Bên này Mộ Nha vừa nhận được tin nhắn của Diệp lạc ô đề, bên kia Diệp lạc ô đề cũng bắt đầu từ phó bản đuổi tớ, đúng, chính là từ phó bản đánh ra đèn khổng minh kia.
Thế nhưng một ngàn chiếc đèn khổng minh đã thu thập xong từ sớm, bây giờ cũng đã qua giờ rồi, tại sao anh ta vẫn còn ở đây chứ? Không vì lý do gì khác, chỉ cần nhìn vào túi hành trang của anh ta liền hiểu rõ, trong đó là một chiếc đèn Khổng minh thuộc tính trắng không có tên, đáp án chính là ở đó.
Tại Cổ Vực có một vài phó bản đặc thù, nó được chia cấp độ khó và dễ khác nhau, nói ví như phó bản đánh ra đèn Khổng minh này cũng chia làm hai cái loại Thường và loại Cực khó.
Những chiếc đèn đang lơ lửng trôi trên núi Côn Lôn đều được đánh ra từ phó bản loại Thường, mặc dù tính tế xinh đẹp, nhưng không có gì đặc biệt.
Còn chiếc đèn trong túi hành trang của Diệp lạc ô đề lại khác, nó được đánh ra từ phó bản Cực khó, mặc dù nhìn qua đáng sợ hơn nhiều so với đèn Khổng minh thông thường, toàn thân thuần một màu trắng, không có bất cứ trang trí gì, thế nhưng chiếc đèn này người chơi có thể tự mình viết chữ lên đó, là chiếc độc nhất vô nhị trên toàn Cổ Vực.
Mà phó bản loại Cực khó mặc dù chỉ là hai chữ cực khó, nhưng đối với người chơi mà nói, nó có thể được coi là ác mộng.
Không có mấy ai nguyện ý lãng phí vài tiếng đồng hồ liên tục ngâm mình trong một cái phó bản, đối mặt với đống quái vô cùng vô tận cùng với cái bản đồ ngoằn nghèo khúc khửu khó đi này, ngoài ra còn có Boss lớn tự mang trong mình kĩ năng hồi huyết chỉ vì một chiếc đèn có thể tự viết chữ lên đó.
Dù cho kinh nghiệm phó bản cấp cực khó cho cũng rất phong phú.
Lần này mấy vị đi cùng Diệp lạc ô đề đánh phó bản dường như đã bị hành hạ tới rút gân tay, ngay cả động lực đi hóng chuyện cũng không có nữa.
La Khanh bóp nhẹ vùng sau gáy, trên mặt không có sự mệt mỏi, từ mấy phút trước anh vẫn luôn cho rằng đêm nay Mộ Nha sẽ không đăng nhập vào game.
Người trong bang hội mới đầu còn nhiệt tình thảo luận: Đợi chút nữa nhất định phải làm cho thần phu đại nhân ngạc nhiên một hồi, nhất định phải bắt nhốt được trái tim của cậu ấy, về sau cũng không dám nói tiếp nữa.
Một nhóm người ồn ào khuấy động không khí kênh bang hội, nhưng giống như ngầm hiểu không ai dám nhắc tới cái tên Mộ Nha nữa, thật sự sợ rằng Mộ Nha sẽ không tới, Diệp lạc sẽ thất vọng.
Mặc dù La Khanh cảm thấy không nhất thiết phải chú ý nhiều như thế, bản thân anh cũng không phải kiểu người trái tim thủy tinh dễ vỡ, Mộ Nha không tới, coi như tự bản thân thưởng thức cảnh đẹp đêm nay thôi.
Nhưng nói ra thì nếu cậu ấy thực sự không tới, nói không chừng chính anh cũng sẽ cảm thấy đau lòng nhỉ.
Tạ Phi đợi không bao lâu liền nhìn thấy Diệp lạc ô đề cưỡi một con Bạch điểu to lớn bay tới.
Bởi vì từ trên cao hạ xuống, lại thuần một màu trắng nên một người một chim càng thêm bắt mắt -- nên nói là, hạ cánh giữa bầu trời đầy ánh đèn mờ ảo, trông cực kì vênh váo.
