“Cái kia……” Một người qua đường giáp nào đó mới vừa phản ứng lại đây “Huynh đệ, vừa rồi mới đi qua là người chơi? Hay là NPC?”
“Hẳn là NPC……” Người qua đường Ất cũng không quá xác định mà trả lời “Nha, lông tai cùng đuôi của nàng đều là trắng.”
“NPC sẽ đi từ điểm phục sinh đi ra sao?” Lại có người gia nhập thảo luận.
Một người nào đó mới chơi [ Thần Di Vong thế giới ] hơn nửa năm liền tự xưng là Lão Điểu Đại Hán đáp lại “Hẳn là NPC, nếu trong người chơi thực sự có người xinh đẹp như thế, không có khả năng không có tên trên Mỹ Nhân bảng, người trên Mỹ Nhân bảng ta đều gặp qua.”
“Thiết, không hiểu đừng giả bộ biết.” Một tên đạo tặc khịt mũi xem thường cực độ đáng khinh “Những bảng đơn đó cũng không phải đều xuất xử giống nhau. Bài danh của Cao Thủ bảng cùng Công Hội bảng được lấy từ những cuộc thi đấu giữa đám tinh anh được tổ chức từ máy chủ mỗi năm một lần. Tài Phú bảng cùng Vũ Khí bảng là thống kê của hệ thống, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ biến hóa. Chỉ có Mỹ Nhân bảng này là đặc biệt nhất.”
“Đặc biệt thế nào?”
Không ít lòng hiếu kỳ của đám tân thủ bị hẩy lên.
Đạo tặc đáng khinh thấy bản thân thành nhân vật chú mục của mọi người, liền tỏ vẻ dừng một lát mới nói “Muốn thượng Mỹ Nhân bảng nhất định phải tham gia tuyển tú mỗi năm một lần của NPC.”
“Tuyển tú?”
“Đúng vậy,chính là tuyển tú, nam nữ đều có thể tham gia, nhưng trọng tài là NPC.”
“Vậy thượng bảng có chỗ tốt gì?” Lời này mới vừa hỏi ra đã bị đoàn người khinh bỉ.
“Vô nghĩa, đương nhiên là gia tăng giá trị mị lực trên diện rộng. Giá trị mị lực chính là có thể tiếp nhận nhiều nhiệm vụ, thậm chí là nhiệm vụ then chốt của chuỗi nhiệm vụ ẩn.”
“Hiện tại đứng đầu Mỹ Nhân bảng chính là hội trưởng Nữ Nhi Gia — Nhàn Ngữ Lạc Hoa.” Đạo tặc nói đến đây lại sờ sờ cằm, đôi mắt nhỏ meo meo làm cho gã có vẻ càng thêm đáng khinh “Nhưng nếu so sánh với mỹ nữ vừa rồi, Nhàn Ngữ Lạc Hoa liền diễm tục.”
“Ôi chao? Nói nửa ngày, mỹ nữ kia rốt cuộc là NPC hay là người chơi?”
“Cái này đơn giản, cùng đi ra ngoài xem sẽ biết.”
Một đám người nói đi là đi, làm cho không ít người căn bản không biết cái gì cũng đi theo, chỉ để lại các hội trưởng bang chủ của đại bang hội còn đang thương thảo cái gì đó.
Mà vừa rời khỏi Tân Thủ thôn, Lô Vượng Đạt hoàn toàn không biết chính mình đã nhấc lên phong ba, chỉ rất kỳ quái vì cái gì hắn luôn luôn bị người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng kỳ kỳ quái quái, làm cho hắn vốn có thói quen bị người coi thường cùng xa lánh cảm thấy rất kì quái.
“Trên mặt có cái gì sao? Cần chi đều nhìn ta?” Lô Vượng Đạt sờ sờ mặt.
“Bởi vì bọn họ chưa thấy qua nữ tử nào xinh đẹp như ta.” Ly Sa – Cửu Vĩ rất kiêu ngạo.
Đối với lời nói của Ly Sa – Cửu Vĩ, Lô Vượng Đạt vốn thầm nghĩ cười trừ, mà trong lúc vô ý hắn cúi đầu nhìn xuống ảnh ngược trong dòng suốt trong vắt được hợp thành từ nước tuyết, hắn tin tưởng lời Ly Sa – Cửu Vĩ nói.
Nhưng cũng chỉ kinh diễm hoảng hốt chút xíu trong khoảng khắc mới thấy lần đầu mà thôi, sau đó lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, Lô Vượng Đạt thực thành khẩn thỉnh cầu “Ta có thể khắc hai con rùa ở trên mặt hay không?”
Ly Sa – Cửu Vĩ:“……”
“Ngươi nếu không thích, vương bát ( ba ba) cũng được.”
