Editor: Toujifuu
Công pháp đối với một người chơi mà nói là thứ cực trọng yếu ắt không thể thiếu, mà làm người tu chân mới nhập môn, ta cho rằng một động phủ cũng là không thể thiếu, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấy giới thiệu liên quan đến động phủ.
Người tu chân tu luyện ngoại trừ kỹ năng chiến đấu cần thiết thuần thục thăng cấp ở trong thực chiến, còn nhất định phải giống cổ nhân tu luyện nội công tĩnh tọa tu tập linh lực, lúc đó nhất định phải tiến hành ở trong động phủ an toàn hơn nữa linh khí sung túc. Trong trò chơi đối với người tu chân coi như không tồi, mỗi người đều có thể thu được một động phủ tư nhân, trợ giúp tu luyện.
Như vậy, ta nên đi chọn động phủ hay là đi chọn công pháp trước đây? Ngẩng đầu nhìn, phát hiện bản thân trong chút bất tri bất giác đã chạy tới trước cửa một gian sườn phòng của Tả Thiên Điện, một người trung niên áo vàng đang loay hoay hòn đá nho nhỏ trong tay, thấy ta đến mặt không chút thay đổi mà gật đầu:
“Mới tới? Đều ở bên trong, tự mình đi chọn.”
Có ý tứ gì? Ta đi vào cửa phát hiện nơi đây cũng là một không gian không nhỏ, từng cái bong bong hình tròn bao lấy vô số tảng đá nho nhỏ nổi giữa không trung (Người ta đó là kết giới a, cái tên nhóc không có kiến thức này -_-). Tiến đến bên một cái bong bóng gần nhất nhìn kỹ vào, tảng đá bên trong không phải rất quy tắc, mặt trên có một cái tên: Bích Dã Phủ.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là động phủ? Ta có điểm há hốc mồm, tiên cảnh thanh u mỹ lệ trong tưởng tượng a, mái lầu trang nghiêm thần bí a, trong nháy mắt liền biến thành bọt biển tan biến, không dấu vết. Thứ như thế cũng có thể xưng là “động”? Còn không biết xấu hổ kêu là “phủ”? Quá khôi hài đi. Ta xoay người ra khỏi cửa, tìm người trung niên trông cửa hỏi:
“Xin hỏi nơi này là địa phương chọn động phủ sao?”
“Không phải đều nói ở bên trong sao? Tự mình chọn một cái là được.”
“Thế nhưng, mấy thứ kia cũng có thể gọi là động phủ sao? Nếu như muốn vào tu hành, chẳng lẽ còn phải làm cho tôi nhỏ đi hay sao?”
Then chốt là nhỏ đi cũng vào không được a, cho dù là phân thân kích thước nhỏ nhất của ta cũng không có khả năng chui vào trong những tảng đá chỉ lớn có bằng nắm tay đó.
“Hừ, ai nói với ngươi đó chính là động phủ? Đó chỉ là tinh thạch linh khí của động phủ. Ngươi phải tự mình đi tìm một chỗ. Chôn nó ở bên trong, tinh thạch sẽ tự động tản mát ra linh khí biến địa phương ngươi chọn thành động tiên thích hợp tu luyện. Nó còn có thể thêm cho động phủ của ngươi một tầng kết giới, có tác dụng bảo hộ.”
Thì ra là thế. May mắn không phải để cho ta chạy vào trong đó.
“Vị trí của động phủ nhất định phải chọn ở chỗ này sao? Tôi chọn địa phương khác được không? Tỷ như nhà ở trong chủ thành.”
“Có thể. Nếu như ngươi tìm một sơn động không ai chiếm dụng. Chỉ cần đem nó chôn xuống, địa phương đó cũng tính là của ngươi. Thế nhưng đất hoang bây giờ không dễ tìm lắm. Ngươi nếu như có nhà ở của chính mình là tốt nhất. Nhà ở của ngươi sau khi trở thành động phủ, nó ngoại trừ cửa ra vào nguyên bản, còn có thể mở ra một cửa khác trực tiếp thông đến Vọng Tiên Thành.”
Ta đây liền an tâm, đem Lâm Thủy Cư thiết lập thành động phủ, về sau ra vào cũng thuận tiện. Người tu chân trung niên này vẫn luôn mặt không chút thay đổi. Nhưng coi như chuyên nghiệp, giải thích những điều này đều rất rõ ràng.
Trở lại gian phòng lúc trước, ta đi tới đi lui giữa từng cái bong bóng. Tên của những động phủ này đều không giống nhau, có lẽ công năng cùng thuộc tính linh lực cũng có bất đồng. Ta hiện tại tương đối thiên hướng thuộc tính phong, còn có cái xưng hào Phong Hành Giả, tìm một thuộc tính tương hợp hẳn là sẽ tương đối tốt. Tìm nửa ngày thấy một cái kêu là “Phong Minh Các”, chính là nó. Đưa tay gỡ xuống khối đá đó, mấy cái bong bóng khác đồng loạt biến mất, mỗi người một cái ai cũng đừng mong lấy nhiều.
Chọn xong động phủ. Kế tiếp tự nhiên tới thời gian đi chọn công pháp. Việc này quan hệ đến việc sau này ta có thể có bao nhiêu thành tựu, nửa điểm cũng không thể qua loa.
