Khang Ninh Mông đã từng nói: Nam thần của em, em chỉ dùng ba câu nói để hình dung: Nhan Lộ ôn hòa, Phục Niệm khí tràng, Yến Đan sẹo.
Nếu chỉ có hai câu trước, Thanh Tiêu cũng không thể xác định người đó là ai, thế nhưng sẹo… Má trái Cổ Hiểu Tùng có một vết, nhưng bây giờ chỉ có một đường rộng nhàn nhạt, làm khuôn mặt nguyên bản ôn hòa của Cổ Hiểu Tùng thêm vài phần hung thần ác sát, tức giận lên ngược lại là có thể hù sợ những học sinh càng ngày càng coi trời bằng vung như bâ giờ.
Lúc Thanh Tiêu lần đầu tiên ở trường dạy đến tối muộn, đêm đó giáo viên tuần tra chính là Cổ Hiểu Tùng.
Từ khi tiết tự học thứ nhất bắt đầu, lớp bên cạnh đã rất ồn ào, thậm chí có một lần trong giờ tự học khiến cho giáo viên các lớp khác tưởng là bọn nhóc đang cãi nhau.
Cổ Hiểu Tùng cũng chính là lúc này mà xuất hiện.
Dưới nách kẹp một xấp giấy kí tên giáo viên trực ban, mặc một bộ đồ đen tiến vào phòng học.
Lần đầu gặp gỡ Cổ Hiểu Tùng, Thanh Tiêu thừa nhận mình từng bị hù sợ.
Dù sao cũng không có mấy trường dám mướn giáo viên làm cho người khác có loại cảm giác… phạm pháp như vậy.
Thanh Tiêu đang ký tên, lớp bên cạnh lại náo loạn lên, không biết xảy ra chuyện gì, đột ngột cười vang, ngay sau đó là tiếng nói chuyện xôn xao.
Cổ Hiểu Tùng nghe thấy, liền đi ra ngoài.
Rồi sau đó, Thanh Tiêu nghe được một tiếng vang rất lớn, hẳn là cửa lớp bị va chạm mãnh liệt phát ra, cùng với Cổ Hiểu Tùng khủng bố rít gào “Giờ tự học ban đêm, các em đang ồn ào cái gì!”
Sau đó, thế giới liền an tĩnh, lớp trong vòng một tuần tự học ban đêm cũng không dám ồn ào nữa.
Lúc Cổ Hiểu Tùng không tức giận, thì bình thường thậm chí còn có chút ôn hòa, nhưng một khi tức giận lên… Ngẫm lại khuôn mặt sẹo dữ tợn ấy, liền cảm thấy dọa người, hơn nữa học sinh Trung Z sức tưởng tượng rất phong phú, phỏng chừng đã não bổ ra một đoạn kịch “Đại ca giang hồ lương tâm thức tỉnh rửa tay gác kiếm, dạy học trồng người, yên lặng ẩn thân Trung Z” Đại ca xã hội đen hoàn lương ký.
Nghĩ như vậy, Thanh Tiêu không nhịn được đi tới cửa lớp nhìn, phát hiện lớp đang có mấy học trò bị Cổ Hiểu Tùng giáo huấn.
Vốn là nam tử hán nhân cao mã đại đỉnh thiên lập địa, dưới sắc mặt âm trầm của Cổ Hiểu Tùng mà lại sợ hãi, Thanh Tiêu thậm chí trong bóng tối còn thấy được một dòng nước mắt.
“Trong lòng học sinh bây giờ còn lâu mới có bề ngoài kiên cường được, làm giáo viên, em phải chuẩn bị đối mặt với bất ngờ.” Đoạn Đồng biết Thanh Tiêu muốn nhậm chức làm giáo viên sinh vật của Trung Z liền nhắc nhở.
Quãng thời gian trước có chuyện học sinh trung học nhảy lầu, phụ huynh yêu cầu trường học đền vạn.
Căn cứ vào phản ánh của học sinh giáo viên kia là người có tác phong rất tốt, tính tình cũng rất tốt.
Mà học sinh nhảy lầu tự sát trước đó từng có vài lịch sử nhảy lầu không thành công.
Đoạn Đồng mấy lần kêu Thanh Tiêu đến bộ phận của anh ấy, Thanh Tiêu đều khéo léo từ chối.
Lúc ấy là sợ hai người một ngày giờ cùng một chỗ sẽ dễ bị Đoạn Đồng phát hiện.
Bây giờ là Thanh Tiêu thật sự thích công việc giáo dục này.
Mỗi khi học sinh của mình hiểu bài nhiều thêm một ít, anh liền rất vui vẻ.
Cổ Hiểu Tùng cũng là loại giáo viên yêu quý cương vị như vậy.
“Thầy Cổ, xin hỏi đề bài điện phân này làm như thế nào” Tiền Hàm cầm cuốn bài tập ngoại khóa, bộ dạng nghiêm túc hiếu học.
Tiền Hàm là một nữ sinh lớp , cũng không phải do Cổ Hiểu Tùng dạy.
Cổ Hiểu Tùng cau mày, cách xa Tiền Hàm một khoảng cách thích hợp.
Khang Ninh Mông ở trước bàn làm việc của Cổ Hiểu Tùng, cách Cổ Hiểu Tùng một bước, trong tay cũng cầm một tờ bài thi.
Nếu như Thanh Tiêu không nhìn lầm, Khang Ninh Mông là đi ở trước mặt Tiền Hàm, sau đó lúc sắp tới trước bàn Cổ Hiểu Tùng bị Tiền Hàm xô ra.