Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

chương 26: 26: ,năm ấy có ai còn nhớ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Phi nhìn cục tròn vo trắng nõn kia, vừa rồi còn vì việc của Hạ Thanh Hà cảm thấy phiền muộn, giờ thì mọi thứ đều tiêu tán thành mây khỏi luôn rồi.

Cậu điều khiển Mộ Nha ôm cục tròn kia để lên đùi, lại hiếu kì sờ nắn vài cái.

La Khanh chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng: Người sống trên bờ đi đến đâu cũng không lo ướt giầy.

Có điều nhìn hành động của Mộ Nha có thể thấy được tâm trạng vui vẻ của cậu, La Khanh cũng chỉ cười cười, trực tiếp bán thân mình tạo niềm vui cho phu nhân nhà mình.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu ôm tôi rồi là phải chịu trách nhiệm nha.

Tạ Phi tuyệt khí, thực muốn đem anh ta từ trên tay ném đi, nhưng nhìn cục tròn vo trắng nõn trong lòng, đôi mắt to tròn long lanh...!nhìn sao cũng không giống với tên đại thần thối tha kia nha.

Anh ta sao có thể đáng yêu như vậy cơ chứ.

Ừm, tạm thời bỏ qua cho mi.

Bên này sau khi Diệp lạc ô đề bị biến thân thì nhóm phi vật chủng bên kia cũng bắt đầu phát hiện ra, tất cả đều cười trên nỗi đau của người khác dần tập trung qua đây, đặc biệt là Cúc phân thiên hạ, một đóa Bá vương cúc một bên tỏa ra sương khí, một bên vui mừng khôn xiết bắt đầu mở hình thức chế giễu.

(Gần) Cúc phân thiên hạ: Oá ha ha ha ha Diệp lạc tên đại thần chết tiệt nhà mi cũng có ngày bị báo ứng! Không được bà đây phải chụp màn hình đem lịch sử đen tối ngày hôm nay chụp lại, hệ thống vẫn còn nhân từ với mi lắm, nếu không đã đem mi biến thành một quả dưa chuột vạn ác, đem mi treo lên bảng hiệu của Đại tiên nhân cốc nhà bọn ta!.

Viên tròn cực kì an tĩnh nằm trong lòng Mộ Nha, Nhẹ nhàng thanh thoát trả lại một câu:

(Gần) Diệp lạc ô đề: Chỉ cần phu nhân nhà anh thích, biến thành dưa chuột thì đã sao?

Tạ Phi khó có một lần 囧, anh dù sao cũng nên nghĩ cho cảm nhận của người đang ôm anh trong lòng là tôi nè, viên tròn vạn ác.

(Gần) Đại thấp huynh: Cúc tỷ ơi chị đừng lãng phí tinh lực với đại thần nữa, chị không thấy người ta còn đang vui vẻ nằm trong lòng phu nhân nhà mình sao?

(Gần) Am thuần du dân: Diệp thần thật hạnh phúc, tôi cũng muốn được ôm ôm (đẫm lệ)

(Gần) Cúc phân thiên hạ: Em gái a, em quá đơn thuần rồi! Theo đám gay không bán manh liền chết trong bang, em gái vĩnh viễn cũng không nhận được trả lời đâu! Cho nên...!khoe khoang ân ái đều đi chết đi! Chị đây đảng độc thân chỉ muốn làm sáng tỏ! Diệp lạc mau cút xuống, lồng ngực phu nhân nhà mi thuộc về chị đây rồi!

(Gần) Văn tử tuyệt sát : Chị, bình tĩnh nào.

Nhìn cái đề nghị của Cúc phân thiên hạ nhận được vô số hưởng ứng từ nhóm động kinh trong bang, Diệp lạc ô đề không nhanh không chậm gõ ra hàng chữ.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân là của tôi.

(Gần) Cúc phân thiên hạ: Diệp lạc, óa ha ha ha ha nhìn cái bộ dáng trắng tròn mềm nhũn của mi đáng yêu chết mất, sao chị đây thấy lúc mi nói ra câu này còn kèm theo ánh mắt ủy khuất đong đầy nước mắt là sao? Không được chị đây nhất định phải chụp ảnh, nhất định phải chụp lại....

Dương Lâm một bên tự động che chắn cái điệu cười điên cuồng của bà chị nhà mình vừa nhanh chóng chụp một tấm, gửi cho người vẫn chưa đăng xuất nhưng đã bị kéo vô danh sách đen - Yến tử ổ.

Đồng thời gửi kèm dòng tin: Một khi đồ đã đến tay Diệp lạc ô đề, mười cái tên Thương hải cũng không giành lại được.

