Vân Sinh thực buồn bực, từ sau trận ‘SM tỏ tình’ lần đó, Tiểu Điệp liền không còn quan tâm đến hắn nữa, bởi vì Tiểu Điệp đã hạ ngoan thệ: “Tám đời mặt mũi tổ tông nhà ta đều bị ngươi làm mất hết, ngươi nếu dám đến gần ta một bước ta sẽ thiến ngươi,” Vì hạnh phúc (thân thể?) nửa đời sau, Vân Sinh không dám tự mình nếm thử độ chân thật của lời nói này, đành phải mỗi ngày ai oán nhìn bóng dáng Tiểu Điệp, không nói gì hết, ủy khuất nhìn Tiểu Điệp.
Quy Điệp không thèm nhìn ánh mắt rưng rưng chực khóc của Vân Sinh, thong thả tiêu sái đi vào bản bộ Hắc Hổ Đường, tham gia cuộc thảo luận chiến lược.
Tuyết Sinh cố gắng nghe xong phần sơ lược của cuộc thảo luận chiến lược, đáng tiếc hoàn toàn nghe không hiểu cái gì, nhưng mà tất cả các thành viên khác đều tỏ ra cực độ chăm chú, không người để hắn vào mắt, Tuyết Sinh liền nhìn về phía bạch hổ Tiểu Bạch(kỹ thuật đặt tên so với Tuyết Sinh cao minh không được bao nhiêu) đang ngoan ngoãn ghé vào dưới chân Quy Điệp sinh ra hứng thú, “Tiểu Điệp, bạch hổ của ngươi là nơi nào có được thế?”
“Hỏi Trương lão đầu có được.”
“Ai là Trương lão đầu?”
“Chính là cái người dẫn đường, không phải có thể ngẫu nhiên chọn một cái trứng sao, ta trực tiếp hỏi hắn muốn cái tốt nhất, hắn dám không cho ta.”
Tuyết Sinh sờ sờ đầu Tiểu Bạch, vậy là trong đội ngũ bọn họ có ba con hổ, cơ hồ có thể so sánh với đoàn xiếc thú. Bất đồng với quan hệ đang lúc ác liệt của hai vị chủ nhân, Tiểu Bạch cùng Hổ Vương ở chung phi thường hòa hợp, thường xuyên cùng nhau đùa giỡn.
Thấy Tiểu Bạch được Tuyết Sinh vuốt ve mà thỏa mãn nheo mắt lại, từ trong cổ họng phát ra những âm thanh hừ hừ, Giấc Mộng Nam Kha cảm thấy chơi thật khá, cũng chạy tới sờ thử, tùy miệng hỏi; “Thần thú hẳn là có gì hơn người, nhưng tại sao ngươi lại chọn Bạch Hổ?”
Quy Điệp uống ngụm trà, nói: “Cáo mượn oai hùm, ngươi chưa từng nghe qua à.”
Cư nhiên lại có thể giải thích như vậy? Tuyết Sinh trên trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Lúc này Thanh Lan nhìn tình cảnh trước mắt mà âm thầm thở dài, tiểu tổ tông này đến là để thảo luận chiến lược hay là đến chơi a?
Ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Thanh Lan nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, ta cùng Ngạo Thị Thiên Hạ đại biểu cho liên minh Yêu tộc hoan nghênh Quy Điệp gia nhập. Từ lúc chúng ta khai chiến đến nay đây là trận đầu giành thắng lợi, cảm tạ mọi người đã giúp đỡ, nhưng mà tình thế trước mắt của chúng ta vẫn còn gian nan, đối với bước hành động tiếp theo của Cấp Phong hi vọng mọi người có thể đưa ra một số ý kiến có tính kiến thiết.”
Là chỉ bọn họ thảo luận vấn đề không có tính kiến thiết đi, Tuyết Sinh bọn họ ngượng ngùng cúi đầu kiểm điểm, gặp lại bằng hữu rất cao hứng, cho nên không nhịn được chơi đùa một chút, dường như có điểm không tôn trọng người chủ trì hội nghị nha.
Ở trong một mảnh yên lặng, Hoa Vũ Phiêu Phiêu đứng lên, nói: “Ta đã liên hệ với bạn bè của mình, bọn họ có một tiểu bang phái, bởi vì không quen nhìn thấy hành vi của Cấp Phong, rất muốn gia nhập liên minh, hi vọng bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ có thể tiếp nhận bọn họ.”
“Phi thường hoan nghênh.” Ngạo Thị Thiên Hạ mừng rỡ, lấy lực lượng liên minh bây giờ để đối kháng với Thiên Đạo Minh vẫn là chưa đủ, tuy rằng có lực sát thương phi phàm của ba người Ma tộc, nhưng cũng không thể che dấu được thực lực yếu ớt của các thành viên chỉnh thể trong liên minh, có thể có lực lượng mới gia nhập, đương nhiên là cầu còn không được.
Bạn bè của Hoa Vũ Phiêu Phiêu thành lập một tiểu bang phái gọi là “D đại quân đồng minh,” Toàn bộ là bạn học cùng một khu nhà đại học tạo thành, bang chủ của bọn họ nghe nói là đội trưởng đội bóng rổ, một nam hài tử sáng sủa như ánh mặt trời, kêu “Tự Do Bay Lượn.”
Soái Vô Chỉ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tự Do Bay Lượn, đã cảm thấy phi thường chướng mắt, lý do rất đơn giản, trực giác tình địch.
Bọn người Ngạo Thị Thiên Hạ khả không có tâm tình đi quan tâm đến vấn đề tình cảm của bọn họ, hiện tại quan trọng nhất chính là tiền đồ của liên minh, có tân đồng bạn gia nhập, mặc dù là một tiểu bang phái, nhưng mà cũng không phải không có lợi, ít nhất có thể vì hành động kế tiếp của bọn họ tăng thêm tỷ lệ thành công.
Sau khi các thành viên bàn bạc xong xuôi, trung tâm chính của Yêu Tộc liên minh hạ ra một cái quyết định lớn mật, cùng lo lắng đề phòng đợi người Thiên Đạo Minh công tới cửa, không bằng thừa dịp khí thế thắng lợi lần này, chủ động tấn công, làm cho người Thiên Đạo Minh cũng nếm thử tư vị bị đánh bất ngờ.
Đương nhiên nguyên nhân sâu xa đó là, bọn họ phải tận lực chứng tỏ thực lực Yêu Tộc liên minh cường đại, dùng chuyện này để đe dọa những nhân loại đang gây rối của bang phái khác, nếu như bằng không, bọn họ có thể lâm vào hoàn cảnh khốn cùng bị giáp công, nếu những người bàng quan kia lựa chọn cùng hành động với bọn người Thiên Đạo Minh, lấy thực lực của Yêu Tộc liên minh tuyệt đối không thể ngăn cản.
Mặc dù không có nắm chắc mười phần mười, nhưng trận chiến này nhất định phải đánh.
Có ‘ẩn thân thuật’ của Soái Vô Chỉ cùng nhanh nhẹn cao của Giấc Mộng Nam Kha dẫn dắt tổ tình báo, dò la tình hình của bọn người Thiên Đao Minh rồi thuật lại, một cái kế hoạch chiến đấu dần dần thành hình trong im lặng.
Một hồi huyết chiến, ở trong một mảnh im lìm bạo phát....