Đợi Diệp lạc ô đề thu hồi tọa kị, đi tới trước mặt Mộ Nha, người chơi mới giật mình gào thét -- Đây chả phải đại thần nhà quần chúng Nhược thủy sao? Ể? Dược sư mặc trường bào xanh kia, là phu nhân của Diệp lạc à! vừa rồi đứng đó mà không ai phát hiện ra.
Tạ Phi nhìn hệ thống hiện ra khung giao dịch, do dự một chút vẫn nhấn vào đồng ý, bởi vậy một chiếc đèn Khổng minh liền xuất hiện trong hành trang của cậu.
Tạ Phi chọn sử dụng, lại xuất hiện một khung yêu cầu nhập chữ.
Hệ thống: Mời nhập lời tựa ngài muốn chọn.
Lời tựa sao? Tạ Phi nhìn nhìn Diệp lạc ô đề lại liếc nhìn ánh đèn mỹ lệ bay đầy trời, trong lòng dường như có cái gì đó muốn vùng vẫy thoát ra.
La Khanh nhìn Mộ Phi im lặng hồi lâu không có động đậy, cũng không lên tiếng làm phiền cậu.
Anh chỉ yên lặng đứng đợi ở đó, giống như thông qua đống số liệu điện tử băng lãnh, chăm chú nhìn sườn mặt đang trầm tư do dự của Mộ Nha.
Tâm trạng hiện tại của La Khanh có chút thăng trầm.
Anh tự hỏi chính mình:
La Khanh ơi là La Khanh, mày đối với người trước mặt, rốt cuộc có tâm tư như thế nào chứ? Lẽ nào chỉ đơn giản là hiếu kì thôi sao?
Không bao lâu thì đèn Khổng minh của Mộ Nha đã được lấy ra dùng, mười mấy chữ thể Triện cổ phát ra ánh sáng lấp lánh quấn quanh thân đèn.
Sau đó từng chữ từng chữ di chuyển tới trên giấy, viết lên lời tựa, lúc lời tựa được viết lên cũng là lúc đèn Khổng minh được thắp sáng, rời khỏi cánh tay Mộ Nha, Bồng bềnh chậm rãi bay lên trời.
La Khanh nhìn lời tựa trên đó viết:
Nền đèn cùng trăng dưới bóng hoa, mười năm dấu vết mười năm tâm.
Người xung quanh đều đứng cách xa một khoảng nhìn chiếc đèn cuối cùng bay lên, đưa mắt nhìn nó hòa mình cùng biển đèn trên bầu trời, không có ai đi tới phía trước làm phiền hai người họ.
Họ nhìn Diệp lạc ô đề cùng Mộ Nha sóng vai an tĩnh đứng đó, nhìn hai người như hòa mình cùng với ánh trăng cùng ánh đèn rực rỡ, hình ảnh đó vô cùng tươi đẹp, không một ai nhẫn tâm đi phá vỡ.
Ngay cả những người chơi thuộc bang Nhược thủy tam thiên hôm nay đặc biệt điên cuồng nhiệt huyết cũng chỉ dám dừng ở nơi xa không dám tới gần.
Theo thông tin từ bang Nhược thủy tiết lộ có thể đoán được, hiện trường hội thả đèn hôm nay rất có khả năng là do đại thần tổ chức cho phu nhân nhà mình, những người khác chỉ thuôc dạng hưởng ké mà thôi.
Huồng hồ cứ nhìn chiếc đèn trên tay Mộ Nha mà xem, rõ ràng không giống với những chiếc đèn khác, Diệp lạc dụng tâm như vậy, lúc này nhất quyết không được lại gần, nếu không tuyệt đối sẽ bị phán tội Phá hoại chuyện tốt của đại thần nhà họ, bị bắt nhốt vô đại lao nhà Nhược thủy!, Nhìn đi, những thân ảnh lén lén lút lút nhìn trộm ở bốn xung quanh kia không phải nhóm dở hơi bang Nhược thủy thì còn ai vào đây nữa chứ?!
Tạ Phi nhìn chiếc đèn Khổng mình càng bay càng xa, trái tim như được thả lỏng.
Cánh cửa trái tim cũng như được mở ra một khe hở, những tình cảm một mực vấn vương trong lòng cũng theo khe hở đó bay ra, dần dần đi về nơi xa.
Tỉ mỉ ngẫm lại thì từ khi gặp gỡ với người đó tới bây giờ, cũng vừa tròn thời gian mười năm.
