Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 4 chương 35: tiết 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Toujifuu

Từ trong phòng đi ra, trong trò chơi vừa vặn là lúc trời hơi sáng. Ánh nắng lướt qua mặt hồ, sương sớm như khói tan trong không khí. Ta nhìn thấy đầu tiên chính là gốc mầm nhỏ trong viện kia, mấy ngày không thấy cư nhiên sinh trưởng tốt hơn rất nhiều, hiện tại đã cao bằng nửa người ta. Trong tia nắng ban mai phiếm lên màu xanh nhạt ôn nhu, sinh cơ bừng bừng.

Bên cạnh mầm nhỏ là một con hắc báo thật to đang nằm, ta đi qua sờ sờ đầu lông xù của nó, Ám Ảnh động động cái lỗ tai, ngẩng đầu lên há miệng chào hỏi với ta.

“Chủ nhân nhà nhóc đâu?”

Ám Ảnh nâng móng vuốt chỉ chỉ hướng cửa lớn, lại vẽ ra trên mặt đất hai đường ngang. Xem ra Lăng Thiên đã đi ra ngoài hai ngày. Chẳng lẽ anh ta ngày hôm qua kết thúc lễ mừng lập tức đã lên mạng? Thật đúng là tích cực. Cửa có động tĩnh rất nhỏ, không đợi ta đi đến cạnh cửa, cửa lớn đã bị oanh một tiếng mở ra, một thân ảnh màu đỏ bay đến.

“Nha ~~ Dừng lại dừng lại! Tiểu Vân nhóc ngốc.”

Ta đúng lúc nhảy ra tránh khỏi quái vật lớn bổ nhào tới, Tiểu Hắc bên cạnh lủi ra tông cái thứ muốn “đánh lén” chủ nhân của nó kia qua một bên. Ta nghe thấy thanh âm kia cực kỳ quen tai, vội vàng kêu Tiểu Hắc trở về, Tiểu Hắc nằm ở bên người ta, trong cổ họng còn phát sinh thanh âm thấp trầm, uy hiếp đối phương.

“Được rồi, Tiểu Hắc, không sao, không phải là kẻ xấu.”

Ta trấn an đồng bọn trung tâm một chút, mới nhìn đến sinh vật đỏ lửa kia, cư nhiên là một con sư tử. Sư tử màu đỏ, thể hình không cường tráng bằng sư tử bình thường, thoạt nhìn thon dài ưu mỹ, lại có lực lượng mười phần. Một đầu lông bờm đỏ tươi vung lên, nảy lên tựa như lửa.

“Thực sự là một nhóc xinh đẹp.”

Ta nhìn thấy mà mắt không thể dời, một chút cũng không chú ý tới bóng người bò ra từ dưới cái bụng sư tử.

“Ôi, đau chết chị rồi. Tiểu Vân, nhóc cái tên đại ngu ngốc này, thấy cửa cũng không biết dừng. Nhóc còn tưởng vẫn còn ở đại thảo nguyên không bến không bờ kia của mấy nhóc sao?”

“Trân Châu, em đang làm gì a?”

“Ha, ca! Anh ở nhà a. Mau đến xem Tiểu Vân của em.”

Tiểu Lộ bổ nhào lên. Ôm lấy cánh tay của ta đong đưa mãnh liệt.

“Được rồi được rồi, lớn như vậy còn như một đứa con nít. Thủy Tinh mấy em ấy sẽ cười em.”

Hai nữ hài từ phía sau đi vào mân miệng cười, ta vỗ vỗ Tiểu Lộ rõ ràng hưng phấn quá mức, vẫy tay hướng sư tử kia:

“Tiểu Vân đúng không? Lại đây.”

Sư tử nhìn nhìn Tiểu Lộ, xác nhận ý tứ của chủ nhân xong mới đi đến trước mặt ta. Ta vuốt bộ lông xinh đẹp của nó hỏi Tiểu Lộ:

“Nhóc xinh đẹp như thế là bắt được ở nơi nào?”

