Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

chương 28: 28: ly hận thiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn tin nhắn Thập sát gửi tới tâm trạng của Hạ Thanh Hà lúc này cực kì rối bời lại không thể nói với ai.

Thương Hải: Nếu tôi thắng thì sao, có thể để tôi gặp lại cậu ấy không?

Thập sát: Không thể.

Có muốn gặp anh hay không sẽ do cậu ấy tự quyết định, cậu ấy là phu nhân của tôi chứ không phải thứ để cá cược.

Việc tôi ước chiến với anh chỉ có thể tính là hành vi của cá nhân mình tôi, là do nhìn anh rất ngứa mắt, chỉ có vậy?

Thương hải: Được, một tiếng sau gặp nhau tại đỉnh núi Côn Lôn.

Nếu muốn đánh thì đánh thôi, Hạ Thanh Hà cũng bị Diệp lạc ô đề kích phát ra vài phần ý trí chiến đấu.

Còn về việc vì sao phải hẹn một tiếng sau, cũng không phải do Hạ Thanh Hà muốn làm trang bị hay gì đó, mà là không dùng tới một giờ thì đúng là không có khả năng tới được đỉnh núi Côn Lôn.

Trong Cổ Vực có một cái nhiệm vụ liên hoàn cấp thần tên gọi là Ly hận ca.

Nhiệm vụ này tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín vòng tuần hoàn, cấp độ biến thái và phức tạp được coi là đệ nhất Cổ Vực, vòng cuối cùng thậm chí căn bản là chưa từng có ai hoàn thành được.

Cũng bởi không có ai hoàn thành, cho nên mỗi lần game Cổ Vực tiến hành thăng cấp cũng thực làm cho ngàn vạn người chơi Cổ Vực đều phải thở dài một tiếng.

Đáng hận! Tạm thời không nói boss cuối của nhiệm vụ đó rốt cuộc khó chơi tới mức nào, thậm chí người chơi ngay cả ổ của Boss ở đâu còn chưa chạy tới được chứ đừng nói tới đánh boss?

Nhưng trên thực tế thì chỉ cần là người chơi đều biết được ổ của Boss ở đâu, bởi vì cứ cách một đoạn thời gian là cái tên rất lâu không có người đến thăm hỏi, con boss với trái tim mọc đầy cỏ dại sẽ quỳ gối trên đỉnh núi Côn Lôn cúi đầu nhìn chúng sinh hét lớn một tiếng:

"Ta thật cô đơn nha ~~"

Phàm là những người chơi đã từng đi qua núi Côn Lôn là không ai không nghe thấy câu oán phụ vang vọng sông núi này.

Rất nhiều người cũng vì vậy mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, muốn leo lên đỉnh núi tình ngay lý gian một phen, sau đó thì...!có tới năm mươi phần trăm người chơi bị lạc trong những con đường như mê cung ở nơi đây, chỉ có thể trở về dùng kim đâm búp bê nguyền rủa nhân viên thiết kế bản đồ Cổ Vực đã thiết kế ra nơi này.

Ba mươi phần trăm người chơi còn lại đi xuống hoàng tuyền bởi đủ các nguyên nhân khác nhau, ví dụ như bị quái nhỏ ven đường ngược tới chết, hay là đâm đầu vào tảng đá mà chết, cũng có người bởi vì khinh công không tốt mà ngã xuống hố không có cách nào bò lên, hay là không cẩn thận ngã từ trên độ cao vài ngàn mét xuống chết ngay tại chỗ, nghe nói đây là kiểu chết thảm nhất trong Cổ Vực, bời vì tốc độ rơi của nhân vật hoàn toàn dựa theo trọng lực cùng với tốc độ rơi ngoài đời thực để tính ra, rớt từ độ cao vài ngàn mét xuống dưới sẽ rơi rất lâu, đủ để người chơi đi treo cổ một hồi lâu rồi quay trở lại game.