Cậu vẫn cho rằng mình đã có thể quên đi, kết quả phát hiện chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng qua đêm nay, Tạ Phi lại cảm thấy bản thân có lẽ có thể bắt đầu mong đợi, có thể thực sự buông xuống những năm tháng đó.
Đứng thêm một lúc, Tạ Phi cảm thấy có điểm không đúng lắm, xung quanh hình như có hơi yên tĩnh thì phải.
Nhưng nhìn qua thấy Diệp lạc ô đề vẫn còn ở đây, lẽ nào anh ta treo máy rồi?
Mộ Nha: ?
Diệp lạc ô đề: Sao rồi?
Mộ Nha: Tưởng anh không ở đây, có hơi im ắng.
Diệp lạc ô đề: (mỉm cười) Cảm thấy cô đơn hử?
Mộ Nha:....
Mộ Nha: Đi đánh phó bản không? Tự dưng có hơi ngứa tay.
Diệp lạc ô đề không trả lời ngay, chỉ là không bao lâu, giao diện của Mộ Nha nhận được lời mời gia nhập đội ngũ.
Tạ Phi gia nhập vào liền thấy, những người cần thiết để đánh phó bản đều đã có mặt.
Bao gồm Nhược nữ tử, Văn tử tuyệt sát , Ngẫu nhĩ quân, Yêu nghiệt khán tiện, còn có Diệp lạc ô đề.
Mới đầu Tạ Phi còn lo lắng người bang Nhược thủy sẽ vì chuyện đêm nay mà thao thao bất tuyệt với cậu, mà cậu thì chỉ muốn đi đánh quái một lúc để bình ổn lại tâm trạng của bản thân lúc này.
Ngoài dự đoán là ba người dường như có hẹn trước, không nói đến chuyện đó, chỉ giống như bình thường tôi một câu anh một câu tám nhảm suốt quãng đường.
Tạ Phi bất giác thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Là Diệp lạc ô đề nhắc họ làm vậy sao?
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Chúng ta đi đánh Qùy Thú trên núi Lưu Ba đi! Đúng lúc bang hội cần thăng cấp, đánh ra được da thú có thể dùng làm mặt trống, lúc đánh chiến trường có thể tăng buff nha!
(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : Thủy chiến không dễ đánh a, đánh được da thú còn cần có xương Lôi thú để dàm dùi trống nữa.
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Xương lôi thú có thể đánh muỗi (Văn tử) nè!
(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: Yêu nghiệt quân, cậu lại bắt đầu rồi ~
(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : Cậu ta gần đây ngứa da ý mà.
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Được rồi! muốn làm gay cũng đợi xử lý xong việc chính lại tiếp tục nha?! Thân là em gái hội trưởng duy nhất của đội chúng ta, mấy người để ý cảm nhận của tôi một chút có được không!!!!
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Hở? Hội trưởng đại nhân ngài không phải thuộc loài không xác định thứ ba à?
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Văn tử, hội trưởng ta đây dùng ba ngàn cân dưa leo đập chết ngươi!!!
......
Mấy người trong đội ngũ sôi nổi nói chuyện, cái gọi là tiết tháo, liêm sỉ rơi rớt khắp nơi, cuối cùng là hùng hùng hổ hổ tiến tới núi Lưu Ba.
Nói thực, đây không phải là nơi thích hợp đánh phó bản lúc nửa đêm, bởi vì dưới góc nhìn về đêm, đánh thủy chiến là một việc vô cùng phiền phức, nhưng mọi người nhiệt huyết dâng cao cho nên không có ai suy nghĩ đến chuyện này.
Tiến vào phó bản Lưu ba, hiện lên trước mắt mọi người là một đỉnh núi dưới bầu trời về đêm lại có hình dáng như thái sơn áp đỉnh, đen kịt làm người ta sợ hãi.
Có điều phó bản Lưu ba có một đặc điểm đó là không có tiểu quái, bởi vì Qùy thú trong truyền thuyết thượng cổ khi xuất nhập nước biển đều có phong ba bão táp nổi lên, tiếng gầm của nó như sét, phát ra ánh sáng có thể so sánh với ánh trăng sáng ngày rằm, cho nên hoàn cảnh của phó bản này cực kỳ ác liệt, có rất nhiều trở ngại và tạo thành thương tổn cho người chơi, mức độ khó khăn gấp nhiều lần so với những phó bản khác.
