“Tiểu Đạt bao nhiêu cấp?” Đinh Linh Linh kiễng mũi chân, hai mắt long lanh nhìn tiểu hồ ly trên đỉnh đầu Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Lô Vượng Đạt dùng móng vuốt nhu nhu dấu chân to đùng trên mặt “Hai mươi ba cấp.”
“A, hảo manh.” Đinh Linh Linh thét chói tai đối Huyết Đồng – Tình Hỏa nói “Huyết Đồng phóng Tiểu Đạt xuống dưới đi, ta muốn ôm nàng một cái.”
Huyết Đồng – Tình Hỏa nâng tay cầm cái đuôi Lô Vượng Đạt rồi ném vào trong lòng Đinh Linh Linh.
Vừa khéo có vài người chơi nữ đi ngang qua, đang muốn tiến vào phó bản, nghe được tiếng Đinh Linh Linh hô manh đều nhìn lại đây.
Thích thứ đáng yêu là thông tính của đám nữ hài, nhìn Lô Vượng Đạt bị quăng tới thất vựng bát tố, đều hưng phấn chạy lại đây.
Tuy rằng ngực sữa mềm mại, xúc cảm mười phần, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nơi tay, không phải che trên mặt.
Muốn tức giận rồi. Lô Vượng Đạt nghĩ muốn kêu to, nhưng tiếng phát ra cũng là ô ô.
“Để ta ôm cái coi.”
“Ngươi vừa mới ôm qua.”
“Ta còn chưa ôm ấm chỗ đã bị ngươi giành rồi đó.”
“Ai cho phép tranh hả, đem Tiểu Đạt trả lại cho ta.”
Lô Vượng Đạt bị các nàng mỗi người kéo lấy một cái tiểu trảo, tình trạng ngũ mã phanh thây.
Có thể nói rằng ở thời cổ dù ngũ mã phanh thây cũng không phanh jj, thế nhưng giờ lại có người túm tiểu jj của hắn.
Đậu nha nhỏ như thế mà còn có người túm được, đó là cái dạng kính nhãn lực gì? Là kính lúp đó nha.
Lô Vượng Đạt đều nhịn không được bội phục nữ hài tử này.
Tục ngữ còn nói chó cùng rứt giậu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, cho nên Lô Vượng Đạt quyết định, hắn nóng nảy cũng sẽ là …… Thúi lắm.
“A…… Hảo thối.”
Mấy nữ hài tử đồng thời buông tay, Lô Vượng Đạt nhân cơ hội chạy về đồi cao của hắn.
Huyết Đồng – Tình Hỏa giương mắt nhìn Lô Vượng Đạt trên đỉnh đầu “Ngươi xác định ngươi không phải chồn khoác da hồ ly chứ?”
Lô Vượng Đạt:“……”
“Không đúng nha” Có một nữ hài tử ngây ngốc nhìn tay của mình, lầm bầm lầu bầu “Dường như bốn nàng kia vừa nãy đều túm móng vuốt, ta đây túm cái gì?”
“……” Lô Vượng Đạt tứ trảo che tiểu đậu nha.
Thấy Lô Vượng Đạt lại quay về đầu Huyết Đồng – Tình Hỏa, không bế được, Đinh Linh Linh giận dỗi bắt đầu đuổi người.
Nhàn Ngữ Lạc Hoa đi đến bên người Huyết Đồng – Tình Hỏa, làm như đang nhìn Lô Vượng Đạt nằm úp sấp trên đỉnh đầu hắn, kì thực thỉnh thoảng nhìn lén Huyết Đồng – Tình Hỏa, ngữ khí ôn nhu săn sóc “Tiểu Đạt vất vả. Tất cả mọi người đều mệt mỏi đi, online cũng khá dài rồi, cũng nên logout nghỉ ngơi.”
“Ừ, là nên thoát ra.” Huyết Đồng – Tình Hỏa thực hờ hững ứng lại.
Nhàn Ngữ Lạc Hoa cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể tiếp tục đối Lô Vượng Đạt nói chuyện “Chỉ cần cày thêm hai ba lượt nữa, Tiểu Đạt ngươi có thể đến cấp ba mươi, khi đó chúng ta lại đổi phó bản khác, được không?”
Lô Vượng Đạt đang vỗ về tiểu đậu nha bị kéo, cúi đầu nhìn nàng, sau đó gật gật đầu.
“Chúng ta đây hẹn trước một khoảng thời gian đi, ở Thanh Phong tửu lâu tụ tập nhé.” Nhàn Ngữ Lạc Hoa kiễng chân mới đến được tới Lô Vượng Đạt ở trên đầu Huyết Đồng – Tình Hỏa, ôn nhu dùng đầu ngón tay gạt đi nước mắt trong mắt Lô Vượng Đạt vì đau mà rơi ra “Vài người chúng ta đều tầm tám giờ sáng online, Tiểu Đạt thì sao?”
