Thanh Tiêu đột nhiên logout, càng giống như là máy tính Thanh Tiêu bị ngắt kết nối.
Đoạn Đồng nhìn avarta trong trò chơi của Thanh Tiêu nhanh chóng tối đi, chẳng biết tại sao, không có tâm tình soát nhiệm vụ.
Trong trò chơi, Đoạn Đồng vừa nghe Cố Tự oán giận vừa sửa lại thương khố.
Cho đến khi Cố Tự gửi đi một câu:
【Nói chuyện riêng】 Người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang nói với ngươi: Anh, em muốn làm phó bang!
Đoạn Đồng điều khiển con chuột ngừng một lát, đóng giao diện thương khố, bắt đầu đánh chữ.
【Nói chuyện riêng】 Ngươi nói với người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang: Một bang hội chỉ có thể có một phó bang.
【Nói chuyện riêng】 Người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang nói với ngươi: Em biết, anh đá Thư Vân Vong Xuyên không được sao.
【Nói chuyện riêng】 Người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang nói với ngươi: Chính Huyền Nhật Lăng Không vì chuyện đó ồn ào cỡ nào anh cũng nhìn thấy, bang chiến không phục theo chỉ huy, lại thích cướp đầu người cướp chiến công, cũng bởi vì sư phó cậu ta là phó bang ở phía sau chống lưng cho cậu ta, nên cậu ta mới không coi ai ra gì!
【Nói chuyện riêng】 Ngươi nói với người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang: Vậy còn thanh Tễ Vân kiếm
【Nói chuyện riêng】 Người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang nói với ngươi: Cái đó thì càng oan uổng.
【Nói chuyện riêng】 Người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang nói với ngươi: Em đang luyện cấp thì thấy cậu ta bị hồng danh giết, em liền giết báo thù cho cậu ta, trên người hồng danh rớt ra thanh Tễ Vân kiếm, sau khi em lấy đi Chính Huyền Nhật Lăng Không liền nói cho em biết đây là kiếm của cậu ta, muốn em trả lại cho cậu ta. Nhưng lúc đó em đã coi thanh kiếm này làm phần thưởng bang chiến, kêu cậu ta buổi tối tham gia bang chiến, cầm hạng nhất là có thể nhận được Tễ Vân.
Cố Tự xóa sạch sẽ một ít sự tình, lại không biết Đoạn Đồng vừa mới login, Diệp Linh Vận (Hoa Bách Hợp Trên Núi Băng) liền chụp hình ân oán lúc đó, cắt ra đưa cho Đoạn Đồng.
【Nói chuyện riêng】 Ngươi nói với người chơi Kiếm Thượng Hoa Quang: Em và Chính Huyền có hiểu lầm, chuyện phó bang, chờ tháng này sau khi vượt qua trận đấu server rồi hãy nói.
Sau khi Đoạn Đồng nhấn treo máy ở dã ngoại liền đi gọi điện thoại cho Thanh Tiêu, không người nghe, điện cho Thanh Tiêu lần nữa, nhưng chỉ nghe một giọng nữ một lần lại một lần lặp lại “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã đã tắt máy, xin gọi lại sau”.
Bệnh viện
Mạch Thiên Ngôn lấy thuốc cảm mạo xong, đi cầu thang xuống lầu một, ngắm nơi nào đó, đôi mắt vốn có chút u ám dường như lập tức được đốt sáng lên, trong con ngươi chồng chất buồn bực liền được quét sạch, tràn đầy tinh thần.
Hôm nay, sao chiếu mệnh năm nay của mình nhất định là có số đào hoa! Mạch Thiên Ngôn nghĩ như vậy, hào hứng gọi Thanh Tiêu ở đầu cầu thang “Chào thầy Tiêu Tiêu!” Hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của Thanh Tiêu.
Mà vào giờ phút này trong đầu Thanh Tiêu tràn đầy lời nói của bác sĩ, nên không nghe được Mạch Thiên Ngôn đang gọi anh.
Đến khi Mạch Thiên Ngôn chạy đến trước mặt, anh mới hồi phục tinh thần lại, gắng gượng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
“Học trò Mạch, thật là trùng hợp.”
“Em đến bệnh viện lấy thuốc cảm mạo!” Mạch Thiên Ngôn dường như bất đắc dĩ giơ túi thuốc trên tay lên, thoáng thấy trên tay Thanh Tiêu cũng cầm một túi thuốc “Thầy Tiêu Tiêu cũng bị cảm”
Thầy Tiêu Tiêu là tên thân mật Mạch Thiên Ngôn gọi Thanh Tiêu, Thanh Tiêu cũng là một trong tam đại nam thần trong lòng Mạch Thiên Ngôn.
Hai nam thần còn lại một là hoàng tử tennis băng sơn trong di động: Tezuka Kunimitsu, một người là anh, sư phụ ở trong võng du ân cần khả kính: Thư Vân Vong Xuyên.
Thanh Tiêu cười cười với Mạch Thiên Ngôn, nhưng không nói tiếng nào.
Cách đó không xa chị gái song sinh của Mạch Thiên Ngôn – Mạch Thiên Ngữ cũng chạy tới anh, nắm lấy Mạch Thiên Ngôn, hung hăn mắng “Đi lấy thuốc mà cũng lâu như vậy, ba mẹ chờ đến nóng nảy!” Vừa quay đầu thấy Thanh Tiêu, liền bắt tay, cười ngọt ngào với Thanh Tiêu nói “Thầy, thật là trùng hợp nha.” Tiếp đó dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói với Mạch Thiên Ngôn “Ba mẹ còn chờ trong xe, chúng ta nhanh trở về thôi.”
Lúc đi, Mạch Thiên Ngữ còn không quên thêm một câu “Tạm biệt thầy” Rồi lại thấy có một dáng người cao ngất ở cửa bệnh viện, nam nhân mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Thanh Tiêu, hơi thở tinh anh mạnh mẽ.