Được thôi, tạm thời bỏ qua đống văn tự này.

Nhan Hòa sau khi nhìn thấy bức ảnh được gửi qua, đầu tiên là ngẩn người một cái, bởi vì Mộ Nha trong bức ảnh ngồi khoanh chân ở đó bị bao vây bởi một nhóm sinh vật kì quái, làm cậu ta có cảm giác như đi nhầm hiện trường.

Nhưng đến khi anh ta nhìn rõ id trên đầu viên tròn tròn đáng nghi trong lồng ngực Mộ Nha thì Nhan Hòa liền trầm mặc.

Mộ Nha trong ảnh rất vui vẻ.

Hình ảnh cậu ấy ôm lấy Diệp lạc ô đề ngoài ý muốn lộ ra cảm giác ấm áp.

Cậu ta phát hiện bản thân dường như bỏ qua điều quan trọng nhất, nếu trái tim Tạ Phi đã có nơi có trốn, vậy Hạ Thanh Hà nên làm sao đây? Một Hạ Thanh Hà vẫn luôn yêu Tạ Phi sâu đậm nên làm sao bây giờ?

Mà Hạ Thanh Hà hiện đang làm cái gì?

Hạ Thanh Hà đang tìm kiếm Thập sát.

Hiện tại cũng đã gần mười một giờ đêm, người chơi cũng lần lượt đăng xuất, điều này tương đương với việc bản update cũng sắp bắt đầu, hiến tế cũng sắp được tiến hành.

Hạ Thanh Hà là tổng giám đốc của công ty phát hành game Cổ Vực, trong game có thay đổi gì, anh ta tất nhiên có thể nhận được báo cáo từ cấp dưới.

Lần trước sau khi rời khỏi nhà Nhan Hòa, Hạ Thanh Hòa tiêu tốn vài ngày mới có thể bình ổn lại tâm tư rối loạn của bản thân.

Nhan Hòa là người của bộ phận sáng tạo, đưa ra hoạt động hiến tế nho nhỏ này không nhất thiết cần báo cáo với Hạ Thanh Hà, Bộ thiết kế có thể tự mình hoàn thành.

Cho nên, lúc Hạ Thanh Hà nhận được thông tin, hoạt động hiến tế đã được hoàn thiện, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Hạ Thanh Hà nhìn biểu ngữ cho hoạt động hiến tế trên trang chủ rất lâu, cũng rất lâu không nói tiếng nào.

Trái tim anh ta không ngừng run rẩy, có bất an, có căng thẳng, cũng có hi vọng.

Thập sát, Tạ Phi người đánh mất đã nhiều năm, rốt cuộc có thể trở lại sao?

Nhưng nếu trở lại rồi thì còn có thể giống với trước đây không? Hạ Thanh Hà không dám xác định, nhưng có một điểm anh ta có thể xác đinh: Anh ta vẫn còn yêu Tạ Phi, dù cho Tạ Phi không chịu tha thứ cho những gì anh ta đã làm thì trái tim anh ta cũng không chút thay đổi.

Anh ta cũng hiểu rõ, sai lầm của bản thân không có khả năng được khoan hồng.

Đến ngày hôm nay anh ta vẫn nhớ rõ, lúc bản thân mới gặp được Tạ Phi, cậu lúc đó cũng chỉ là một nam sinh mới lên cấp ba, đơn thuần sạch sẽ làm người ta rất muốn lại gần, lại vừa có cảm giác tự ti mặc cảm.

Ngày hôm đó, Hạ Thanh Hà xảy ra một số chuyện, tâm trạng không tốt liền onl game điều khiển Thương Hải đi làm nhiệm vụ tại Liệt sơn, mà lúc đó, Thập sát vừa mới rời Tân thủ thôn, điều khiển dược sư tới Dược vương điện tìm sư tôn bái sư.

Hạ Thanh Hà vừa nhìn dược sư này liền biết đây là một người mới hoàn toàn, thao tác còn chưa quen thuộc, mắc sai lầm khá nhiều.

Tiểu dược sư đang hái dược thảo cách Thương Hải một khoảng khá xa, cong eo hái dược đặc biệt nghiêm túc.

Vốn Hạ Thanh Hà cũng không quá chú ý đến cậu, bởi vì dược sư mặc trường bào màu xanh, lưng đeo giỏ thuốc chạy nhảy khắp nơi.

Lúc đó Hạ Thanh Hà đúng lúc đang làm nhiệm vụ liên hoàn, sau khi đánh xong quái trên Liệt sơn còn cần chạy tới địa phương khác một hồi mới quay trở lại hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn.

