Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

chương 105: – yến hội đảo môi thôi [ hạ ]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phạm gia ở thương giới nhiều lắm cũng chỉ xem như tân quý, nhưng ở chính giới cũng là cực phú uy vọng. Hết thảy đều nhờ Phạm lão.

Hiện nay Phạm lão tuy rằng đã lui xuống, ở nhà ngậm kẹo đùa cháu vui hưởng tuổi thọ, nhưng những nhân tài ông từng bồi dưỡng đề bạt lên cũng không ít. Hiện giờ những người này đều thân ở chức cao, nhưng vẫn không quên ơn dìu dắt của Phạm lão, đối Phạm gia chứa nhiều chiếu cố, cho nên dù hiện tại Phạm lão không quan không chức, cũng không ai dám khinh mạn Phạm gia, ngược lại nơi chốn lấy lòng Phạm gia.

Mà Doãn Duệ cũng là một trong số “Môn sinh khắp thiên hạ” của Phạm lão.

Phạm lão có tổng cộng bốn đứa con, con gái thứ hai và thứ ba đã được gả tới nơi như ý áo cơm không lo, đứa con lớn nhất vốn phải kế thừa sự nghiệp làm quan của cha mình thì lại đi vào nghiệp kinh thương, mấy năm nay rất có khởi sắc. Còn đứa con trai cuối cùng, cuối năm trước tuy có tòng quân, từng không ít người nghĩ rằng hắn sẽ từ quân nhập chính thì lại ngoài dự đoán của mọi người, hắn về nhà hưởng nhàn rỗi.

Bởi vậy có không ít người nói, Phạm lão không người nối nghiệp.

Xuyên qua hoa viên, đứa con cả của Phạm lão – Phạm Quốc Trung đứng ở trước cửa lớn để nghênh đón tân khách.

Thấy một hàng bốn người Doãn Duệ đi tới, Phạm Quốc Trung bước nhanh tiến lên nghênh đón “Không nghĩ tới Doãn bí thư trăm công nghìn việc cũng bớt chút thời gian tới tham dự yến hội nhà con, nãy giờ cha con vẫn đều hỏi xem Doãn bí thư tới chưa đấy, bàn cờ đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ ngài tới nữa thôi.”

Doãn Duệ cùng Phạm Quốc Trung bắt tay “Hôm nay bác tới đây là lấy thân phận riêng tư, không có liên quan gì tới bí với thư hết. Cha con cứ yên tâm đi, đêm nay mặc kệ là đánh cờ hay thi rượu bác nhất định phụng bồi tới cùng. Có điều, cái chai Brunello của ông ấy cũng phải khui đi thôi.”

Phạm Quốc Trung có chút ngượng ngùng cười gượng nói sang chuyện khác “Vị này nhất định là lệnh công tử rồi, dáng vẻ đường đường khí vũ bất phàm, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử nha!”

Doãn Duệ thở dài khoát tay.

Doãn Thịnh Sâm tiến lên cùng Phạm Quốc Trung bắt tay.

Ba người vừa hàn huyên vừa đi theo sự dẫn đường của Phạm Quốc Trung tiến vào chủ trạch của Phạm gia.

Vào cửa rồi đi tới đại sảnh, trong sảnh đã có không ít người tới rồi, quần tam tụ ngũ, mỗi người ngăn nắp tịnh lệ nâng chén cười nói.

Sau khi Phạm Quốc Trung cùng Doãn Duệ nói tiếng xin lỗi không tiếp được thì để cho bọn họ tùy ý, rồi hắn cũng quay về cửa lớn đón khách.

Doãn Duệ ở X thị hết sức quan trọng, vừa vào cửa đã bị người người thay nhau vây quanh.

Chưa từng thấy qua yến hội như vậy, Lô Vượng Đạt có chút chân tay luống cuống, Doãn Thịnh Sâm vụng trộm vuốt nhẹ tay hắn “Đừng khẩn trương, chúng ta tìm chỗ ngồi trước đi.”

Doãn Thịnh Sâm tìm địa phương ít người, để Lô Vượng Đạt cùng Lô ba ba ngồi ở sô pha rồi sau đó tự mình đi lấy chút gì để uống.

Chỗ hai cha con ngồi tuy ít người nhưng cũng không phải không có ai, cách đó không xa còn có một đống phụ nhân đang đứng khoe của.

Chợt nghe đến phụ nhân Giáp làm như vẻ mặt hâm mộ nói:“Nghe nói nhà các chị ở H thị mua một căn nhà gần cảng, cái này chắc để cả nhà cùng đi chơi vào dịp hè đi.”

Phụ nhân Ất khoát tay “Đó chẳng qua là mua để đầu tư, không tính ở đâu.”

