Phản ứng đầu tiên của Thanh Tiêu là Đoạn Đồng tới cửa để hỏi tội, sau đến chính mình cũng phải lắc đầu loại bỏ ý nghĩ này.
Đoạn Đồng không phải là loại người không biết nói đạo lý, cho dù thật tình thiên vị cho Cố Tự.
Nghĩ vậy, ngực Thanh Tiêu âm ỷ đau.
“Em đã quên, hai giờ chiều hôm nay tái khám. Đoạn Đồng nhìn chằm chằm hành động dần dần thoải mái của Thanh Tiêu, gằn từng chữ, như là nghiêm túc cứng nhắc tuyên bố một công thức toán học.
Thanh Tiêu ngẩn ra, chậm rãi nói “Em… Em không quên, đàn anh bây giờ anh…”
Thanh Tiêu không biết Đoạn Đồng vì đưa anh đi bệnh viện mà cố ý xin nghỉ ở công ty.
Xe Đoạn Đồng đang ở dưới lầu nhà Thanh Tiêu.
Trong trí nhớ của Thanh Tiêu số lần Đoạn Đồng chủ động tìm anh hầu như có thể đếm được, với lại phần lớn đều là chuyện không có liên quan gì tới anh nhưng yêu cầu anh giúp một tay.
Đương nhiên, phần lớn đều là chuyện liên quan tới Cố Tự.
Lên xe, Đoạn Đồng vốn cũng không nói nhiều, Thanh Tiêu cũng không chủ động lên tiếng, bầu không khí trong xe có phần căng thẳng, nhất là dọc theo đường đi Đoạn Đồng hoàn toàn không nói tại sao đá anh và bọn họ Chính Huyền ra khỏi Bang hội, đổi Cố Tự làm phó bang chủ, điều này càng làm Thanh Tiêu không có ham muốn mở miệng .
Đoạn Đồng đi một đoạn đường mới phát giác bầu không khí trên xe có cái gì không đúng, liếc mắt đến ghế phó lái, Thanh Tiêu đang nhắm mắt lại dựa vào ghế, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì làm em ấy không vui, khuôn mặt thanh lãnh, bịt kín một tầng lo lắng thâm sâu.
Tình cảm cùng trí thông minh tương phản, Đoạn Đồng ở thời điểm không thích hợp này mở miệng, chọn một đề tài không phù hợp nhất “Chuyện trong bang…”
Thanh Tiêu tựa như thức tỉnh mở mắt, nhìn về phía Đoạn Đồng, trong mắt mây mù còn chưa tan.
Khiến Đoạn Đồng cũng có chút mất hứng.
Rất ít khi thấy chuyện có thể làm Thanh Tiêu bối rối, hay thậm chí là lâm vào tình trạng sa sút như bây giờ.
Trong ấn tượng của Đoạn Đồng Thanh Tiêu vĩnh viễn cười, nụ cười như mây trôi nước chảy, trong lúc giơ tay nhấc chân làm người ta không nhịn được liên tưởng đến một câu kia trong 《 Kinh Thi 》 ‘Quân tử văn nhã, như cắt như đánh bóng, như dũa như mài.’
“Trong máy vi tính của anh có virus, chắc sắp tới không để ý tới bang hội được, chuyện trong bang em phải quản lý nhiều hơn, đừng để cho hai người Chính Huyền và Cố Tự lại gây ra chuyện gì nữa.” Đoạn Đồng đánh tay lái, chú ý hai bên đường.
“Xảy ra khi nào?” Thanh Tiêu gần như lập tức hỏi “Máy tính anh bị virus xảy ra khi nào?”
“Ngày đó lúc đi bệnh viện tìm em, không có đóng,” Đoạn Đồng không hiểu tại sao Thanh Tiêu lại quan tâm tới chuyện máy vi tính mình bị nhiễm virus đến như vậy, suy nghĩ một chút, mới trả lời “Chờ về nhà, liền phát hiện bị virus.” Nói như vậy, đầu sỏ làm virus trong máy vi tính mình có tính là… Thanh Tiêu không?
Vậy là Thanh Tiêu, Chính Huyền và Hoa Bách Hợp bọn họ là ở sau khi máy tính Đoạn Đồng bị dính virus khoảng một tuần mới bị đá ra khỏi Tiềm Long bang.
Nếu như vậy, đá bọn họ ra khỏi bang lại không thể nào là Đoạn Đồng.
Thanh Tiêu đưa ra kết luận như vậy, tâm tình tốt hơn nhiều, nhưng thấy Đoạn Đồng trong khoảng thời gian phát sinh chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, lại có chút lo lắng, hỏi dò “Thông tin tài khoản của anh trong trò chơi có ai biết không? Chẳng hạn như mật mã.”
Đoạn Đồng nghe Thanh Tiêu hỏi như vậy, nhìn Thanh Tiêu một cái, tiếp tục lái xe “Em.”
“Ách” Thanh Tiêu cho là mình nghe lầm, vừa rồi Đoạn Đồng nói ai ?
Đoạn Đồng lại nhìn Thanh Tiêu, dường như có chút bất đắc dĩ nói “Em đã quên? Lúc đầu dựng bang, anh đang phụ trách một kế hoạch của công ty không có thời gian, em liền lên tài khoản của anh.”
Thanh Tiêu được Đoạn Đồng nhắc nhở, mới nghĩ lại, nói “Về sau anh không đổi lại mật mã hả?”
“Tại sao phải đổi mật mã?” Đoạn Đồng hỏi lại “Anh vẫn rất yên tâm về em.”
Quân tử văn nhã, như cắt như đánh bóng, như dũa như mài: Câu gốc là ‘Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.’
Dịch là: Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công), như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi tiện cắt ra, món đồ phải trau dũa thêm cho trơn láng), như đã dồi mài lo việc tu thân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình phải dồi mài cho bóng sáng).
Phỉ: đồng nghĩa với phỉ, dáng văn nhã lộ rõ ra ngoài.
Quân tử: chỉ Vệ Vũ Công. Người làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi chặt ra bằng dao búa, thì lại mài dũa bằng bào bằng dũa. Người làm đồ ngọc, đá, khi đã đẽo cắt bằng dùi đục, thì lại mài trau bằng cát, đá. Ở đây nói đức hạnh của Vệ Vũ Công đã trau dồi đẹp đẽ, cứ tiến mãi không thôi.