“Ở thảo nguyên biên thành. Đàn sư tử nơi đó rất nhiều, đẳng cấp lại không cao lắm. Vừa vặn thích hợp chúng em. Lúc chúng em đi có nghe người ta nói sư tử nơi đó có đôi khi sẽ xuất hiện dị chủng màu sắc bất đồng, hiện tại có rất nhiều người đều đến nơi đó bắt. Vốn em muốn bắt một con trắng hoặc là đen, đáng tiếc hai loại sư tử này quá ‘hot’, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm, căn bản không tới phiên chúng em. Còn có người vì tranh sư tử mà đánh nhau nữa. Chúng em đợi mấy ngày thực sự chờ không được nữa, em vừa vặn thấy nó, cảm thấy màu đỏ cũng rất dễ nhìn a, liền thu nó. Rất không dễ dàng nga, em thử rất nhiều lần. A Đạt cái người dã man kia còn thiếu chút nữa đánh chết nó. Em đặt tên cho nó, kêu Đồng Vân (áng mây chiều tà).”

“Tên không tồi.”

Ta đối với một thân lông đỏ xinh đẹp này yêu thích không buông tay. Tiểu Bạch không biết lúc nào cũng chạy tới, nhảy lên trên lưng Tiểu Hắc hiếu kỳ mà đánh giá sư tử. Đẳng cấp của Đồng Vân không cao. Đối với hai vị Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch này rõ ràng có cảm giác sợ hãi, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn chúng nó. Tiểu Lộ ôm nó cọ cọ. Thỏa mãn mà nói:

“Đó là đương nhiên. Bảo bối em yêu nhất, khẳng định phải lấy tên nghe hay. So với Tiểu Hắc Tiểu Bạch của người nào đó hay hơn nhiều.”

Nhỏ làm mặt quỷ với ta. Lại uy hiếp Tiểu Hắc Tiểu Bạch một phen:

“Hai tên các nhóc không cho phép khi dễ Tiểu Vân của chị. Còn có nhóc báo đen nằm ngủ kia cũng vậy, nghe rõ chưa?”

Ta nhún nhún vai, không có biện pháp, ta chỉ có trình độ này, dù sao tên a, dễ kêu là tốt rồi.

“Được rồi, chúng nó sẽ không khi dễ bảo bối sư tử của em. Vào nghỉ ngơi một chút đi, nhìn em chạy cứ như một nha đầu điên. Thủy Tinh Mã Não cũng vào ngồi đi.”

Ta kêu ba nữ hài vào nhà, sau bởi vì Tiểu Lộ luyến tiếc Đồng Vân nhà nhỏ, mọi người đành phải chuyển ghế ngồi ở trong sân.

“Thủy Tinh tọa kỵ của các em bắt được chưa?”

“Còn chưa có, gần đây đều ở thảo nguyên biên thành, bởi vì chúng em không cần sư tử, vì vậy chỉ bắt hai con cho Trân Châu cùng Tiểu Thiên. Đây vẫn là nhờ phúc của lễ mừng đầy năm. Hai ngày trước lễ mừng đầy năm rất nhiều người đều đi xem, không có người đoạt với chúng em, chúng em mới bắt được hai con. Bằng không, chỉ bằng thực lực tiểu đội của chúng em sợ là có thể đoạt được một con đã là không tồi rồi.”

“Vậy sao? Hiện tại nhiều người bắt tọa kỵ như vậy, thành công cũng rất nhiều a.”

Lòng ta nói thoạt nhìn hơn phân nửa là hệ thống cũng tiến hành điều chỉnh đối với phương diện này, hạ thấp độ khó bắt tọa kỵ, để thỏa mãn sự cần thiết của nhiều người chơi hơn. Như vậy cũng tốt, về sau chủng loại tọa kỵ của mọi người đều phong phú hơn, Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh sẽ không còn chói mắt như trước.