Còn có mười phần trăm người chơi vì ghét bỏ do thời gian leo núi quá dài, quá mệt, không cách nào chịu đựng được, trên đường lên núi lựa chọn tự đoạn kinh mạch mà chết: chỉ có mười phần trăm người chơi còn lại là dò dẫm đến được tới đỉnh núi, sau đó bị Boss đơn phương ngược chết, lại từ trên đỉnh núi lăn xuống chân núi.

Còn chuyện vì sao đều là bị ngã chết thế nhưng tại sao chỉ có cách chết trước đó mới được coi là phương pháp chết thảm khốc nhất ấy hả?

Thì bởi vì sau khi thấy Boss rồi mới ngã chết, ít nhất ngươi còn có thể được gặp mặt với boss một lần không phải sao? Huống hồ trong cung điện Dao Trì có một mặt tượng đài trường tồn, chỉ cần là người chơi bò được lên tới đỉnh núi, bất kể là ngươi đi loăng quăng ngắm cảnh hay đi đánh boss tìm ngược, tên tuổi của người đó đều được khắc lên trên tượng đài đó cho người đời chiêm ngưỡng, rạng rỡ tổ tông nha thân ái!

Cho nên mới nói, chỉ có những dũng sĩ chân chính mới dám đối mặt với nhân sinh ảm đạm, dám đối mặt với máu tươi thẫm đẫm.

Còn chuyện vì sao La Khanh chọn nơi đây làm địa điểm ước chiến ấy hả, chỉ vì anh không muốn bị đám quần chúng trong game vây xem hóng hớt, không muốn làm lớn chuyện này lên mà thôi, dù sao thì id của anh cùng Thương Hải quá bắt mắt.

Từ đầu tới cuối La Khanh cũng chỉ đem chuyện ước chiến nói với một mình Tạ Phi.

Tạ Phi là một nhân vật chính trong chuyện lần này, theo lý cậu nên có quyền được biết.

Bởi vậy lúc này mới có cảnh tượng Mộ Nha trả lời anh bằng một loạt dấu chấm tròn.

Mộ Nha: 。。。。。。。。。。。。。

Diệp lạc ô đề: Phu nhân ơi, cậu tức giận à?

Mộ Nha: Không có, anh đi đi.

Tôi sẽ kêu người bang Nhược thủy đứng dưới chân núi nhặt xác cho anh,

Diệp lạc ô đề: Phu nhân à, cậu không có lòng tin với tôi tới vậy sao, trong suy nghĩ của cậu tôi nhất định sẽ bị Boss ngược chết sao? Nếu tôi thắng thì sao nào? Có phần thưởng hem?

Mộ Nha: Tôi có thể mua cho anh một tấm thảm rơm.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân à, tâm trạng của cậu hiện tại có tốt không? Nếu không tốt thì chút nữa tôi có thể nhân cơ hội đạp cho tên Thương hải kia thêm mấy phát nữa.

Mộ Nha: 。。。。。。。。。

Rõ ràng là anh tự mình muốn đạp! Đừng có dùng phu nhân tôi làm giá đỡ có được không!

Ấy? Vừa rồi cậu hình như có suy nghĩ gì đó sai sai thì phải? Cảm giác không hài hòa đến kinh dị này là sao chứ?

Nói chung Diệp lạc ô đề và Thương hải đồng thời xuất phát từ hai hướng đường khác nhau, đang cùng gắng sức leo núi.

Tạ Phi trầm mặc một lúc, tự hỏi bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc gặp lại Hạ Thanh Hà hay chưa, sau vài phút cậu mới hạ quyết tâm, cũng bắt đầu hành trình leo núi cùng hai người kia.

Nguyên bản đây là chuyện của ba người, sau đó chuyện đời khó đoán a chuyện đời khó đoán trước.