Thẳng đến khi ta đi vào cái gọi là “Tàng Thư Lâu” mới phát hiện đó căn bản không phải lâu (lầu các), mà là một cái hố động hình tròn cực đại thông xuống phía dưới. Nó có một dải thông đạo rộng sáu thước áp sát tường động xoay quanh hướng xuống, không biết đầu cùng. Nguyên một đường trên vách động đều dựng giá sách cao lớn. Vừa đi có thể vừa xem những sách này. Ánh nhìn đầu tiên của ta khi thấy chúng nó, trong đầu chỉ có một từ —— phong phú. Ngẫm lại cũng không kỳ quái, người tu chân là ai? Nhóm người ấy vạn năm trước đã tồn tại. Vô số năm qua bọn họ đều đang thu thập thư tịch công pháp tương quan, thế nào có thể không nhiều. Nếu muốn từ nơi này chọn ra công pháp thích hợp bản thân nhất, có thể sao? Hùng tâm tráng chí của ta thoáng cái liền không còn, chỉ để lại một trận hàn ý, thế này kêu ta chọn thế nào a!???
Đi xuống một bậc thang, trên bậc này đặt hơn mười bản sách đóng chỉ, còn có hai miếng thẻ tre.
《Phi Kiếm Thuật》《Kiếm Pháp Tinh Yếu》《Trường Không Kiếm》《Kiếm Nguyên Chính Khí》... Tất cả đều có quan hệ đến kiếm. Thế này không có quan hệ gì tới ta, tất cả hẳn đều là chuẩn bị cho các kiếm sĩ. Lại đi xuống phía dưới một trăm tám mươi bậc, vẫn như cũ là thiên hạ của tâm pháp kiếm thuật, lại xuống một trăm tám mươi bậc, vẫn như thế.
Ta bắt đầu không kiên nhẫn, Tiểu Bạch lấp ló đầu nhìn nhìn xuống phía dưới, líu lưỡi, nói:
“Nhìn không thấy đầu a, nơi này thực sâu.”
“Dùng Thần Giác cũng không được sao?”
“Thần Giác của em ở chỗ này không dùng ra được, luôn luôn bị một loại lực lượng cổ quái ngăn trở, có thể là cấm chế.”
Trong dự liệu, ta sẽ không khờ dại cho rằng nơi đây thực sự không có một chút thủ đoạn phòng hộ. Nhận mệnh đi, vẫn là phải dựa vào chân của chính mình a!
Ta bắt đầu chạy trên cầu thang. Chạy được hai, ba mươi bước, liền dừng lại nhìn nhìn sách trên giá. Nhiều lần như thế thẳng đến khi lại xuống thêm khoảng hai trăm bước, mới rốt cục xuất hiện nội dung ngoài kiếm thuật.
“《Cảm Nguyên Đan Tâm》, 《Hồi Xuân Yếu Thuật》, 《Dẫn Hồn Quyết》. Cũng không phải thứ ta cần.”
Có điểm thất vọng, xem ra còn phải đi xuống nữa. Ta không biết bản thân chuyển bao nhiêu vòng, xoay chuyển đến choáng váng đầu. Hiện tại bên cạnh ta đều là một số tâm pháp kỷ yếu phân loại bất minh, tên hàm hàm hồ hồ, cũng trông không rõ bên trong rốt cuộc viết là cái gì, ta chỉ đành mở ra xem từng quyển. Hiện tại mới biết được nguyên lai núi sách trước đó vẫn là nhẹ nhàng, hiện tại mới là thời điểm chân chính khảo kiên trì của người.
“A! Chịu không nổi! Chủ nhân, chúng ta còn phải dừng ở chỗ này bao lâu a?”
Tiểu Bạch đáng thương treo ở trên giá sách, ta đặt lại thẻ tre trong tay, thuận tay đâm đâm đầu nó, lại cầm lấy một bản sách lụa khác.
“Chủ nhân, em thấy những sách này đều rất tốt, nếu không anh tùy tiện chọn một quyển đi.”
Tiểu Bạch tiếp cận qua, đôi mắt trông mong nhìn ta. Cái tên nhóc này khoảng chừng là ngộp đến hỏng rồi, cũng khó trách, chúng ta ngây người tại địa phương không thấy mặt trời này sợ đã có hai ba ngày rồi. (Thời gian cụ thể ta không phải quá rõ, bởi vì nhìn không thấy biến hóa của sắc trời.)
“Tiểu Bạch, đây là chuyện quan hệ đến thực lực cao thấp về sau của anh, thế nào có thể qua loa? Kiên trì một chút đi.”
“Thế nhưng, anh ở chỗ này chọn lâu như vậy, nếu như sớm định ra một chút, hiện tại nói không chừng đều có thể thăng lên một cấp.”
“Không sao, cái gọi là ‘mài đao không lỡ công đốn củi’, chút thời gian ấy có thể đổi lấy một bộ công pháp thích hợp bản thân vẫn là rất có lời.”
Ta mở ra sách lụa, không yên lòng mà nói. Aiz, quyển này là tu luyện kim cương thần thể, thoạt nhìn rất mạnh, thế nhưng cũng không thích hợp ta. Đến tột cùng nơi nào mới có công pháp có thể để cho ta thỏa mãn đây? Thất vọng mà đặt lại sách, kỳ thực ta cũng có chút phiền lòng.
“Aiz, nơi nào mới có công pháp tôi cần a?”
“Tiểu tử, ngươi cần công pháp dạng gì?”