Một tiếng đồng hồ sau Hạ Thanh Hà quay trở lại trả nhiệm vụ, Tiểu dược sư thập sát kia vẫn còn đang cong eo hái dược.

Một việc khô khan nhàm chán như thế không phải ai cũng có thể kiên trì trong một khoảng thời gian dài, mà còn là một tân binh mới làm quen với game chưa lâu.

Hạ Thanh Hà hiếu kì nhìn thêm một lúc, cứ vậy nhìn hơn mười phút đồng hồ đều không thấy cậu ấy dừng lại.

Hạ Thanh Hà liền hỏi cậu, cậu hái nhiều dược như vậy làm cái gì thế?

Thập sát rõ ràng dừng một chút mới chậm chạp đáp lời: Hả, tôi nhìn nhầm.

Đem nhiệm vụ thu thập cây nhìn thành cây, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.

Ừm, một tên tân binh rất lễ phép, mặc dù mới chơi liền phạm một lỗi chưa ai từng phạm phải.

Sau đó không đợi Hạ Thanh Hà nói cái gì, Tiểu dược sư đã cõng giỏ thuốc trên lưng chạy đi.

Đúng, chạy đi, bởi vì hái xong dược rồi, cho nên không chút lưu luyến bỏ đi, chỉ lưu lại Hạ Thanh Hà trầm mặc không nói lên lời.

Đúng là một Tiểu dược sư không đáng yêu chút nào, Hạ Thanh Hà nghĩ vậy.

Lần sau khi gặp lại Thập sát cậu ấy đã là một Đại dược sư mãn cấp thao tác lưu loát, chỉ một tháng không gặp, lợi hại tới không hề có bóng dáng của một người mới.

Lần gặp lại này, Thập sát cũng nhận ra Thương hải, bởi vậy rất lễ phép nói một tiếng cảm ơn với anh ta.

Lại sau đó hai người họ cùng đánh phó bản, cùng đánh quái, lại gặp những người khác trong đoàn sáu người, dần dần hai người liền cùng một chỗ.

Lúc ấy, tất cả đều đơn thuần mà đẹp đẽ.

Sau này, tất cả đều bị chính tay anh ta hủy hoại, bị chính đôi tay này tàn nhẫn hủy đi tất cả.

Năm đó Hạ Thanh Hà đã phấn đấu ngoài xã hội vài năm, sự nghiệp lại luôn không có tiến triển.

Khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, một cơ hội lớn bày ra trước mắt, ông chủ vô ý nhìn thấy đề án kinh doanh của cậu ta, cũng rất thưởng thức cậu ta, không chỉ thăng cấp bậc còn đặc biệt chú ý tới cậu ta.

Hạnh phúc đến quá nhanh, mấy tháng đó Hạ Thanh Hà thực sự rất vui vẻ, trí lớn đầy mình.

Nhưng trùng hợp chính là, cùng lúc đó mẹ cậu ta lại đổ bệnh.

Gia cảnh nhà Hạ Thanh Hà không quá tốt, bản thân lại không có nhiều tiền để chi trả tiền thuốc thang viện phí, là ông chủ đến tri trả giùm cậu ta, giúp cậu ta chống đỡ qua thời kì khó khăn này.

Khoảng thời gian đó, Tạ Phi vẫn luôn tự trách, trách bản thân không có cách nào giúp đỡ Hạ Thanh Hà.

Mà đối với chuyện con gái ông chủ thường xuất hiện bên cạnh mình, Hạ Thanh Hà đang trong thời kì rối rắm cũng chưa từng nghĩ tới có điều gì bất thường, đến khi ông chủ đưa ra đề nghị xem mắt với cậu ta.

Con gái ông chủ là một cô gái tốt, không giống những tiểu thư nhà giàu khác, bề ngoài có vẻ khó tiếp xúc nhưng thực ra rất ôn nhu, rất chăm sóc tới Hạ Thanh Hà.

Hạ Thanh Hà nhất thời không biết nên từ chối như thế nào, sự việc cứ vậy bị chậm trễ.

Cũng chính lúc ấy, Hạ Thanh Hà phát hiện bản thân bắt đầu dao động.

Cậu ta không muốn buông bỏ cơ hội lần này, cậu ta không muốn buông bỏ những thứ bản thân vẫn luôn theo đuổi, càng không muốn mọi sự nỗ lực của bản thân cứ vậy biến mất không chút vết tích.