Phụ nhân Bính xen mồm “ Giá đất ở H thị bây giờ có tiềm lực lắm, đầu năm tôi kêu ông nhà chúng tôi mua ở đó nhưng ông ta không nghe cứ quyết mua ở G thị, hiện tại, ai, coi như là bát nước đổ đi rồi.”

Hai cha con nhà họ Lô vừa nghe vừa hâm mộ, Lô ba ba không khỏi cảm khái “Kẻ có tiền thật tốt, nhà cửa muốn mua liền mua, bần phú chênh lệch nha!”

Lô Vượng Đạt an ủi cha mình “Ba ba, chúng ta không thể tự coi nhẹ mình, chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng muốn có đất chôn liền có nha, nửa đêm đào lên cũng dễ dàng.”

Sau khi lễ phép cự tuyệt một đống phụ nữ, Doãn Thịnh Sâm mới vừa lấy đồ uống trở về “……”

Doãn Duệ thật vất vả lao ra khỏi vòng vây, Doãn Thịnh Sâm đứng lên chừa chỗ cho cha mình, sau đó ngồi bên tay vịn gần Lô Vượng Đạt, đã thấy Doãn Duệ nâng mí nháy mắt, không biết có ý tứ gì.

Doãn Duệ đều sắp nháy đến mức gỉ mắt cũng sắp bong ra, mà đứa con nhà mình còn vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể mở miệng nói “Tiểu Đạt, sao không đi kết giao một ít bạn bè, cơ hội khó được đó nha!”

Lô ba ba nhìn Doãn Duệ, liếc mắt một cái liền nhìn ra Doãn Duệ đang tính toán, nhưng Doãn Duệ cũng đã nói đúng. Con mình từ nhỏ tự ti thậm chí có chút tự bế, từ sau khi chơi game kết giao được mấy người bạn thì tính tình có điều cải biến, cho nên Lô ba ba vẫn rất ủng hộ con mình kết giao bạn bè.

Thấy con nhìn mình, Lô ba ba liền gật đầu “Đi đi thôi.”

Doãn Thịnh Sâm cũng cười cổ vũ hắn.

Lô Vượng Đạt nhìn quét toàn phòng, hỏi “Tìm tuổi xấp xỉ?”

“Ừ.” Lô ba ba cười.

“Cũng có mấy người ở đó đấy.” Doãn Duệ chỉ vào hai người trẻ tuổi bên kia

Lô Vượng Đạt đứng lên hít sâu một hơi “Mọi người xác định?”

Ba người chẳng hiểu gì cả, cái này có cái gì xác định hay không xác định?

Lô Vượng Đạt chần chờ “Đèn sáng quá, lại có quá nhiều người đều đang chú mục, con ngượng ngùng. Mọi người không thấy nên tìm một nơi đưa tay không thấy ngón mà chờ đợi một người đi lẻ thì tốt hơn sao?”

“……” Hai cha con họ Doãn cùng kêu lên “Con [Em] tính toán giựt tiền…… Hay là cướp sắc?”

Lô Vượng Đạt:“……”

“Khụ khụ……” Lô ba ba nhẹ thanh cổ họng “Con tôi chưa bao giờ đi làm quen, làm đâu chắc đấy thì có cái gì sai?”

Hai cha con họ Doãn ngậm miệng.

Ở dưới sự kiên nhẫn không tha, bốn người rốt cục tìm được một người đi lẻ.

Lô Vượng Đạt sửa sang lại quần áo, những người khác thì cổ vũ hắn.

Lại hít vào một hơi, Lô Vượng Đạt mới vừa đi vừa lẩm bẩm “Làm đâu chắc đấy, đánh từng cái một, từ từ sẽ tốt, đừng khẩn trương, chỉ kết giao bạn bè mà thôi……” Một đường lẩm nhẩm tới bên người kia.

“Xin chào!” Lô Vượng Đạt ở sau lưng người kia nói.

Người nọ quay đầu lại, dù không quen Lô Vượng Đạt, nhưng cực có phong độ mà chủ động vươn tay tỏ ý muốn bắt tay Lô Vượng Đạt “Xin chào!”

Lô Vượng Đạt vừa thấy khuôn mặt tươi cười của đối phương thì càng thêm khẩn trương “Tôi…… Tôi…… Tôi……” nửa ngày sau quyết định chẳng sá gì mà làm liều “Tôi có thể buộc ga-rô anh không?”[ Buộc ga-rô, nói ngắn gọn là phương pháp ngừa thai của cả nam lẫn nữ ]

Người nọ:“……”

Cách đó không xa, ba người lảo đảo một trận thiếu chút nữa không đứng vững.

