Editor: Toujifuu
Vọng Tiên Môn, danh như ý nghĩa, qua cửa này ngươi sẽ có hy vọng thành tiên. Nguyện vọng là tốt đẹp, tiền cảnh là khả quan, sự mê hoặc của pháp bảo tiên khí cũng là siêu phàm, thế nhưng chân chính có thể đạt được lại có bao nhiêu? Chí ít ở trước mắt mà nói Vọng Tiên Môn này căn bản là một tuyệt địa tẩy trừ đẳng cấp của người chơi cao cấp trên diện tích lớn, cùng Hóa Yêu Trì, Hối Ma Quật được xưng là “Tam đại quỷ môn quan”.
Khi ta cưỡi Tiểu Hắc lần nữa đến, nơi đây ít người hơn rất nhiều, nghị lực mới mẻ của mọi người đối với nơi đây đã sớm qua, thực tế một chút thì trở lại đánh quái làm nhiệm vụ nên làm gì thì làm đó, có hoài bão một chút thì đâm đầu vào điểm luyện cấp hy vọng bản thân một ngày nào đó cũng có thể tới đây thử vận khí cùng thân thủ một lần. Bây giờ còn ở chỗ này, hơn phân nửa đều là mấy tên không có chuyện gì làm lấy xem náo nhiệt thu thập bát quái làm vui, bọn họ mỗi ngày nói chuyện say sưa chính là mấy việc như lại có cao thủ nào đó nào đó tiêu tùng ở nơi đây, lại có bao nhiêu bao nhiêu người bị “Quỷ môn quan” lột một tầng da v.v... Ta đến, bất quá cũng chỉ là thêm cho bọn họ một chuyện để bàn, còn không biết có bao nhiêu người ngóng trông ta qua không được ải để nhìn ta chê cười đây.
Lần trước khi đến ta không có chân chính đến gần, thấy không phải quá rõ, ngày hôm nay đứng ở dưới Vọng Tiên Môn mới cảm thấy nó khí thế bất phàm. Trụ bàn long thông thiên được tạo hình từ dương chi bạch ngọc triệt để thẳng trong mây, chừng mười tám cột, sắp thành hai hàng, bao quanh bậc thang tinh thạch trung gian. Bậc thang rộng chừng ba mươi mét, nối liền thành một thể với một đài cao nhỏ nửa cung tròn trước bậc, là do nguyên một khối đá cứng rắn màu đen chớp động những điểm sáng cấu thành, trên trang chủ giới thiệu, loại vật chất gọi là tinh thạch này là một loại tài liệu trân quý người tu chân dùng để luyện chế pháp bảo, ở chỗ này lại lấy đến để lát đất, thực sự xa xỉ tới cực điểm. Lại đi về phía trước, bậc thang tinh thạch kéo dài vào một mảnh mây mù, thấy không rõ, chỉ có người xông ải chân chính mới có thể nhìn thấy diện mạo chân thực bên trong. Đáng tiếc vô luận là người xông ải thất bại hay là người xông ải thành công, đối với tình hình bên trong đều giữ kín như bưng. Ta không có nửa điểm có thể tham khảo, thật là một đầu sương mù hoàn toàn dựa vào phản ứng hiện trường. Truyền âm cho Lăng Thiên, đối phương không đáp lại. Chẳng lẽ còn chưa đi ra? Không có biện pháp, xông liền xông đi.
Hít sâu. Ta cầm cung đặt tiễn xong, thêm hết những trạng thái có thể gia tăng. Một cửa này trong lòng ta nửa điểm suy tính cũng không có, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc mang theo ta đi lên đài cao tinh thạch kia.
“Đinh —— Người chơi Du Nhiên bước vào địa giới Vọng Tiên Môn, phù hợp điều kiện xông ải. Xin hỏi có xông ải hay không?”
“Có.”
Chữ có ra khỏi miệng, cảnh vật trước mắt ta đại biến. Người chơi ngoại vi không còn thấy bóng dáng, ta đối mặt chỉ có đại đạo tinh thạch trước mắt cùng rừng cây xanh um hai bên. Đây là một ngọn núi, cao không thấy đỉnh, đại đạo tinh thạch là thông lộ lên núi duy nhất. Phía sau là vách núi mây mù lượn lờ, vách đá trơn bóng như gương, giống vượn linh xảo nhất cũng không có khả năng ở bên trên leo lên, không có đường lui.
“Tiểu Hắc, chúng ta cùng nhau đi. Thời điểm lên núi đi chậm một chút. Chú ý an toàn. Tiểu Bạch, chú ý động tĩnh xung quanh. Tiểu Bích, lưu tâm ảo trận.”
“Đã biết.”
Ba nhóc trăm miệng một lời.
Ta bước trên thềm đá. Một bước, hai bước, ba bước. Không có dị thường. Đôi mắt to của Tiểu Bạch chuyển tròn, Tiểu Hắc nhắm mắt theo ta. Một bước cũng không đi loạn. Ta đi chậm rãi, ngọc trụ bên người qua một cây lại một cây, ban nãy còn vùi lấp ở trong mây mù hiện tại cũng đã thấy rõ. Bậc thang vẫn luôn kéo dài lên trên, sương mù dần dần dày đặc, không biết đi bao lâu, trước mắt chỉ còn lại có sương trắng, long trụ bạch ngọc cùng một đại đạo lóe tinh quang cơ hồ cùng sương hòa hợp thành một thể, chúng ta như là bị ngăn cách ở bên ngoài trần thế.