Mà tình yêu giữa anh với Tạ Phi lại không thể nhận được chúc phúc của người đời, nhiều lần anh tự hỏi: Anh với Tạ Phi..

thực sự có thể tiếp tục như vậy sao? Anh thực sự có thể vì Tạ Phi lựa chọn buông bỏ tất cả sao? Anh thực sự có thể trở lại đối mặt với ánh mắt thất vọng của mẹ, nói với bà anh là một tên đồng tính luyến ái, cho nên không thể chấp nhận con gái của ông chủ, về sau không thể lấy vợ sinh con, làm cho bà bị đả kích thêm một lần nữa sao?

Hạ Thanh Hà không làm được, cho nên cuối cùng anh lựa chọn thỏa hiệp.

Thỏa hiệp với dục vọng của bản thân, thỏa hiệp với hiện thực.

Nhưng anh không có cách nào đối mặt nói rõ ràng với Tạ Phi, anh bắt đầu do dự, mỗi lần muốn nói lại chậm chạp không nói thành lời.

Anh sợ nhìn thấy sự thất vọng từ ánh mắt Tạ Phi, sợ cậu ấy phát hiện anh là một người dung tục đến thế.

Nhưng lúc đó Hạ Thanh Hà không hề hay biết, chính là lúc bản thân do dự không quyết, mới càng tạo nên thương tổn trầm trọng đối với Tạ Phi.

Là Tạ Phi tự mình phát hiện tất cả.

Khi Hạ Thanh Hà nhận được điện thoại của Tạ Phi, nghe thấy cậu vừa khóc vửa hỏi mình chuyện đó có phải là sự thật, nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu, Hạ Thanh Hà muốn buông xuống tất cả chạy về phía cậu, an ủi cậu.

Cuối cùng anh lựa chọn lùi bước, bất kể cậu van xin hay níu kéo ra sao, kiên quyết đến như thế nào.

Khoảng thời gian đó, bất kể là đối với Tạ Phi hay với Hạ Thanh Hà đều là khoảng thời gian ác mộng.

Đến tận thời khắc bước vào lễ đường hôm đó anh mới hiểu rõ, người anh ta muốn cùng đi tới cuối đời là Tạ Phi, là người vì muốn anh vui vẻ có thể chạy nguyên cái bản đồ Cổ Vực hái thuốc thu thập tài liệu, lại mang theo hối lỗi nói Em chỉ có thể vì anh làm chút chuyện đó mà thôi! Một người suốt năm năm liền luôn yên tĩnh lắng nghe anh than phiền, thời thời khắc khắc đều bầu bạn bên cạnh anh!

Mà đợi đến khi Hạ Thanh Hà tìm được Tạ Phi, khoảnh khắc đó Hạ Thanh Hà mới hiểu, bản thân đã mắc phải một sai lầm to lớn tới nhường nào.

Lúc anh sợ hãi cái nhìn của người đời, nhìn trái ngó phải che che dấu dấu, Tạ Phi lại dũng cảm bước về phía trước, vì lời hứa đáng buồn cười mình đã từng nói ra, lời hứa hai người cùng nhau tiến về tương lai tốt đẹp.

Tất cả việc này đều vì anh, còn anh thì sao, hưởng thụ sự trả giá của Tạ Phi như chuyện đương nhiên, cuối cùng đem sự trả giá cùng tấm lòng của Tạ Phi ném vô vũng bùn lầy sâu thẳm!

Ha, bọn Phong hỏa mắng mình là loại cặn bã, quả nhiên một chút cũng chẳng sai.

Nghĩ tới đây, Hạ Thanh Hà đau khổ nhắm hai mắt, lúc mở ra đã là mười hai giờ đêm, bản update của game đã hoàn tất.

Anh ta ấn ấn mi tâm, hít sâu một hơi mới lấy mảnh giấy đã lâu không động tới từ trong ngăn bàn ra, căm thẻ đăng nhập vào game.

Anh ta vừa onl game, còn chưa kịp đánh giá phong cảnh biến đổi thành bộ dáng ra sao, liền thao tác Thương hải chạy tới Quy Khư.

Anh ta muốn tìm lại Thập sát, anh muốn gặp cậu một lần nữa, thời khắc ấy, tâm trạng ý nghĩ đó vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức trái tim anh ta muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Đúng lúc anh ta chạy tới Quy khư, anh ta bỗng thấy danh sách hảo hữu lóe lên một cái, một cái id đã từng biến mất lại xuất hiện thêm lần nữa!

Là Thập sát!

Là ai nhanh vậy đã hồi sinh cậu ấy? Là...!Tạ Phi sao!.

Truyện Chữ Hay