Sau cả buổi người nọ mới lúng ta lúng túng “Tôi vẫn muốn sinh thêm một đứa thứ hai, nên anh hẳn là chờ sau khi sinh xong rồi hãy buộc cái đó cho tôi.”

“……”

Lô Vượng Đạt sửng sốt hơn nửa ngày mới phát giác chính mình vừa rồi nói cái gì, nhưng ma xui quỷ khiến lại nói “…… Thà rằng buộc sai nhưng cũng không thể buông tha.”

“……”

Có thể nói, Lô Vượng Đạt xuất sư bất lợi.

Lô Vượng Đạt ủ rũ trở về, Doãn Thịnh Sâm an ủi hắn “Đừng buồn, thất bại là mẹ của thành công.”

Lô Vượng Đạt đáng thương hề hề ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện lại nhìn thấy gì đó “Huyết Đồng, anh nói đúng đấy, lần thất bại này tuyệt đối phải sinh hạ thành công.”

Ba người chỉ thấy Lô Vượng Đạt tin tưởng tràn đầy hướng tới một người đàn ông mới vừa đi từ lầu trên xuống dưới, vì thế liền lặng lẽ theo đuôi.

Khuôn mặt người đàn ông có nét kiên cường, môi nhếch, ánh mắt lướt nhìn mọi người rất nghiêm cẩn, như là đang tìm cái gì.

Doãn Thịnh Sâm cảm thấy người này có chút quen mắt.

Mà Lô Vượng Đạt thì nện bước kiên định cùng người đàn ông kia nắm chặt tay “Địa chấn cao cương, nhất mạch khê thủy thiên cổ tú.”

Người đó sửng sốt, sau cười nhìn Lô Vượng Đạt gọi “Tiểu Đạt?”

Lô Vượng Đạt nhất thời nóng nảy “Ám hiệu sai rồi. Chẳng lẽ anh không phải Vô Gian hội trưởng?”

“……” Hai má Vô Gian run rẩy.

“Chẳng lẽ tôi nói sai ám hiệu đầu rồi? Nhưng trên TV cũng nói thế mà.”

Vô Gian thấp giọng nói:“Tôi là đặc công, không phải Thiên Địa hội.”

“Chúng ta đây đổi cái ám hiệu.” Lô Vượng Đạt suy nghĩ rồi nói “Đồng chí, sao răng lại vàng như thế?”

Đám người theo đuôi phía sau ngã thành một đống.

“Cái này hẳn là có liên quan tới Địa Hạ đảng của anh đi.”

“……”

Lúc này thanh âm già nua vang lên tiếp ám hiệu Lô Vượng Đạt “Vì hút thuốc.”

Lô Vượng Đạt vừa nghe có người tiếp lời liền vui vẻ “Thế trắng lại như thế nào?”

“Dùng kem đánh răng Vân Nam Bạch Dược.”

Vô Gian:“……”

Lô Vượng Đạt chạy đến phía sau Vô Gian, thấy là một lão giả thì kích động bắt lấy tay ông “Đồng chí, rốt cục tìm thấy ngài rồi.”

Lão giả cũng ù ù cạc cạc đánh một bộ quyền “Mao chủ tịch dạy chúng ta.”

Lô Vượng Đạt tiếp lời “Vì cách mạng bảo hộ thị lực.”

“Bảo vệ sức khỏe cho mắt.”

“Hiện tại bắt đầu.”

Mọi người:“……”

Vô Gian có chút vô lực “Ba, đừng náo loạn.”

Doãn Duệ lúc này lại đây, nói với lão giả:“Nhìn thân thủ đã biết, Phạm lão anh hùng bảo đao chưa lão.”

Phạm lão meo meo cười “Cậu cũng phong vận do tồn.” [ Phong vận do tồn = bộ dạng thướt tha thùy mị ]

“……”

Doãn Duệ một tiếng Phạm lão, đưa tới không ít người cũng lại đây chúc mừng.

Khi này ở cửa truyền đến một trận xôn xao.

Chỉ thấy đám người tự động lui ra một đường, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám búi đầu cổ điển cùng một người đàn ông trung niên đi vào làm cho không ít đàn ông ở đây kinh diễm, ánh mắt Vô Gian lại không rời khỏi bóng hình xinh đẹp kia.

Hai người này đi vào trước mặt Phạm lão, người đàn ông trung niên lại cười nói “Chúc Phạm lão phúc như đông hải, thọ tỉ Nam sơn.”

Phạm lão cười ha hả cùng hắn hàn huyên vài câu sau đó nhìn cô gái bên người đàn ông trung niên “Lệnh thiên kim thật sự là nữ đại thập bát biến, càng lớn càng xinh đẹp.”

Cô gái này đúng là Nghê Ngữ Hoa, lại hoặc là nói, là Nhàn Ngữ Lạc Hoa.

