Editor: Toujifuu
Ra khỏi sương trận, ta không khỏi hoài nghi chúng ta có phải lượn một vòng tròn rồi lại trở về chỗ cũ hay không. Nơi đứng trước mắt vẫn là đỉnh tháp màu đen, ngoài tháp cũng vẫn là sa mạc hoang nguyên mênh mông vô bờ, ngoại trừ bầu trời tương đối âm trầm u ám, hết thảy tựa hồ đều không có gì khác nhau. Sau một lúc ngẩn ngơ mới phát hiện xác thực đã đổi thành chỗ khác, trên trời không còn là mặt trời sáng loáng nữa, khối cầu hình tròn kia tái nhợt thảm đạm, ngay cả ánh sáng phát ra cũng ảm đạm vô lực. Quái trên hoang nguyên cũng đã bất đồng, trông xa xa cũng có thể nhìn ra vóc người cực đại của chúng nó, mỗi một bước chân đều trọng trọng giẫm xuống, giương lên vô số cát bụi.
Đón gió, bầu trời mênh mông đại địa vô hạn tạo nên cảm giác hào hùng tràn ngập trong lòng. Cái tên bên cạnh kia rống dài một tiếng, xông tới bên tháp nhấc chân liền nhảy xuống, khiến cho ta cũng ấm đầu theo, không chút nghĩ ngợi theo xuống.
Mượn mấy khối đá đặt chân chúng ta bình an đáp xuống mặt đất, ta phát hiện sự khác biệt của thổ địa dưới chân càng lớn hơn so với nhân giới. Đồng dạng cát sỏi, nhưng nhân giới là vàng óng ánh mang theo xám trắng, mà ma giới lại lộ ra đỏ sậm.
“Lăng Thiên, nơi đây không phải địa phương dễ xông, chúng ta vẫn nên cẩn thận...”
Lời ta còn chưa nói xong, cái tên bên cạnh kia tựa như biến thành đại hài tử kêu quái dị hai tiếng, chạy vội hướng về phía một con cự thú đang bồi hồi ngoài tháp.
“Lăng Thiên!”
Ta nghiến răng nghiến lợi, đầu óc của tên này bị mờ mịt rồi sao? Không điều tra một chút gì đã xông lên, vạn nhất thứ đó chúng ta không đối phó được thì làm sao? Ta cũng không muốn trở về thành rồi lại chạy đến thêm một lần nữa a, cái tên hỗn đản này!
Lăng Thiên cùng con cự thú trên đầu mọc cái sừng nhọn thật dài kia va đụng vào nhau, Tru Thiên Phá Tà kiếm mới có được chớp động hàn quang. Cự thú cũng không cam tỏ ra yếu kém, sừng nhọn liên tiếp chống lại kiếm quang, xem ra không thể nghi ngờ cũng là một hung khí. Cự thú ỷ vào thân thể khoẻ mạnh không ngừng tiến công, tiếng gió vù vù ẩn hiện tiếng sấm; Lăng Thiên thì lại bằng vào thân pháp mau lẹ di động xung quanh cự thú, không cầu một kích tất trúng nhưng cầu gặp khe liền đâm. Đấu pháp như vậy nhìn từ xa tựa như bên cạnh một con quái vật lớn có con côn trùng đang bay, có chút khôi hài.
Ta cố ý để mặc cho Lăng Thiên phát tiết một chút sự kích động của anh ta, cũng thuận tiện xem xem ưu thế, nhược điểm của những con quái vật ma giới này. Đứng xa xa ở một bên ‘sống chết mặc bây’. Trận này đánh đến mức bụi giương đầy trời, cát bay đá chạy, khi cự thú rốt cục ngã xuống dưới kiếm của Lăng Thiên. Tên nam nhân kia cư nhiên như một đứa trẻ con đắc ý vênh váo nhảy lên trên người cự thú giễu võ dương oai.
“Giờ đã nghiền rồi chứ, có cảm giác gì?”
Ta ngửa đầu lớn tiếng hỏi, Lăng Thiên nhảy xuống, cười hắc hắc:
“Không tồi, đã lâu không có chơi được thống khoái như thế. Phòng ngự của đám nhóc này rất cao. May mắn trên tay tôi chính là Tru Thiên Phá Tà, nếu như cầm Lôi Nha, chỉ sợ có thể phá được phòng đã là không tồi rồi.”
“Tôi cũng nhìn ra. Nhà phát hành nói ma tộc sở trường đặc biệt chính là thân thể bản thân cực kỳ cường hãn, hiện tại nhìn những con quái của ma giới này là có thể hiểu rõ chúng nó đã ‘cường’ tới trình độ nào. Lăng Thiên, ở ma giới chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.”
“Biết biết, tôi ban nãy bất quá chỉ là kích động một chút, sẽ không còn như vậy nữa.”
Anh như vậy mà chỉ là “một chút” thôi sao?
Đường ma giới khó đi, chúng ta không có địa đồ của ma giới, đành phải tùy tiện chọn một phương hướng đi. Một đường đi một đường giết. Chúng ta càng đi càng xa, trên địa đồ giản lược từng chút phát sáng (những nơi chưa từng đi đến trên bản đồ sẽ hiện màu đen, đi đến đâu bản đồ sẽ dần hiện đến đó, ai chơi warcralf rồi chắc biết ^^). Nhìn địa đồ, ta mới biết được địa phương chúng ta đứng gọi là hoang nguyên Hồng Nguyệt. Mà ở phía trước chúng ta, có một tiêu ký của tòa thành nho nhỏ. Ta cùng Lăng Thiên chạy tới đó xem. Chẳng qua chỉ là một hàng rào cao nửa người vây lấy mấy gian nhà bằng đất cũ nát. Trên cửa nhà đất treo lá cờ vải xám có thể phân biệt ra công dụng của mỗi căn: tiệm dược, tiệm trang bị, tiệm vũ khí, tiệm tạp hóa cùng một gian khách điếm.