Con đường phóng viên gập ghềnh trắc trở của phóng viên mặt trận Oa cáp cáp gần đây cực kì muộn phiền, sau khi bang Nhược thủy tuyển người mới, cô nàng rốt cuộc cũng được như nguyện có thể xâm nhập vào nội bộ bang Nhược Thủy, với hi vọng có thể thu thập được tin tức có giá trị nhất.

Sau đó cô nàng mới bi ai phát hiện, đám người bang Nhược thủy này trừ bán hủ bán manh cùng lên cơn động kinh ra thì cái gì! cũng! không có làm hết!

Haisshhh, này thì cũng thôi đi, hiện tại thị trường đam mỹ cũng rất khả quan, thế nhưng mà! Tại sao cái đêm Diệp lạc đại thần bị biến thành viên tròn tròn trắng nộn đó Oa cáp cáp cô lại vì bị đau bụng mà không đăng nhập game cơ chứ! Ai đến nói cho cô biết là tại sao vậy trời! Tại sao sữa chua trong tủ lạnh lại bị quá hạn cơ chứ!

Nếu biết trước cô nàng tuyệt đối sẽ không vì chút lợi nhỏ mà mua loại sữa chua sắp hết hạn đó về rồi.

Hôm nay Oa cáp cáp không quá hứng thú chạy quanh đến trước cung Dao Trì, cô nàng vô cùng nhàm chán xoay quanh tượng đài trường tồn, một bên nhìn ngắm quần chúng thuộc về dĩ vãng, một bên lưu ý kênh thế giới xem có tin tức mới nào không.

Nói thực ra thì cô nàng tới đây là do âm thầm bám theo sau Thương Hải đến, chỉ có điều kĩ thuật của đại thần quá đỉnh, cô nàng theo đến đây liền không thấy bóng dáng của đại thần đâu nữa.

Mắt thấy nguồn tin tức quan trọng chạy mất ngay trước mắt, Oa cáp cáp phẫn hận trong lòng na! Hận tới thiếu chút nữa là lăn lộn ngay tại chỗ.

Oa cáp cáp rất phiền não, rất muốn làm một bài thơ, cô cảm thấy bản thân giống như những cổ nhân có vận khí đen đủi quấn thân, cả ngày chỉ biết than thân trách phận, có rất nhiều tình cảm muốn bộc phát nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt tất cả vào trong lòng, giống như Lâm muội muội biết tin người yêu sắp kết hôn, ôm chặt tượng đài trường tồn nghẹn ra hai chữ -- Ta hận....

Phụt, phun ngụm máu tươi.

Oa cáp cáp buồn phiền tới mức tự ngồi chơi một mình.

Sau đó! Ông trời không phụ người có tâm, đúng lúc cô nàng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, đôi mắt hỏa kim tinh của cô nàng thấy được phía trên bề mặt của tượng đài trường tồn lóe lên ánh sáng ấm áp, hai cái tên mới toanh xuất hiện trên tượng đài, chính là Diệp lạc ô đề cùng Thương hải.

Oa cáp cáp trừng to đôi mắt, không dám tin vào kì tích phát sinh ngay trước mắt.

Sau đó cô nàng chớp mắt lại chớp chớp mắt, mẹ ơi, Mộ Nha cũng xuất hiện luôn rồi!

Trong đầu Oa cáp cáp vừa lóe lên một cái suy nghĩ, ngắn ngủi môt phút đồng hồ sau, một bài viết mới xuất hiện trên diễn đàn tin tức, tiêu đề bài viết là

Đáng tiếc cho cô nàng phóng viên của chúng ta đến tận hiện tại vẫn không biết phía sau tin tức này ẩn chứa bao nhiêu là câu chuyện nhàn thoại kinh thiên động địa.

Thế nhưng cũng coi như đã đạt được hiệu quả tuyên truyền nhất định, phóng viên chiến địa oa cáp cáp là người đầu tiên đưa tin cho tin tức này, rốt cuộc cũng tạo được cảm giác tồn tại với một số người chơi trong game.

