Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 5 chương 8: tiết 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Toujifuu

Đi tiếp về phía trước gần nửa tiếng đồng hồ, Mê Lộ đột nhiên nói:

“Các vị, chúng ta đang lên núi.”

Ta nhìn nhìn bốn phía, tất cả đều là cây, cũng không có cảm giác được nhấp nhô rõ ràng, bất quá lời nói của chuyên gia cũng không do chúng ta không tin.

“Mê Lộ, có thể nhìn ra vùng rừng này còn rộng bao nhiêu không? Rừng cây như vậy khắp nơi đều giống nhau như đúc, chúng ta có cần làm chút ký hiệu hay không? Bằng không sợ là sẽ lạc phương hướng.”

Tiểu Vũ kiến nghị nói. Mê Lộ nói:

“Cô muốn làm ký hiệu cũng được, vùng rừng rậm này đích xác dễ lạc đường.”

Tiểu Vũ nhảy đến bên cạnh một thân cây, ở dưới rễ cây của nó loay hoay một hồi, đặt lên ba tảng đá bày thành hình tam giác. Đội ngũ lần nữa đi tới, lần này chúng ta đã cảm giác được ý tứ “lên núi” theo như lời Mê Lộ. Địa thế dần dần nghiêng lên trên, rừng cây cũng từ rừng bạch dương đơn thuần bắt đầu hỗn tạp vào loại cây khác. Càng đi hướng lên, địa thế càng dốc, phần lớn thảm thực vật đổi thành bụi cây thấp, cây thấp có phiến lá hẹp dài màu xanh đậm xuất hiện thành vùng thành vùng, bên trên nở đầy Đỗ Quyên rừng với các loại màu sắc. Màu đỏ, màu trắng, hồng nhạt, màu tím... Không biết lúc nào, chúng ta như đi vào đại hoa viên rực rỡ gấm hoa.

“Chủ nhân, phía trước có thứ gì đó đang động!”

Tiểu Bạch bỗng nhiên truyền âm cho ta. Nó “tăng” cái lủi đến giữa không trung, đáp xuống trên cành cây một gốc Đỗ Quyên hồng nhạt. Chỉ chốc lát sau, ta cũng thấy được thứ đang động theo như lời Tiểu Bạch, đó là một con hồ điệp cực kỳ lớn. Từ xa xa nhìn ra, khoảng chừng bằng cỡ hai bàn tay của nam nhân thành niên, toàn thân hồng nhạt, nằm trong tảng lớn bụi rậm Đỗ Quyên bất động, rất khó phát hiện.

“Mọi người cẩn thận, có quái xuất hiện.”

Nam Cực thấy ta phát hiện dị dạng, trước tiên ẩn thân lẻn qua, người khác cũng dựa theo chức nghiệp phối hợp cấu thành đội hình chiến đấu, bảo hộ Mê Lộ ở sau người. Không bao lâu sau. Nam Cực lẻn về, báo ra một chuỗi tin tức:

“Cao Sơn Thủy Văn Điệp, cấp một trăm mười ba. Quái chủ động, phương thức công kích không biết. Chuẩn bị chiến đấu.”

Hồ điệp cực đại lảo đảo bay qua. Nhìn chậm trên thực tế tốc độ cực nhanh, hơn nữa lộ tuyến phi hành không ngừng biến hóa, rất khó nhắm chuẩn. Ta phóng ra một cái Tam Liên Xạ, chẳng qua cũng chỉ bắn trúng một nhánh, hồ điệp kia như không có việc gì ngay cả lắc cũng chưa từng lắc một chút.

Nam Cực lần nữa tiến vào trạng thái tiềm hành. Không biết mò đến nơi nào rồi. Lăng Thiên vung trường kiếm nghênh đón, đánh giáp lá cà với bướm phấn, Triêu Triêu Mộ Mộ xem thời cơ triệu ra ba con Phong Lang phối hợp Lăng Thiên vây hồ điệp vào một vòng vây.

Mấy thủy cầu bay tới, bọc đầu bọc não nện lên trên người bướm phấn. Tư Ninh hoàn toàn tập theo chiến thuật “vô sỉ” của Ám Dạ, làm đạo sĩ chủ yếu phát ra thương tổn, tiểu tử đó cho tới bây giờ nghĩ đều là “âm” địch nhân thế nào (‘âm’ = hãm hại =))), mà không phải giết chết. Dùng nguyên lời của Ám Dạ, “So đấu giữa cao thủ đạo sĩ không phải có thể giết chết bao nhiêu, mà là có thể hại chết bao nhiêu. Mới có thể hiển lộ ra rõ ràng tiêu chuẩn cao siêu của người đó.”

... Tư Ninh có lẽ cũng là người ủng hộ kiên định của loại tư tưởng này của hắn, vì vậy vừa ra tay không phải đại hỏa cầu lực công kích mạnh nhất, mà là liên tiếp thủy cầu; không lấy sát thương làm mục đích. Mà gắng đạt tới khiến cho cái con không ngừng đập cánh đối diện kia biến thành hồ điệp rớt nồi canh chạy không thoát.

Pháp phù của đạo sĩ, nhánh tiễn của ta bay loạn đầy trời, Lăng Thiên gần người giáp lá cà cộng thêm Phong Lang phối hợp anh ta vây khốn bướm phấn cùng với Nam Cực thường thường ở sau lưng vạch ra một mạt huyết quang. Dưới sự phụ trợ của tiếng đàn của Tiểu Vũ, chúng ta rất nhanh đã trảm con bướm phấn đó dưới đao.