Lô Vượng Đạt suy nghĩ “Ngày mai ta còn phải đi làm, cho nên bình thường tầm bảy giờ buổi tối mới có thời gian rảnh rỗi.”
“Đi làm? Nào ai dám tuyển nhận lao động trẻ em?” Huyết Đồng – Tình Hỏa tựa như nghe được tin lạ.
Lô Vượng Đạt ưỡn tiểu ngực, nắm trảo thành quyền “Ta hai mươi bốn tuổi đó nha.”
“Này sao có thể trách ta?” Huyết Đồng – Tình Hỏa chỉa chỉa tiểu ngực của kẻ trên đỉnh đầu hắn “Nếu không cái này bình nguyên địa mạo, ta sẽ hiểu lầm sao?”
Cái này đến phiên Ly Sa – Cửu Vĩ phát điên “Phóng trư, mau phóng trư, hôn chết tên này đi.”
Lô Vượng Đạt:“……”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa yếu ớt che miệng cười khẽ “Vậy Huyết Đồng thì sao? Ngươi bình thường ở lúc nào online?”
Huyết Đồng – Tình Hỏa chỉa chỉa Lô Vượng Đạt “Nàng ở thì ta ở.”
“Nga.” Nhàn Ngữ Lạc Hoa hơi hơi thất vọng “Vậy ngày mai chúng ta cày trước nhé, chờ Tiểu Đạt tan tầm, chúng ta lại đi cùng nhau.”
“Ừ.” Huyết Đồng – Tình Hỏa trên mặt đất vẽ một cái pháp trận.
“Tái kiến.” Lô Vượng Đạt hướng bọn họ vẫy trảo vài cái, sau đó cùng Huyết Đồng –Tình Hỏa biến mất trong pháp trận.
“Truyền…… Truyền tống pháp trận?” Xin Theo Ta Đàm Tiền sợ hãi kêu lên, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Nhàn Ngữ Lạc Hoa “Cao thủ giống như thần vậy, sao lại vô danh trên cao thủ bảng nhỉ?”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa cũng giật mình không nhỏ, sửng sốt nên không trả lời hắn.
“Cao thủ bảng là phải tham gia thi đấu tinh anh, hoặc là khiêu chiến thắng người trên cao thủ bảng mới có bài danh” Đừng Đối Ta Đạn Cầm nói “Nếu bọn họ căn bản không có hứng thú tham gia, không bài danh cũng bình thường.”
Đinh Linh Linh vỗ tay một cái “Quả nhiên, cao thủ chân chính luôn điệu thấp.” Lại một tay chỉ thiên “Thi đấu tinh anh năm nay ta muốn cùng tổ đội bọn họ đánh thi đấu đoàn thể.”
“Thỉnh dự lưu một vị trí cho ta.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm thực biết nhìn xa trông rộng.
“Không thành vấn đề, còn có ai muốn tới, giơ tay.”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa trạc nhẹ ót Đinh Linh Linh “Nhỏ ngốc, nếu bọn họ thật muốn tham gia trận đấu như vậy, đã sớm nổi danh bảng thượng rồi.”
“Ta cảm thấy, Tiểu Đạt nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, chỉ cần Tiểu Đạt tham gia, nhất định Huyết Đồng cũng theo tới.” Đinh Linh Linh thực khẳng định nói.
“Ân, Huyết Đồng giống như là đảm chức bảo mẫu của Tiểu Đạt.” Xin Theo Ta Đàm Tiền cũng phụ họa “Trận đấu tổ đội tính ta một người.”
“Được rồi.”
Mà lúc này, Lô Vượng Đạt trực tiếp trở lại hoàng cung, nằm bên người Huyết Đồng – Tình Hỏa đem thân mình hồ ly cuộn thành một đoàn, sau đó logout tiêu thất.
Nằm trên giường, Huyết Đồng – Tình Hỏa nhìn bên người trống trơn, hai tròng mắt yêu hồng cũng lập tức không còn linh động, khôi phục thành NPC số liệu có trình tự nề nếp.
Lô Vượng Đạt tháo xuống kính mắt D, ánh mặt trời lặn gian nan xuyên qua cây cối chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng lạnh băng nhiễm thêm một tầng ánh sáng ấm áp.
“Đều đã chạng vạng.” Lô Vượng Đạt duỗi thân người, lung lay thân thể đã muốn cứng ngắc.
Bây giờ cũng có người logout, tựa hồ đều thực mỏi mệt, cùng Lô Vượng Đạt đánh tiếng tiếp đón rồi đi vào phòng ngủ.