Mà cùng với bài viết được đăng lên, người chơi chạy tới đây cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều người biết tới tin tức này, bao gồm cả quần chúng bang Nhược thủy, còn có hàng ngàn hàng vạn dũng sĩ chết thảm dưới tay Ly hận ca.

Kênh Thế giới rất nhanh cũng đã bắt đầu bình luận sôi nổi, vô số âm thanh cổ động cho Diệp lạc cùng Thương hải, khí thế đạp bẹp Ly hận ca làm nhân viên thiết kế vạn ác kiến thức được cái gọi là lực lượng quần chúng nhân dân.

Người bang Nhược Thủy thì đa số đều là lòng người căm phẫn, hay cho tên đại thần chết tiệt kia, chuyện quan trọng như vậy cư nhiên không thông báo trước một tiếng với bọn họ, hạt dưa, ghế nhỏ đều chưa có được chuẩn bị sẵn sàng đâu!

Bởi vậy nhóm thần thám Holmes trong Cổ Vực đều không chịu bị khuất phục, trong một biển lời cổ vũ cố lên vẫn hi vọng quần chúng nhân dân có thể lau sạch hai mắt của mình nhìn cho rõ, đó thế nhưng là tên khốn kiếp Thương Hải a! Có tên chết tiệt nào khốn kiếp tới mức bao năm không onl, vừa onl lại liền đi khiêu chiến nhiệm vụ liên hoàn không hả? Có bệnh à! Còn nhất quyết đi cùng với Diệp lạc ô đề nữa chứ, hai người đó đều là nhân vật cấp bậc đại thần, muốn đi khiêu chiến đã đi từ sớm rồi!

Nếu nói không có điều mờ ám đánh chết ông đây cũng không tin!

Nhưng quần chúng người chơi có sự oán hận sâu sắc đối với Ly hận ca, lại bị người bang Nhược Thủy khuấy động, dẫn tới chân tướng vừa mới nổi lên liền bị dẫm đạp vùi sâu không còn bóng dáng.

A...a...aa....!bước qua ngàn núi với vạn sông ~ tâp thể đi vây xem thôi nào!

Bởi vậy vô số người chơi động kinh, hưng phấn, hóng hớt, náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn như đàn ong vỡ tổ lao về phía núi Côn Lôn, tái hiện lại quang cảnh của đêm hội thả đèn trước đó.

Sau thì, dưới núi Côn Lôn thi thể chất hết tầng này lại đến lớp khác.

Cùng lúc đó có một người chơi tên là Trung nhị bất thị bệnh giữa đường rớt xuống hố sâu, sau khi được đồng bạn phục sinh liền vui quá hóa buồn, một bước dẫm vào khoảng không ngã xuống vách núi, trong quá trình rơi xuống cậu ta còn gặp phải một đồng chí đồng đạo, nhân dịp cả hai còn chưa rớt xuống tới chân núi liền sáp lại nói chuyện vài câu, lại thêm hảo hữu với nhau, sau đó hai người cùng nhau ngã chết.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một câu chuyện ngoài lề mà thôi.

Thời khắc này, Diệp lạc ô đề, Thương hải cùng Mộ Nha đều đã lên tới đỉnh núi, cũng đã bắt đầu cuộc đánh chiến đầu tiên.

Ngài Boss cô đơn đi qua đi lại ở nơi xa, miệng không ngừng gào thét Tạ thực cô đơn a, khổ nỗi cả ba người ở đây đều không ai thèm để ý đến nó.

Boss nhiệm vụ ở đây cực kì mạnh mẽ, nhưng lại không phải loại Boss tự động công kích người chơi.

Nó cần đợi người chơi tới đối thoại với mình, sau khi nói chuyện rồi mới tiến nhập vào phó bản và bắt đầu đánh boss, lợi dụng khoảng thời gian đó để người chơi có được sự chuẩn bị kỹ càng từ trước, không đến nỗi vừa lên đến nơi ngay cả hít thở cũng không kịp liền ngủm.