Bướm phấn không có mang cho chúng ta thu hoạch gì. Chỉ để lại một bao độc phấn, cũng để cho chúng ta hiểu rõ một chút tiêu chuẩn của quái nơi đây. Hiện tại xem ra. Còn không khó đối phó.

Khiến người ta kinh ngạc chính là, khi chúng ta chuẩn bị rời khỏi, Tiểu Bích thật lâu không có động tĩnh đột nhiên nói cho ta mang thi thể bướm phấn đi. Ta nhớ lại lần trước chuyện tiểu hồ điệp để cho ta làm khi nó tiến cấp mà trong lòng khẽ động:

“Tiểu Bích, nhóc chuẩn bị tiến cấp sao?”

“Ừh, em cảm thấy có thể chuẩn bị. Bất quá em lần này tiến cấp, có thể cần thời gian rất dài, bởi vì phải thu thập rất nhiều thứ.”

“Không sao, chỉ cần có mục tiêu là được rồi.”

Trong lòng ta phải nói là đắc ý a, hình thái cấp cuối cùng của Tiểu Hắc là sức chiến đấu tăng lên, Tiểu Bích tiến vào hình thái cấp cuối cùng còn không biết sẽ có kinh hỉ gì chờ ta. Còn có viên nội đan mà Đông Long thiếu ta kia, lần này chuyện ba tên nhóc con tiến cấp đều đã có tin tức. Sướng rơn túm bướm phấn lên cất vào trong bao, Hân Nhiên Nhập Mộng rơi lại phía sau thấy được, hỏi:

“Du Nhiên đại ca có sở thích thu thập hồ điệp sao?”

Cô ta hỏi cái này để làm gì? Ta không kiên nhẫn giải thích, quay đầu không để ý tới cô ta. Nữ nhân đó đi theo lên, lải nhải nói:

“Lần trước nghe người ta nói Du Nhiên đại ca còn có một danh hào tao nhã, được xưng là Sát Thủ Hồ Điệp, nguyên lai là bởi vì anh có loại hứng thú này, Du Nhiên đại ca thực sự là một người thú vị. Lúc nào đó cũng để cho em xem xem bộ sưu tập của anh được không?”

Ta cười thầm, nghĩ thầm:

“Nếu như cô biết bọn họ kêu tôi Sát Thủ Hồ Điệp là bởi vì tôi đã từng ở Tình Nhân Cốc ngây người ba ngày chuyên giết Hồ Điệp, sợ là sẽ không cảm thấy đó là một danh hào tao nhã đâu.”

Không để ý tới cô ta, ta chạy đến phía trước đi cùng với Lăng Thiên. Lăng Thiên thấy sắc mặt ta đầy vẻ vui mừng, nhỏ giọng hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Tiểu Bích chuẩn bị thăng cấp, về sau nếu như giết hồ điệp đẳng cấp cao, lưu lại hết thi thể cho tôi.”

“Ừ.”

Lăng Thiên lộ ra một tia mỉm cười.

Trải qua một trận chiến kia, chúng ta lại gặp vài con bướm phấn, còn có các loại quái vật như thảo tinh, thụ quái, mọi người ý thức được bắt đầu từ nơi này, đã tiến vào khu quái. Một đường giết một đường đi, tốc độ khó tránh khỏi chậm lại. Lại đi ước chừng hai tiếng đồng hồ, rừng cây vẫn luôn luôn kéo lên trên. Mê Lộ phía trước sau khi lại một lần dò xét địa hình bỗng nhiên kinh hỉ hô to:

“Mọi người mau tới, chúng ta đã leo đến đỉnh!”

Mọi người phần phật nhào qua, tầm nhìn phía trước rộng mở thoáng mát, không còn cành lá, nhiều hoa rậm rạp nữa, chỉ thấy trời xanh mây trắng mênh mông vô bờ.

Đầu cùng rừng cây là một vực núi chắn ngang, đường bị ngăn ra từ nơi này, kéo dài ra hai sườn. Đứng ở trên vực núi nhìn ra xa, tuyệt không phải trống không, phía trước là mấy đỉnh núi thiên nhiên hình vuông hình thạch trụ như đao gọt búa chém dựng đứng, từ chân núi mây mù mênh mang dâng thẳng lên, cùng một mặt phẳng với đỉnh núi vị trí chúng ta đứng. Những trụ đá đó có to có nhỏ, mặt trên đỉnh to thì có hơn một nghìn mét vuông, bên trên có xây tòa thành ốc xá nho nhỏ; đỉnh nhỏ thì chỉ có mấy chục mét vuông, không có cỏ dại cây hoang, chỉ có thể để người ta ở trên đó đứng nghỉ ngơi. Vô luận là to là nhỏ, chúng nó đều có một đặc điểm cộng đồng —— thẳng. Thẳng trên thẳng dưới, từ chân núi đến đỉnh núi tất cả đều là góc vuông chín mươi độ, không có bất kỳ đường sá nào có thể đi lên. Đường đi duy nhất có thể đi thông những trụ núi đó, chính là vài cọng xích sắt treo treo ở không trung, đen đen nhỏ mảnh lay động ở không trung. Nhìn tiếp về nơi xa, cũng chỉ thấy một mảnh mây mù mờ ảo, mơ hồ có bóng đen cao lớn ở trong đó, thấy không rõ lắm. Tình hình trước mắt, tựa hồ chúng ta chỉ có thể theo xích sắt từ từ đi qua.

“Mê Lộ, đi như thế nào?”

Tất cả mọi người trông cậy vào vị chuyên gia này cho một ý kiến, Mê Lộ nhìn nhìn trái phải, nói:

“Hiện tại có hai phương án.”

Truyện Chữ Hay