Cho nên đội thiết kế game Cổ Vực khó có một lần lương tâm bùng phát mà trực tiếp tiêu trừ hết quái nhỏ.
Sau khi tiến vào phó bản sẽ có mười giây thời gian thích ứng hoàn cảnh.
sau mười giây thì Qùy thú sẽ chính thức xuất hiện, bờ biển từng trận sóng hung ác xông tới, sóng lớn ngang trời.
Qùy thú trồi lên khỏi mặt nước, điên cuồng gào thét, bầu trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng,.
Từng tia sáng xoẹt ngang bầu trời, sáng chói chọc mù mắt chó.
Tiểu đội người của Nhược thủy sắp xếp đứng tại vùng nước cạn trên núi Lưu Ba, đối mặt với khung cảnh ngày tận thế này, cảm thán con người thật nhỏ nhoi.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phải đánh ra sao không cần tôi nói lại đâu nhỉ?
Hả? lẽ nào vừa nãy có nói nên đánh như thế nào rồi hở? Sao cậu không thấy nhể? Tạ Phi nghi hoặc gõ lên dấu hỏi chấm.
La Khanh vậy mới nhớ ra, phó bản này mới được update trong lần bảo trì làm mới tư liệu gần đây, cho nên Mộ Nha chưa từng đánh.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Thương tổn do Qùy thú đánh ra cực cao, bất khả chiến bại.
Nhưng nó chỉ có một chân, cho nên phương án chiến đấu tốt nhất chính là -- chặt chân.
Tạ Phi nhìn về phía Qùy thú, cảm thán tạo hóa thần kì, nó đúng là chỉ có một chân.
Thân hình ngược lại khá bình thường, chính là tạo hình của một con trâu nước nhưng trên đầu con trâu này không có sừng.
Rốt cuộc thì thẩm mỹ quan của người xưa có vấn đề gì không vậy trời...!Nếu con này không phải đang bơi lội trong nước, mà là đứng trên mặt đất, lẽ nào đi đường còn phải giống bé gái nhỏ nhảy tưng tưng sao? Này đem mặt mũi thần thú thượng cổ để nơi nào chứ.
Nhưng hiện thực làm cho con người có được bài học đau đớn, không nên đánh giá con người qua vẻ về ngoài, à không, đánh giá thần thú qua vẻ bề ngoài, đặc biệt khi nó được được tạo ra bởi nhà thiết kế điên cuồng bệnh hoạn của game Cổ Vực.
Tạ Phi đảo mắt lướt qua thanh huyết của đội hữu, ha, bọn họ hiện tại chỉ đang đứng tại khu vực nước cạn, cũng không bị những đợt sóng ngoài kia đánh trúng vậy mà thanh huyết của mọi người vẫn bị tụt xuống.
Mặc dù mức độ tụt huyết có hạn, nhưng đúng là bị giảm xuống.
Tạ Phi di chuyển con chuột nhìn một vòng, phát hiện dưới ảnh đại diện của mỗi người có thêm vài dòng trạng thái.
Nhĩ minh: làm cho người chơi rơi vào trạng thái suy nhược, giảm % phòng ngự.
Thị dã hỗn loạn: làm ảnh hưởng tầm nhìn của người chơi, có % tỷ lệ vô hiệu kĩ năng mà người chơi đánh ra.
Khinh độ nội thương: Người chơi bị sợ hãi trước uy lực tiếng gầm của Qùy thú, tiến vào trạng thái mất máu liên tục.
Xem xong Tạ Phi còn chưa kịp chửi cha cái dòng trạng thái cuối cùng thì kênh đội ngũ đã phát ra tiếng gào thét phẫn nộ của Nhược nữ tử.
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Mỗi lần đến đều nói bổn hội trưởng bị nó răn đe! lần nào cũng vậy! bà đây không phục! một con trâu to đầu ngu ngốc, bà sợ mi cái lông ý! Văn tử, lên! Chích chết nó!.
Khóe mắt Văn tử tuyệt sát co rút một cái, thao tác trên tay lại không chút chậm trễ, bám sát Nhược nữ tử đang chạy như điên xuống dưới nước, chống chọi với sóng to gió lớn xông về phía Qùy thú..