“Vậy tọa kỵ của các em chuẩn bị đi nơi nào bắt? Hiện tại tọa kỵ tốt khẳng định có rất nhiều người bắt, thực sự không muốn anh hỗ trợ sao?”

“Không cần không cần, chúng em lại không sốt ruột. Hơn nữa tọa kỵ tiếp sau chúng em muốn bắt đều tương đối ít được lưu ý, hẳn là không nhiều người đoạt đâu.”

Thủy Tinh lắc lắc tay, cười nói. Nhỏ vừa nói ta mới nhớ tới, nha đầu kia hình như đã từng nói qua muốn bắt một con rùa biển lớn. Thứ này thực sự không có người nào đoạt với nhỏ.

“Vậy được rồi, dù sao nếu như các em cảm thấy có trắc trở thì tìm anh.”

“Nhất định, ca anh hiện tại chính là chỗ dựa vững chắc lớn của chúng em nha.”

Tiểu Lộ hì hì cười, ta nặn nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhỏ, thực sự là càng ngày càng bướng bỉnh.

Cửa vang lên tiếng chi nha, Ám Ảnh nguyên bản lười biếng nằm sấp bên cạnh cây mầm nhỏ vù một cái nhảy dựng lên, xông tới cạnh cửa. Nam nhân cao lớn từ ngoài cửa đi vào đưa tay vỗ vỗ đầu nó, con báo lười này mới thỏa mãn theo phía sau chủ nhân lắc la lắc lư đi qua.

“Mọi người đều có mặt a? Nga, sư tử đỏ thật xinh đẹp, là từ chỗ biên thành bên kia đúng không?”

“Lăng Thiên đại ca, anh thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch của Đồng Vân.”

“Chỉ có thảo nguyên biên thành mới có loại sư tử màu sắc rực rỡ như thế, điều này có gì khó đoán. Nga, anh biết rồi, khẳng định là Du Nhiên không đoán được đúng không?”

Lăng Thiên đi qua bên người ta, thuận tay nhu nhu đầu ta.

“Cậu a, về sau tôi mang cậu đi khắp nơi tham thú, đừng cả ngày chỉ ngốc ở một chỗ. Địa phương thú vị trong trò chơi này có rất nhiều, không xem đáng tiếc.”

Trong lòng ta oán thầm, chẳng phải chỉ là đi bộ nhiều hơn một chút địa phương so với tôi sao? Về sau tôi cũng đi tham thú khắp nơi không phải được rồi. Trước đây là bởi vì phải thủ một tòa thành lớn như vậy nên không có biện pháp, hiện tại lại không giống. Chờ làm xong nhiệm vụ tôi sẽ kéo anh chạy khắp nơi, đến lúc đó cũng đừng kêu. Ta ngầm nhe nhe răng với bóng lưng của Lăng Thiên.

“Aiz, chuyện kia anh đã an bài xong chưa?”

Lăng Thiên một bên tưới nước cho cây mầm nhỏ của anh ta, vừa nói:

“Được phần lớn. Hẳn là không thành vấn đề. Tin tức của bên Ám Dạ tới rồi?”

“Ừm, lúc tôi lên hắn đã nhắn lại lời cho tôi, hình như có mấy địa điểm phải trực tiếp đi xác nhận một chút. Hắn hỏi chúng ta bên này có mấy người, có thể là muốn chuẩn bị phân tổ trước.”

“Được a, tôi kêu mấy tiểu tử kia lên. Cộng thêm hai chúng ta tổng cộng năm người. Còn có, một đường này có thể sẽ không yên bình, tôi chuẩn bị một vài thứ, chờ lát nữa cùng đưa cho Ám Dạ, hắn hẳn sẽ dùng đến.”

Lăng Thiên tự tin tràn đầy, xem ra anh ta thực sự đều đã chuẩn bị tốt. Một đường này sẽ rất đặc sắc? Thực sự là chờ mong.

Truyện Chữ Hay