“…… Vì cái gì?”
“Qúa quá xinh đẹp, quá chói mắt, không tốt.” Sẽ đưa tới người bên ngoài chú ý hắn, xui xẻo thì mình hắn đủ rồi, hắn không muốn lại liên lụy tới người khác.
Đương nhiên câu nói kế tiếp của Lô Vượng Đạt chưa được nói ra, nhưng hắn thật sự thiện lương mà nghĩ như vậy.
Ly Sa – Cửu Vĩ tựa hồ đã nhận ra tiếng xôn xao từ xa xa đang hướng bọn họ chậm rãi tới gần “Thực ngốc, biến thành hồ ly sẽ không ai lưu ý đến ngươi.”
“Hồ ly trọc lông càng chói mắt.” Hơn nữa nơi này chính là Tam Hàn Thiên, hắn cũng không muốn bước một bước run ba bước đâu.
“Đứng nha, thương tổn do hộ vệ quân tạo thành với ngươi tuy rất nhỏ, nhưng kỹ năng ‘Nhất rống sợ vỡ mật’ của bọn họ có thể cho ngươi tiến vào trạng thái tiêu cực một giờ, không thể hồi máu để cày lại.” Ly Sa – Cửu Vĩ nói xong không biết đột nhiên phát hiện cái gì “Luyện dược, luyện chế Sinh Mao Tề, rất đơn giản, trên mặt đất còn có có sẵn thảo dược — Tuyết Dung thảo cùng Lục Mao Tông. Sinh Mao Tề là luyện dược đơn giản nhất trong dịch học dược tề, ngay cả dược đỉnh lô cũng không cần dùng mà vẫn có thể chế ra, hơn nữa tỷ lệ sản xuất thành công lên tới %.”
“Vậy nên làm như thế nào?”
“Ngắt lấy một phân Tuyết Dung thảo cùng Lục Mao Tông, dập nát lấy nước cốt là được.”
Ở trong trò chơi này, hết thảy kỹ năng thu thập giống như kỹ năng sống đều là bẩm sinh, sau khi thu thập được toàn bộ nguyên liệu thì chỉ cần biết cách điều chế, là có thể tiến hành luyện dược, tinh luyện kim loại và các kĩ năng sống khác.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Ly Sa – Cửu Vĩ, Lô Vượng Đạt ở bên dòng suối tìm được Tuyết Dung thảo cùng Lục Mao Tông, không có dược sừ ( cái cuốc nhỏ dùng để giã cây thuốc) nên chỉ có thể lấy tay bào.
Quả nhiên rất đơn giản, khi nước cốt được ép ra, hệ thống nhắc nhở liền thông báo nói hắn chế dược thành công.
Nhưng vừa nhìn cái tên dược xanh xanh, Lô Vượng Đạt lại trợn tròn mắt “Ngươi không phải nói sẽ xuất ra Sinh Mao Tề sao? Sao lại là …… Trư Khoái Trường ( Heo mau lớn) [ một loại thức ăn gia súc cho heo ]?!” ( Nhật: Thuốc tăng trọng cho heo =)))
Ly Sa – Cửu Vĩ sau khi sửng sốt “Ha ha ha…… Thuốc này đích xác có % sẽ ra loại dược khác, ha ha ha…… Nhưng ra Trư Khoái Trường…… Ha ha …Lại….. Làm lại đi, ha ha……” Cười đến mau đau sốc hông.
Lô Vượng Đạt bất đắc dĩ lại làm lại lần nữa, nhưng cái tỷ lệ % lại lần nữa xuất hiện.
“Lần này là cái gì?” Ly Sa – Cửu Vĩ thở phì phò hỏi.
“…… Trư Tể Phì.” ( Heo con mau phì)
“Phốc ha ha ha…… Ngươi rốt cuộc…… Là RP() gì nha, ha ha……”
Lô Vượng Đạt có thể tưởng tượng ra bộ dáng con đại hồ ly Ly Sa – Cửu Vĩ kia cười đến lăn lộn trên mặt đất.
Lần thứ ba trời không phụ người có lòng, Lô Vượng Đạt rốt cục chế ra Sinh Mao Tề.
Ừng ực nuốt vào, lông xù màu vàng đỏ của tiểu hồ ly được khôi phục, lại vội vã ly khai trước khi đám người bám đuôi kia tới.
Sau nhiều lần vòng vèo, Lô Vượng Đạt rốt cục đi vào khu heo rừng.
