Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

chương 4: leo cây (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kiều Dĩ Hàng đờ đẫn nhìn màn hình, hai tai nóng lên.

Trở lại môn phái học tập kỹ năng hắn biết, nhưng không có thói quen. Với hắn mà nói cùng lắm là chết, trở về thành sống lại cũng vẫn là hảo hán. Bất quá vì hai chữ “chôn cùng” mà hắn cảm thấy thực xấu hổ như bị người chửi vào mặt.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: giờ ta đi học?

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: -_- ngươi nghĩ ngươi trở ra được sao?

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: …

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: có chuyện gì từ từ thương lượng đã.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: (╰_╯) trư! Ý ta là chưa hoàn thành nhiệm vụ chúng ta không ra ngoài được!

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, ngón tay đặt ở bàn phím nửa ngày cũng không đánh được một chữ.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: trời không tuyệt đường người, ta đi tìm lối ra.

Thiên Tịch Hữu Mộng hiển nhiên hiểu không thể câu thông với con heo trước mặt nên đã lui về hành lang, ngồi bất động ở đó.

Kiều Dĩ Hàng ở chung quanh tìm kiếm một hồi quả nhiên không thấy có điểm truyền tống.

Trên đường đi, hắn không kiêng nể gì xông bừa khắp mọi nơi nên không cẩn thận đụng vào cạm bẫy làm sản sinh ra đám quái mới.

Vì vậy chờ Thiên Tịch Hữu Mộng mộng du trở về đã thấy trư Tiểu Thuyền vọt tới trước mặt, hoa hoa lệ lệ … ngã quỵ trên mặt đất.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: …

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: chết sảng khoái rồi đứng lên làm nhiệm vụ đi a.

Màn hình nhảy ra khung đối thoại với ba chọn lựa: trở về thành sống lại từ cấp ban đầu, hồi sinh thủy hắn không có, chỉ có thể chọn sống lại tại chỗ. May là cấp ba mươi trừ điểm kinh nghiệm không nhiều lắm.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: ta giết quái cùng BOSS, ngươi gia huyết cho ta.

Tự biết thân biết phận, Kiều Dĩ Hàng ngoan ngoãn đáp ứng.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: muốn đánh quái là tốt, thế nhưng không nên bị quái đánh.

….

Cái này hắn khống chế được sao?

Kiều Dĩ Hàng xông lên. Ba giây sau phát hiện, không thể.

Thiên Tịch Hữu Mộng đánh bọn quái cấp thấp xong thấy Tiểu Thuyền vừa bổ sung lam mà sống lại, im lặng đứng đó.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: trư! Không phải nói đừng để cho quái giết mà?

Kiều Dĩ Hàng mồ hôi ròng ròng, tiếp tục trang khả ái —

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: /(ㄒoㄒ)/~~ ta có nghe nhưng chúng nó không có nghe.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: cản trở ta đả BOSS ta sẽ cường gian ngươi!

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: làm sao mà cởi quần áo?

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: …

Sự thực chứng minh, mặc kệ có cởi được hay không, uy lực lời đe dọa của Thiên Tịch Hữu Mộng chính là quá ngắn ngủi.

Tiểu Thuyền lui ở góc rất xa, thi thoảng mới có thể gia huyết cho Thiên Tịch Hữu Mộng trong phạm vi của hắn.

Nhìn lượng máu càng ngày càng ít, Thiên Tịch Hữu Mộng càng thêm táo bạo.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: trư!!!

Tay nắm chuột của Kiều Dĩ Hàng run lên.

Hắn phảng phất thấy bên phải màn hình hiện ra khuôn mặt tàn bạo trừng hắn phun nước bọt.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: nhanh!!!

Vì vậy, Tiểu Thuyền vẫn đang ngủ đông dưỡng sức bỗng dưng muốn hậu phát chế nhân liền xuất động.

BOSS cùng người chơi làm ra một màn huyết lệ quang mang trên màn hình.

Nửa phút sau,

trên mặt đất nằm một đôi.

Màn hình rất an tĩnh.

Kiều Dĩ Hàng đã sớm tắt đi kênh thế giới cùng kênh môn phái.

Hơn nửa ngày.

Kênh đội ngũ rút cuộc nhảy ra một cái —

Thiên Tịch Hữu Mộng: đứng lên, trở về hành lang.

Tiểu quái mới lại lục tục sinh thêm cái mới.

Kiều Dĩ Hàng cố sống cố chết hướng phía hành lang, tiến tới địa phận an toàn.

Nhìn lại, huyết chỉ còn có một phần tư.

Hệ thống đột nhiên nhảy ra khung thông báo:

‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ rời khỏi đội, đội ngũ giải tán.

‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ tấn công bạn, bạn mất đi ba trăm tám mươi máu.

‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ tấn công bạn, bạn mất đi năm trăm sáu mươi máu.