Đỉnh núi này đúng là một ngôi miếu chứa ba vị phật lớn, nhìn qua thì đúng là có chút nhỏ, nó cũng chỉ lớn bằng một cái sân chơi bóng đá mà thôi.

Quần chúng vây xem đầu tiên bước chân lên tới đỉnh núi là văn tự cuồng ma Cúc phân thiên hạ của bang Nhược thủy tam thiên, tốn năm mươi chín phút ba mươi mốt giây, sau đó căn cứ tình báo trích dẫn ra, bà cô hâm hấp này vừa spam chữ vừa leo tới đỉnh núi, dọc đường không biết đã làm tức chết bao nhiêu người chơi cùng đường.

Theo sau chính là Văn tử tuyệt sát , Yêu nghiệt khán tiện, Nhất thoa yên vũ cùng Thiên địa kiếp hồi và cuối cùng là Phong hạc, những người này là đội thứ hai lên tới nơi, tiêu tốn một tiếng không năm phút đồng hồ.

Lúc bọn họ lên tới nơi, Diệp lạc ô đề cùng Thương hải đang đánh đến hồi gay cấn, mỗi người còn lại chưa đến nửa thanh huyết, nhìn qua có thể thấy Diệp lạc ô đề là người đang chiếm ưu thế.

Mà Mộ Nha cùng Boss đáng thương đang đứng ở một bên nhìn, yên tĩnh vây xem trận chiến.

Hai người họ không phải đến để đánh boss hả?! Sao bỏ mặc boss lạnh lẽo ở một bên, tự mình đánh nhau trước rồi?

Số người lên tới đỉnh núi càng ngày càng nhiều, câu hỏi đặt ra cũng bắt đầu huyên náo dần lên.

Nhưng không ai có câu trả lời cho bọn họ, bất kể là Diệp lạc ô đề hay Thương hải, hay Mộ Nha đều không phải người nguyện ý giải thích chuyện đang xảy ra.

Mà Cúc phân thiên hạ cùng Văn tử tuyệt sát thì, hai người này vây xem đến muốn điên luôn rồi, không có thời gian để ý cái khác.

(Gần) Cúc phân thiên hạ: Diệp lạc lên a! Nhanh, tôi độ chân khí cho cậu! Óa ha ha ha ha đánh nhanh rồi còn đổi sang chị đây!

(Gần) Nhược nữ tử: Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì thế nhưng...Diệp thần cố lên! Nhất định phải làm nở mày nở mặt cho bang Nhược thủy chúng ta a!!

(Gần) Yêu nghiệt khán tiện: Thua liền về quỳ ván giặt nha Đại thần! Phu nhân đang nhìn kìa, áu áu áu chiêu này đẹp đó! Diệp thần mau dùng Đồng tử bái quan âm!

Đảng quần chúng vây xem không rõ ngọn ngành, giờ khắc này chỉ có thể dùng dấu ba chấm chạy vòng quanh địa cầu để biểu đạt khí huyết không thông của bản thân.

Liêm sỉ của Nhược thủy vẫn luôn giống như đường núi mười tám ngách ngang, ngươi vĩnh viễn đều không có khả năng từ lời nói của họ có thể hiểu được chân tướng sự việc đang xảy ra.

Lúc này Diệp lạc ô đề dùng Thê vân trung nhảy lên cao, tránh được một chiêu của Thương hải, lúc rơi xuống hơi nghiêng người lăn nửa vòng trên mặt đất, không chút chần chờ lập tức thao tác nhân vật xuất ra một chiêu công kích đơn thể Vũ nhẫn.

Mưa kiếm hình lưỡi liềm từ pháp trượng gỗ đào của Diệp lạc ô đề bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía Thương Hải, mắt thấy đã sắp đánh tới trên người Thương hải lại chỉ thấy cơ thể anh ta hơi run nhẹ lên một cái, vậy mà đã tránh thoát mưa kiếm chỉ trong một bước hiểm.