Người ta nói chín khúc mười tám ngoặt liền xem như là đường xa khó đi, ta đi qua không chỉ là con số này. Một đường ngoặt lại một đường ngoặt, xoay chuyển đến mức ta đã sớm không phân biệt được phương hướng. Nếu không phải dọc theo đường đi không có gặp phải một ngã rẽ, thế đường đi lại vẫn luôn luôn thăng lên, Tiểu Bích cũng không có đề xuất cảnh báo, ta còn thực cho rằng bản thân lại chạy vào mê trận nào đó.
Đi a đi, đi a đi, ta đi ở địa phương nhìn không thấy trời cũng sờ không được đất này đến mức ngay cả cảm giác thời gian cũng đều bắt đầu mơ hồ. Đến tột cùng đã qua bao lâu? Ta đi đến tột cùng đúng hay không? Có phải trong lúc bất tri bất giác ta đã đi lầm đến một con đường sai lầm rồi hay không? Có lẽ ở chỗ nào đó ta không có chú ý tới có thông lộ khác tồn tại? Ta không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. Vừa đi vừa nghĩ, cước bộ của ta rõ ràng chậm lại, sau cùng rốt cục dừng lại. Ta nhìn nhìn hướng con đường phía sau, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn phụ cận con đường đến, chỗ khác sớm đã biến mất ở trong sương mù. Nếu không đi trở về xem? Có lẽ ta thực sự bỏ lỡ cái gì đó cũng không chừng.
Trái lo phải nghĩ, ta do dự. Không tự giác mà xoay người, một bên là lên núi, một bên là xuống núi, làm sao bây giờ đây?
“Chủ nhân, làm sao vậy?”
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi. Ta sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, nói:
“Anh đang suy nghĩ, chúng ta vẫn luôn đi a đi như thế, đi lâu như vậy núi dù cao thế nào cũng nên có đầu cùng đi, nơi đây lại vẫn là cảnh sắc giống nhau như đúc, có thể là trước đó có lối rẽ nào đó mà chúng ta không có phát hiện hay không?”
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, nói:
“Em một đường đều chú ý xem, không có phát hiện lối rẽ nào a. Tiểu Bích thì sao? Có phải có ảo trận hay không?”
“Không phát hiện.”
Phía sau truyền đến thanh âm nho nhỏ tinh tế, Tiểu Bích vẫn là nằm trên tóc ta không nhúc nhích, dứt khoát xem bản thân là vật trang sức.
“Vậy sao, mấy nhóc đều không phát hiện a. Vậy tốt, chúng ta liền đi tiếp. Anh cũng không tin, đường này còn đi không đến đầu cùng!”
Ta đối với ba nhóc Truy Tùy Giả của bản thân tràn ngập lòng tin, chúng nó đều nói không có phát hiện dị thường, ta cũng sẽ tin là thực chỉ có một con đường, dù sao đi đến cùng là được. Cùng lắm thì, ta xông ải thất bại, quay đầu đến lại.
Lại bắt đầu việc leo trèo tựa hồ không có tận cùng, cầu thang lần nữa lặp lại, kéo dài lại kéo dài lên trên. Ta từ cảnh giác ban đầu đến trái phải khó xử nghi thần nghi quỷ về sau, lại đến chết lặng bây giờ, ta chỉ cảm thấy đầu óc bản thân đều sắp bị làn sương này nhuộm thành trống rỗng, chỉ biết không ngừng mà đi về phía trước. Chuyện này nếu như ở trong hiện thực, dựa theo loại cách đi này sợ là đã sớm nằm xuống không động đậy được.
Ta căn bản không biết leo lên như vậy lúc nào mới đến đầu cùng, chỉ biết ta đã đi rất lâu rất lâu, lâu đến mức ta thiếu chút nữa quên luôn bản thân tới nơi này làm gì, hình như mục đích ta tới chính là vì để leo những bậc thang này vậy. Lại bước lên một bậc thang, ta bỗng nhiên cảm thấy một bậc này cùng những bậc thang khác có chút không quá giống nhau. Đầu óc tiến vào trạng thái chết lặng trì độn hơn rất nhiều, không đợi ta phản ứng lại là chuyện gì, Tiểu Hắc đi theo phía sau ta vù một cái lủi lên, lực lượng cực đại hung hăng đụng ta qua một bên.
“Tiểu Hắc, nhóc làm gì!”
Ta ngã sinh đau, cộng thêm một đường áp lực bản thân ban nãy, đã sớm thấp thỏm nóng nảy, lớn tiếng rống giận lên. Tiểu Hắc không có ứng tiếng, nó đứng ở phía trước ta đưa lưng về phía ta, một bên phát sinh tiếng uy hiếp thấp trầm, một bên lấy tư thái lông đều sắp dựng thẳng lên phòng bị. Ta lúc này mới phát hiện tình hình không đúng, nhìn lên trên, một bóng đen cực đại chắn ngang ở trước mắt. Mồ hôi lạnh, xẹt qua trên lưng ta, ta thoáng cái hiểu rõ thế này là xảy ra chuyện gì, ban nãy thực sự là quá hiểm.