Bạn bị ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ giết chết, bỏ ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ vào sổ đen?

Thế giới biến hóa quá nhanh, Kiều Dĩ Hàng không phản ứng kịp.

Nhìn Tiểu Thuyền ngã xuống cùng Thiên Tịch Hữu Mộng đang bình thản ung dung ngồi xuống, hắn dở khóc dở cười.

Suy nghĩ một chút cũng không thêm Thiên Tịch Hữu Mộng vào sổ đen, bất quá cũng không có lập tức sống lại. Hắn chỉ đứng lên vặn người rồi đi tập thể dục một chút.

Dùng máy tính yêu cầu phải duy trì một tư thế thực sự là một loại dày vò với hắn.

Vận động xong, cầm bình nước chanh trở về, hắn phát hiện màn hình vẫn như cũ.

Trên màn hình vẫn là khung đối thoại của hệ thống —

Bạn bị ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ giết chết, bỏ ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ vào sổ đen?

Kênh trắng xóa như thác nước.

[phụ cận]: Thiên Tịch Hữu Mộng: trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư!

[phụ cận]: Thiên Tịch Hữu Mộng: trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư trư!

….

Thấy một hàng trư ngay ngắn xếp như vậy, Kiều Dĩ Hàng rất thẹn thùng.

[phụ cận] Tiểu Thuyền: ngươi còn muốn giết mấy lần?

[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: (‵′) kháo! Rốt cuộc cũng đã trở về! Không đến lò mổ heo a!

[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: ╭(╯^╰)╮ sợ? Ta lại giết ngươi thì thế nào!

[phụ cận] Tiểu Thuyền: đều không phải. Ta là muốn xem ngươi còn muốn giết bao lâu nữa, ta tranh thủ đi siêu thị.

[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: …

[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: ngươi dám đi ta sẽ giết ngươi đến hết máu!

Nhìn Thiên Tịch Hữu Mộng nổi trận lôi đình, tâm tình phiền muộn của Kiều Dĩ Hàng bị quét sạch, kích sống lại tại chỗ.

[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: chúng ta thử lại lần nữa.

[phụ cận] Tiểu Thuyền: nga.

Hai người lại một lần nữa tổ đội.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: lần này không nên cách ta xa quá.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nga.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: gia huyết kịp thời.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nga.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: cũng đừng để bị quái đánh.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nga.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: đổi lời khác cho ta!

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: O

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: …

Lần này không có vấn đề gì.

Tiểu Thuyền ngồi đúng vị trí, gia huyết cũng rất đúng lúc, thế nhưng —

Thiên Tịch Hữu Mộng vẫn ngã xuống.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ngươi không đứng dậy sao? Quái sẽ lại thêm con mới đó.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: nhượng ta lãnh tĩnh lãnh tĩnh!!!

Trở lại hành lang.

Tiểu Thuyền ngồi xếp bằng.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: lúc trước ta nghĩ ngươi là nhân yêu (gay).

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ( ⊙ o ⊙) a?

Kiều Dĩ Hàng thực chột dạ.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: khu vực này vốn là máy chủ cũ rất ít người mới tới. Nữ nhân lại càng ít mà nữ nhân không có quan hệ với ba chữ Kiều Dĩ Hàng thì cực kỳ ít.

Kiều Dĩ Hàng càng thêm chột dạ.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: bất quá hiện tại ta tin tưởng ngươi không phải.

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: nam nhân không uất ức đến thành ra thế này đi.

….

Đây là kỳ thị tính!

Sai, đây là… đây là vũ nhục, rõ rành rành là vũ nhục.

Kiều Dĩ Hàng không biết nên giữ gìn danh dự cho phái nữ hay nghiền nát tự tôn chính mình.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-|||

[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: ta tra rồi, nhiệm vụ này là hạn chế thời gian. Ba tiếng mà chưa làm xong sẽ bị đá ra ngoài.

[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta có thể đi siêu thị rồi chứ?

‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ rời khỏi đội, đội ngũ giải tán.

‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ tấn công bạn, bạn mất đi ba trăm tám mươi máu.

Bạn bị ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ giết chết, bỏ ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ vào sổ đen?

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Đi siêu thị là thuận miệng nói vậy. Thế nhưng khi đứng lên hắn thực sự có ý muốn đi siêu thị.

Sô-cô-la hiện lên trong óc sau đó tựa như Ninh Thái Thần tương tư Nhiếp Tiểu Thiến, xua đi không được.

Hắn tùy tiện mặc áo phông xuống tầng.

Rất nhiều nghệ sĩ lúc ra ngoài đều thích vũ trang hạng nặng nhưng hắn thì tương phản. Thanh thiên bạch nhật, một người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, bước đi rụt đầu rụt cổ, ai chả để ý. Ngược lại, tự nhiên lại không khiến người chú ý.

Bất quá phóng viên không phải người.

Bọn họ là thần.