Nhìn heo rừng chạy khắp nơi trên cánh đồng tuyết phủ dày, Ly Sa – Cửu Vĩ giới thiệu “Đám heo rừng này đều bị ma hóa hết rồi, công cao huyết hậu hơn nữa là loại quái cao nhất trong Tân Thủ thôn, đối với tân thủ khác mà nói ở đây luyện cấp là vô cùng khó khăn, nhưng đối với người mà nói lại càng khống chế đơn giản hơn. Chỉ cần dùng ‘Cửu vĩ nhiếp hồn’ khống chế một con trong đó, mệnh lệnh nó công kích con heo rừng khác, ngươi khống chế heo rừng giết chết quái cùng người, bất luận là kinh nghiệm hay là vinh dự đều thuộc về ngươi.”
“Nếu như heo rừng bị ta khống chế lại chết thì sao?”
“Vậy kinh nghiệm cũng thuộc về ngươi, bởi vì nó chính là quái bị ngươi khống chế, không phải là sủng vật. ‘Cửu vĩ nhiếp hồn’ sơ cấp có một phần vạn tỷ lệ bắt được sủng vật, lấy cấp bậc hiện tại của ngươi, có con sủng vật công cao huyết hậu như vậy cũng không tồi.”
“Có thể hay không…… Đừng là trư.”
“Ngươi muốn cũng chưa bắt được đâu, mau bắt đầu luyện cấp đi.”
Lô Vượng Đạt ấn theo Ly Sa – Cửu Vĩ dạy hắn, trong đầu thầm đọc tên kỹ năng, nhất thời bốn phía bỗng nhiên ngưng tụ một trận quầng sáng mông lung, bạch y cùng tóc dài không gió mà phiêu động, làm cho hắn càng có thêm vẻ thánh khiết vô hạ.
Không biết có phải một trăm điểm may mắn kia lại có tác dụng hay không, Lô Vượng Đạt một cái ‘Cửu vĩ nhiếp hồn’, hệ thống liền thông báo hắn thành công bắt được heo rừng, thỉnh đặt tên.
Lô Vượng Đạt quát to một tiếng “Ta Không Cần Trư.”
Nhất thời trên đầu heo rừng bên người Lô Vượng Đạt hiện ra — Ta Không Cần Trư.
Buồn bực, uể oải, Lô Vượng Đạt ngồi chồm hổm trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy, Ly Sa – Cửu Vĩ không thể không an ủi hắn “Tốt lắm, chờ cấp bậc ngươi đạt tới cấp , ta mang ngươi đi bắt sủng vật khác.”
Có mục tiêu, Lô Vượng Đạt lao đầu chạy, tích cực chỉ huy Ta Không Cần Trư công kích heo rừng khác, cấp bậc liền rầm rầm nhảy lên.
Khi hệ thống thông báo hắn đạt tới cấp tám, Ly Sa – Cửu Vĩ thật sự dẫn hắn lên núi bắt sủng vật khác.
Khi Lô Vượng Đạt từ trên núi đi xuống dưới, đầu đỉnh đầu nhiều thêm một con “Vẫn Là Trư” gì đó.
Lô Vượng Đạt mặc kệ Ly Sa – Cửu Vĩ nói cái gì cũng không tái tin.
Khi hai người giằng co, nghe được có người nói chuyện “Cô…… Nương, ta thật sự…… Là đi…… không nổi, có thể…… Giúp ta một việc rất vội không?” Thanh âm già nua mà suy yếu.
“Nhiệm vụ.” Ly Sa – Cửu Vĩ nhắc nhở Lô Vượng Đạt.
Lô Vượng Đạt vốn không nghĩ sẽ tiếp nhận cái nhiệm vụ gì nữa, nhưng cảm thấy chủ nhân thanh âm kia quá đáng thương, không khỏi nổi lên tâm trắc ẩn, theo thanh âm đi đến.
Ở chân núi bên một tảng đá, một lão phụ nhân ngân hồ tộc già nua lưng khòng đang vô lực dựa vào trên tảng đá mà ngồi.
“Cô nương, có thể thỉnh ngươi…… Giúp ta đi đến ngọn núi…… Đưa cho sư muội ta…… phong thư không?” Lão phụ nhân khẩn cầu.
Hệ thống thông báo, nhận nhiệm vụ “ Đưa thư ” hay không?
Lô Vượng Đạt đối với việc người khác khẩn cầu là tối không có biện pháp, vì thế liền tiếp nhận nhiệm vụ, hệ thống lại thông báo, được một phong thư.
Lô Vượng Đạt mới vừa tiếp nhận nhiệm vụ còn chưa kịp xem nội dung nhiệm vụ như thế nào, khóe miệng lão phụ nhân kia hàm chứa tươi cười nhợt nhạt an tâm rồi nhắm hai mắt lại, cuối cùng hóa thành một đạo quang ảnh rồi tiêu thất.
“Bà ấy đã chết?”