“Đây là thôn xóm của ma giới? Nơi này có điểm an toàn sao?”
Ta cau mày. Địa phương cát vàng xám mênh mông đầy trời như vậy thực sự nhìn không ra có an toàn hay không. Lại chờ đến khi đi vào trong phòng nhìn thấy những lão bản kia hoặc mọc sừng hoặc có lân giáp mỗi người cầm thương mang côn, càng thêm để cho lòng ta sinh cảnh giác. Ma giới, nói không chừng địa phương nào cũng không phải là nơi an toàn. Bất quá may mắn, những ông chủ tiệm này trông tuy rằng cổ quái diện mục tuy rằng hung ác, thế nhưng làm ăn ngược lại cũng rất nghiêm túc, chỉ là giá này... Dù sao ta đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ mua đồ ở chỗ này nữa.
Chuyển một vòng trong quán, chờ khi ta đi ra, Lăng Thiên lại cùng một con đại rắn mối choảng nhau. Bọn họ một bên đánh một bên lui, một đoạn hàng rào bên thôn bị một người một thú này giẫm lên thành nát bấy đầy đất —— bọn họ đã đánh tới trong thôn. Suy đoán ban nãy của ta quả nhiên không sai, nơi đây căn bản không tồn tại khu an toàn (nếu đang đánh quái mà chạy vô khu an toàn quái sẽ tự động chạy mất hoặc dừng lại ngoài khu, đánh vô tận trong thôn rồi mà ko có hiện tượng đó tức nơi này ko phải khu an toàn). Nghe thấy động tĩnh bên này, ông chủ của mấy gian tiệm lần lượt chạy ra. Xem biểu tình của bọn họ tựa hồ đối với loại chuyện này đã nhìn quá quen, đều chỉ là cầm vũ khí của mỗi người, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai con “dã thú” đánh đến hăng say, ta nửa điểm cũng không nghi ngờ vô luận là tên nào chỉ cần đánh vào phạm vi thế lực của bọn họ, những người này đều sẽ xuất thủ không chút do dự.
Lăng Thiên đánh đang cao hứng, căn bản không chú ý tới bản thân bất tri bất giác đã cách căn tiệm tạp hóa rách nát lung lay sắp đổ càng ngày càng gần. Ta rõ ràng thấy ông chủ tiệm tạp hóa ma tộc tai nhọn ba ngón kia bắt đầu cười ác độc. Quả quyết rút tiễn, tam liên xạ phụ gia Phong Nhận đồng loạt xuất thủ, đánh lên trên thịt mềm dưới sườn cổ của đại rắn mối, trực tiếp đánh cho nó lật chổng vó, bốn chân đạp đạp đi gặp lão tổ tông.
“Tiểu Du.”
Lăng Thiên có chút bất mãn nhìn ta, ta lườm anh ta một cái, cằm khẽ giương hướng ông chủ tai nhọn mới thu hồi vũ khí kia:
“Anh ban nãy chỉ cần lui thêm hai bước, ông ta sẽ trực tiếp xuất thủ chém anh.”
Lăng Thiên mạnh quay đầu lại, ông chủ tai nhọn nhe răng cười với anh ta, rồi trở về trong quán.
“Tại địa phương này phải cẩn thận, nơi đây không có khu an toàn, hơn nữa những NPC đó cũng không phải rất thân thiện. Ma giới, tôi nghĩ cũng chỉ có duy nhất một quy tắc, cường giả sinh tồn.”
Ta vỗ vỗ vai Lăng Thiên nói ra dự đoán của ta. Lăng Thiên nghe xong chỉ thoáng sửng sốt, liền lộ ra một tia tiếu ý:
“Nói như vậy, nơi đây có thể xem như là một địa phương trật tự hỗn loạn, từ một góc độ khác mà nói, cũng là một địa phương cực kỳ tự do a. Thật không tồi, tôi thích. Khiêu chiến khó khăn mới có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.”
Vậy anh đi sôi trào đi, tôi không có loại hứng thú đó! Ta bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ cái tên này rất thích hợp làm ma đầu?
“Người lúc trước đi đến ma giới tuyệt không thả mấy tin tức này ra, tôi nghĩ bọn họ có thể là cố ý. Nếu như không rõ những điều này liền tùy tiện xâm nhập ma giới, rất có thể sẽ thiệt thòi lớn. Nói không chừng loạn của nơi đây không chỉ có những điểm chúng ta đã thấy, vì vậy hành trình tiếp sau chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn, nhất định phải luôn bảo trì cảnh giác.”
“Yên tâm đi, tôi đối với loại chuyện này là sở trường nhất. Hơn nữa nhóm mấy tên tiểu tử Sâm hình như cũng vào rồi, nếu thực có chuyện gì, tôi có thể gọi bọn họ tới.”
Lăng Thiên hi cười, ngôn ngữ cực kỳ tự tin.
“Anh có chuẩn bị trong lòng là được rồi. Vậy chúng ta trước hết lấy thôn này làm trung tâm, giết quái phụ cận đi, luyện cấp mới là mục đích chủ yếu chúng ta vào.”
“Được, cậu nói được là tốt rồi. Nhóm tiểu tử rắn mối, Lăng Thiên đại gia tới rồi, rửa sạch cái cổ chờ đi!”
Ma đầu oa oa kêu to xông vào sa mạc, nhóm rắn mối từ đây bắt đầu xui xẻo lớn.