Kiều Dĩ Hàng vừa bước khỏi chung cư đã nghe thấy tiếng răng rắc vang lên.

Nhìn đám ký giả quen mặt xông lên, Kiều Dĩ Hàng tức giận nhún vai nói: “Không thể để camera chuyển sang trạng thái không ghi âm sao?”

Ký giả ngẩn người rồi lập tức cười nói: “Lần sau chú ý. Đại Kiều, đi đâu vậy?”

Chiêu này là làm quen lôi kéo.

Kiều Dĩ Hàng đã cùng đám ký giả đấu trí cùng dũng khí ba năm rõ ràng hơn ai hết.

“Tìm Chu Du.”

Ký giả tay run run, cười đến mắt cũng không thấy đâu, “Lão bà của Chu Du không phải là Tiểu Kiều sao?”

“Ta là đi yêu đương vụng trộm.” Kiều Dĩ Hàng nói, định chuyển hướng, bỏ lại ký giả. Thế nhưng đâu có ai là kẻ ngu, hắn vừa nhấc chân, ký giả sống chết lao lên chặn đường hắn.

“Ai, có mấy vấn đề cần ngài hỗ trợ a.”

Kiều Dĩ Hàng: “Ta không phải ngươi làm việc thiện mà ngươi cũng không phải đối tượng hỗ trợ đi. Không giúp.

“Ngươi chỉ cần nói cho ta Hàng Thiên trong game có phải ngươi không? Những lời đó là do chính ngươi đánh ra?”

….

Nói vô nghĩa!

Không phải từng chữ từng chữ đánh ra lẽ nào là hắn lấy bút viết ra sao?

Kiều Dĩ Hàng dừng lại: “Ngươi thực sự muốn biết?”

Ký giả gật đầu.

“Ta đây nói cho ngươi.”

“Ừ.” Ký giả hưng phấn mà gật đầu, rút bút ra định ghi lại thì cảm thấy có gió lướt qua. Kiều Dĩ Hàng đã chạy trở về nhà.

Về đến nhà, hắn mới nhớ đến sô-cô-la của hắn, nội tâm thập phần u buồn. Suy nghĩ một chút, hắn nhấc điện thoại định gọi cho Tiểu Chu, bắt đem sô-cô-la tới thì điện thoại đã kêu to “Lang tới! Lang tới!”.

Hắn nhìn màn hình, là Cao Cần.

“Cao đổng, gần đây ta nghĩ ta và ngài thân thiết thêm rất nhiều a.” Bình quân một ngày đêm một cuộc điện thoại.

“Tựa như tội phạm và quản ngục?”

“…Ngài có chuyện gì?”

“Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng.” Cao Cần nói, “Vừa rồi nội tuyến ở tòa soạn báo cho ta biết, ngươi thừa nhận tin tức về Hàng Thiên.”

Kiều Dĩ Hàng thất kinh “A?”

“Là giả?

“Là giả đó.”

“…”

Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng, “Ta vừa xuống lầu.” Thật là mới phút trước, “Gặp ký giả.”

“Không đi tìm ký giả hiến thân thì không vừa lòng sao?”

“Chỉ là ta muốn đi mua sô-cô-la.”

Đầu bên kia im lặng.

Kiều Dĩ Hàng nghĩ, lẽ nào Cao Cần chuẩn bị tự mình đem sô-cô-la đến?

“Từ giờ trở đi,” Cao Cần chậm rãi nói, “Cấm xuất môn.”

“…“

“Cùng sô-cô-la.“

Sô-cô-la không có, xuất môn cũng cấm.

Kiều Dĩ Hàng phiền muộn trở về với máy tính.

Ngoại trừ bốn bức tường lạnh lẽo, hắn chỉ còn có game.

Màn hình đang ở chế độ chờ, hắn di chuột vài cái, sau đó sửng sốt.

Tiểu Thuyền đang ngây ngốc ở thiên lao.

—————

NPC: nhân vật trong game không thuộc điều khiển của người chơi. Đại biểu: hoàng đế trong “Bại nhứ tàng kim ngọc“. Hoàn thành nhiệm vụ thì nhận được kinh nghiệm, tiền tài, sủng vật, trang bị, bí kíp các loại.

Quái: quân địch, để giết. Điển đại biểu: đệ tử Lam Diễm Minh trong “Hủ mộc sung đống lương“, đệ tử Huyết Đồ Đường trong “Bại nhứ tàng kim ngọc“.

BOSS: quân địch, rất khó đánh. Đại biểu: Huyết đồ đường chủ trong “Bại nhứ tàng kim ngọc“.

Huyết ngưu: người chơi, máu nhiều.

Vú em: người chơi, có thể gia huyết cho người chơi khác.

Sủng vật: thuộc về ngươi chơi, do người chơi khống chế, cùng người chơi chiến đấu.

Truyện Chữ Hay