Mẹ nó, chói mù mắt chó nhà ta rồi, đó là thao tác nhỏ, trong khoảng thời gian cùng cự ly cực ngắn di chuyển góc nhìn nhằm tránh thoát công kích của đối phương, đây là cái thao tác điên cuồng bệnh hoạn gì vậy chứ!

Mà bão tố còn ở phía sau.

Một kích không trúng, Diệp lạc ô đề cũng không chút nản lòng, tiếp tục phóng ra hai đợt mưa kiếm qua, một trái một phải nhắm thẳng về phía Thương Hải, cắt đứt đừng lui của anh ta.

Thương Hải nhanh chóng trượt về phía sau, tạo tư thế đại bàng dương cánh, trọng lượng cơ thể đứng dồn về một chân nhẹ nhàng nhảy lên cao, làm cho mưa kiếm lướt qua dưới chân bay vào khoảng không.

Nhưng chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc, Diệp lạc ô đề dường như đã dự tính trước được anh ta sẽ làm như vậy, màn mưa kiếm tiếp theo chỉ chờ đúng thời cơ liền phát động, chính vào lúc Thương Hải bay lên đó, trực tiếp bắn vào khoảng không, vừa lúc trùng khớp với hướng bay lên của Thương Hải.

Thương Hải không kịp tránh né, chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận tổn thương lần này.

Sau đó lập tức xuất ra một chiêu Phục long thiên kích, lưỡi kiếm trong tay lóe lên, một đường lưỡi kiếm tạo thành nửa vòng tròn quét qua, hướng thẳng về phía Diệp lạc ô đề.

Diệp lạc ô đề không có ý định tránh né, ném qua một đại chiêu cấp Phiên vân phúc vũ, lượng lớn hơi nước với sương mù hòa mình cùng lưỡi kiếm sáng chói, nháy mắt bao phủ lấy trung tâm trận chiến, bên trong đó có cả Diệp lạc ô đề cùng Thương hải.

(Gần) Thiếu chủ tôi gả: Bên trong rốt cuộc đang phát sinh chuyện gì nhỉ?! Cầu không che chắn tầm nhìn a!

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Đây là chiến thuật Diệp lạc quen dùng, chiến thuật mù.

Hiện trường bên trong giờ đang ra sao? Không chỉ có quần chúng đứng xem không biết, Diệp lạc cùng Thương hải trong nháy mắt cũng bị hiệu ứng tráng lệ của kĩ năng này che chắn hết tầm nhìn.

Mà đây cũng chính là hiệu quả Diệp lạc muốn.

Bời vì phu nhân nhà anh thấy anh lề mà lề mề đã bắt đầu bực mình rồi.

Mộ Nha: Tốc chiến tốc thắng.

Giác quan thứ sáu của Diệp lạc ô đề giúp anh có tư cách trở thành cao thủ đệ nhất dòng ý thức.

Ý thức chiến đấu phi nhân loại, lúc nào cần xuất chiêu gì, phương hướng di chuyển cùng vj trí đặt chân tiếp theo của địch nhân ở đâu, ý thức trời sinh lại thêm sự phán đoán xuất sắc giúp Diệp lạc ô đề chưa từng biết đến chữ thua.

Có thể nói càng ở trong hoàn cảnh hiểm ác đối với Diệp lạc ô đề càng có lợi.

Mà Diệp lạc vì cái gì được xưng danh đại thần, thần ở đâu, thần ở chỗ anh là người duy nhất dám dùng lối đánh cận chiến đi pk với chiến sĩ, đồng thời có thể đem đối phương K chết.

Một khi Thương Hải vừa mất đi tầm nhìn, chỉ cần cơ hội trong chớp mắt đó thôi sẽ bị Diệp lạc ô đề áp sát, ha ha, nội dung phía sau cộp mác +, trẻ nhỏ không được nhòm..

Truyện Chữ Hay