Tuy rằng lần này online trong khoảng thời gian dài, nhưng Lô Vượng Đạt cũng không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại có một loại cảm giác sung sướng chưa bao giờ từng có tràn ngập, hắn biết đó kêu là vui vẻ.
Bởi vì đảo môi thôi nên từ nhỏ hắn đã không được người ưa thích, thậm chí là bài xích, nhưng ở trong trò chơi, lần đầu tiên hắn có cảm giác được người cần.
Tuy rằng được cần cũng thì là một loại tương tác, nhưng hắn ở đó tìm được cảm giác tồn tại, không còn là người không ai cần.
“Lô Vượng Đạt? Anh thấy chú sớm đã không còn online, sao vẫn còn ở đây thế? Logout trở về đi, không cần báo cáo với anh đâu. Còn có, mắt kính này về sau cho chú mượn, tùy thời tùy chỗ đều có thể chơi.” Bạo Hùng cũng logout, liên thanh ù ù như tiếng sấm, đem Lô Vượng Đạt từ trong suy nghĩ kéo lại.
“Luyện cấp được tới đâu rồi?” Bạo Hùng xoay xoay thân thể vịt bầu “Hiện tại ở chỗ nào luyện cấp? Có rảnh thì bọn anh mang chú cùng đi.”
Lô Vượng Đạt chần chờ “Phỏng chừng hiện tại mấy anh có thấy tôi cũng không nhận ra đâu.”
“Vì cái gì không nhận ra được?” Bạo Hùng sửng sốt.
Lô Vượng Đạt chỉ vào văn thơ đối ngẫu “Thiên vương xơi đậu hũ. Bảo tháp trụ nhân yêu”, ý vị thâm trường “Bởi vì tôi trụ trong bảo tháp.” Nói xong đi rồi.
“……” Bạo Hùng nhìn bóng lưng Lô Vượng Đạt, lại nhìn văn thơ đối ngẫu kia, cuối cùng cảm khái nói:“Không hổ là quý nhân của ta, nói chuyện thực thâm ảo nha!”
Ngày hôm sau đi làm, cho dù đối mặt với từng đợt từng đợt người khóc tới chết đi sống lại, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình khoái trá của Lô Vượng Đạt.
Hắn đang suy xét có nên đem kì nghỉ đông nghỉ hết không, làm cho bản thân sống trong nơm nớp lo sợ hai mươi bốn năm hoàn toàn thả lỏng.
Quả nhiên làm việc là không thể nhất tâm lưỡng dụng, hắn vốn chuẩn bị đem người vào lò thiêu rồi đi xuống căn tin ăn cơm, vừa khéo hắn lại đem người mới ngất xỉu đẩy vào trong lò, sau đó xuống căn tin.
Khiến đầu bếp nghĩ rằng hôm nay đơn vị bọn họ sinh ý thật tốt quá, lò hỏa thiêu cũng không đủ dùng, phải mượn thêm xoong nồi rồi.
Mà người bị đẩy nhầm vào lò kia tỉnh lại lúc chưa đốt lửa, tự mình chạy từ nhà bếp đi ra, lại để đồng sự Lô Vượng Đạt gặp được.
Đồng sự Lô Vượng Đạt, không hổ là kẻ tài cao gan cũng lớn nên mới làm phân công tác này, thấy có người từ trong lò hỏa táng đi ra, liền tiến lên đánh một đòn hiểm, xong rồi lại đẩy trở lại.
Sau đó vị đồng sự kia nói như vầy, từng có một thi thể bị đưa vào lò hỏa thiêu rồi, đang đốt cháy tới một nửa thì đột nhiên ngồi xuống, bởi vì hỏa thiêu đến thần kinh ngồi nên xuất hiện phản ứng tự nhiên, cho nên bình thường đều dùng một ít công cụ đem thi thể đẩy trở về, tiếp tục đốt. Nhưng đi ra từ lò hỏa thiêu như vậy thì gã mới gặp lần đầu, cho nên phản ứng đầu tiên của gã chính là đem thi thể đánh ngất rồi tiếp tục đem đốt.
囧……
Thế cái người bị đẩy nhầm vào lò đốt thế nào rồi?
Dù sao chờ Lô Vượng Đạt nhớ tới để đi cứu, thì y đang chết sống không chịu đi ra, vậy nên đồng sự của Lô Vượng Đạt cũng phải chui vào tới khi đầu bị hun khói đen xì như thế thì y mới đi ra.
Vì thế mà, Lô Vượng Đạt không cần lo lắng tới nghỉ đông nữa, ngược lại được nghỉ rất nhiều, bởi vì hắn vì sai lầm này mà bị cách chức.