“Ân, nhiệm vụ là đặt ra như vậy.”
Tuy rằng biết rõ lão phụ nhân kia bất quá là một đống số liệu mà thôi, nhưng nhìn đến tử vong, hắn vẫn khó tránh khỏi thương tâm.
Căn cứ nhiệm vụ gợi ý, Lô Vượng Đạt tìm được sư muội lão phụ nhân trong Thâm Cư sơn — Vu Không – Tình Hỏa.
Nghe được dòng họ Tình Hỏa này, thì biết vị sư muội này nhất định là Huyết hồ tộc.
Vu Không – Tình Hỏa chẳng những có được một đôi đồng mâu như huyết, lại thêm một đầu tóc dài đỏ lửa, tuy rằng đã là mỹ nhân tuổi xế chiều, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra khi còn thanh xuân bà cực xinh đẹp.
Lô Vượng Đạt trình thư, Vu Không – Tình Hỏa đừng nói tiếp nhận, ngay cả liếc cũng chưa liếc một cái, rất cay nghiệt mà nói một câu “Muốn cho ta xem thư, trừ phi ngươi có thể đem cửa sổ thủy tinh trong nhà của ta đều lau khô sạch sẽ.”
Lô Vượng Đạt theo phương hướng ngón tay của Vu Không – Tình Hỏa, phát hiện trong phòng còn có vài người, hơn nữa đều là nữ hài tử rất đẹp.
Lô Vượng Đạt nói như thế cũng đều là một nam nhân, nhìn thấy mỹ nữ vẫn là ngẩn ngơ.
Vu Không – Tình Hỏa từ trên ghế nằm đứng lên đi hướng mấy nữ hài tử này, Lô Vượng Đạt chạy theo.
Vu Không – Tình Hỏa đối mấy nữ hài tử kia nói “Các ngươi đều lau đã ba ngày, sao còn bẩn như vậy.”
Mấy nữ hài tử sắc mặt không được tốt.
Kỳ thật cửa sổ thủy tinh đã thực sạch sẽ, vùng thôn quê hoang vu có một ít bụi bặm tí tẹo là không thể tránh được, nhưng Vu Không – Tình Hỏa lại lấy điểm bụi bặm này khó xử đám nữ hài tử này, hay chính là không muốn cho các nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Lô Vượng Đạt giận quá liền đối Vu Không – Tình Hỏa nói:“Ta đến lau, nếu ta lau sạch sẽ, nhiệm vụ của ta cùng các nàng đều tính hoàn thành.”
Nhóm nữ hài tử uể oải lúc này mới phát hiện Lô Vượng Đạt tồn tại, nhưng lại trong khoảnh khắc đều nghẹn họng kinh ngạc với dung nhan của Lô Vượng Đạt.
Vu Không – Tình Hỏa hừ lạnh một tiếng “Không biết tự lượng sức mình. Hảo, ta sẽ nhìn ngươi lau sạch sẽ như thế nào.”
Nhóm nữ hài tử bị đuổi ra khỏi phòng của Vu Không – Tình Hỏa, không một hồi Lô Vượng Đạt liền kêu Vu Không – Tình Hỏa đến kiểm tra, không bao lâu hệ thống liền truyền đến thông báo, nhiệm vụ của các nàng hoàn thành.
Nhóm nữ hài tử cao hứng ôm lẫn nhau để chúc mừng.
Vu Không – Tình Hỏa từ trong phòng đi ra đầu tiên, nổi nóng như ăn nhầm hỏa dược, tiếp theo Lô Vượng Đạt cũng đi ra.
Nhóm nữ hài tử đem Lô Vượng Đạt vây quanh, kinh ngạc hỏi “Chúng ta ở đây lau đám thủy tinh đó cũng ba ngày, lão vu bà này đều có lựa được xương trong trứng gà, ngươi dùng cái gì lau thủy tinh khiến lão vu bà không thể bới móc.”
Lô Vượng Đạt đột nhiên đè thấp thanh tuyến, thực thần bí “Cây búa.”
“……”
——————————————
PR: = reputation. Tạm hiểu là ” nhân phẩm”, nếu bạn chơi game có bối cảnh cổ đại phong kiến – phương Đông như kiếm hiệp or tu chân, khi bạn bộc phát mở hòm được vật phẩm quý or tinh luyện, rèn thành trang bị thì hệ thống sẽ báo câu đại loại như: ” [ Tiểu Đinh ] nhân phẩm bộc phát mở hòm [ xxx ] thu được vật phẩm [abc] ”
hoặc ” [ Tiểu Đinh ] nhân phẩm bộc phát tinh luyện lên trang bị sao, toàn thể võ lâm sững sờ kinh ngạc ”