Loại cảm giác được mọi người chú mục cùng tán thưởng, Nghê Ngữ Hoa đều rất hưởng thụ.

Ánh mắt tuy là nhìn Phạm lão nhưng cũng không ngừng đem dư quang miết hướng Doãn Thịnh Sâm.

Cho dù Doãn Thịnh Sâm cố ý điệu thấp, ở trong đám người vẫn như cũ là hạc trong bầy gà.

Nhưng từ đầu tới cuối Doãn Thịnh Sâm cũng chưa liếc nhìn cô ta một cái, chỉ chú ý đến Lô Vượng Đạt bên người.

Ngay tại khi Nghê Ngữ Hoa đắc ý vì mình thành tiêu điểm của tất cả nam sĩ ở đây thì một vị phu nhân ung dung mang theo một thiếu nữ xinh đẹp tới.

Thiếu nữ nhất thời áp đảo Nghê Ngữ Hoa, Nghê Ngữ Hoa không còn là tiêu điểm.

Lúc Lô Vượng Đạt vừa thấy thiếu nữ thì có chút kinh ngạc đối Doãn Thịnh Sâm nói:“Cô ấy thật giống Ngân Đồng – Tuyết Nhiễm trông coi Ly Sa trên Băng Phong sơn nhỉ?”

Thiếu nữ chúc Phạm lão vài câu may mắn thì đi tới bên người Doãn Duệ “Ba ba.”

Doãn Duệ gật gật đầu.

Thiếu nữ lại nhìn về phía Doãn Thịnh Sâm “Anh hai.”

Lô Vượng Đạt nhất thời không thể ngậm miệng vào được.

Doãn Thịnh Sâm sờ sờ đầu Lô Vượng Đạt “Cô bé là con gái của dì cùng chồng trước.”

Thiếu nữ tự nhiên hào phóng vươn tay cùng Lô Vượng Đạt bắt tay “Xin chào, tớ gọi là Trương Hàm.”

Lô Vượng Đạt vội vàng tự giới thiệu “Xin..Xin chào, tớ gọi là Lô Vượng Đạt.”

“À, cậu chính là người đã chống cự lại được [ Thiên Hàng Băng ] của tớ, tiến vào phó bản phong ấn Ly Sa phải không?” Thanh âm Trương Hàm nghe không ra hỉ giận.

“Tớ không phải cố ý.” Lô Vượng Đạt vội giải thích.

Lúc hai người đang nói chuyện, Doãn Thịnh Sâm nhìn thấy mẹ mình- Lưu Lệ dắt vị hôn phu cũng đến đây, nhưng vừa nhìn đến Doãn Duệ cùng Lô Quan Đình và Lô Vượng Đạt thì không chút nào mà chán ghét ra mặt.

Doãn Thịnh Sâm đơn giản dặn dò vài câu liền đi theo mẹ mình.

Thấy Doãn Thịnh Sâm rời đi, Nghê Ngữ Hoa cũng đi theo.

Ở dưới cửa sổ thủy tinh rất lớn, Lưu Lệ không biết đang cùng vị hôn phu nói cái gì, Doãn Thịnh Sâm chợt nghe đến ông nói con cháu đều có phúc của con cháu, mà Lưu Lệ thì lại nói mát không phải cốt nhục của ông nên ông thờ ơ.

Doãn Thịnh Sâm vội chạy tới trước khi họ cãi nhau “Mẹ, chú.”

Vị hôn phu Lưu Lệ nói với Doãn Thịnh Sâm:“Con đến đúng lúc lắm, khuyên nhủ mẹ con đi.” Nói xong bước đi.

“Mẹ.”

Lưu Lệ trừng hắn một cái.

Doãn Thịnh Sâm biết mẹ mình còn đang nổi giận, cũng không dám nói thêm cái gì chọc bà.

Lúc này Nghê Ngữ Hoa bưng một ly thức uống nóng lại đây “Bác gái, bên ngoài rất lạnh, bác uống chén nước này để cho ấm bụng.”

Lưu Lệ ở cục kiểm tra kỷ luật không dạng người nào không gặp, tâm tư Nghê Ngữ Hoa sao bà lại không nhìn ra, hơn nữa Lưu Lệ hiện giờ chỉ cần con mình thích nữ giới thì bà đều vui vẻ thành toàn, cho nên đơn giản cùng Nghê Ngữ Hoa hàn huyên vài câu liền bắt buộc đứa con lưu lại bồi Nghê Ngữ Hoa, chính mình thì rời xa bọn họ.

Doãn Thịnh Sâm hờ hững nhìn Nghê Ngữ Hoa đang chậm rãi tới gần, hơn nữa không biết có phải hắn cảm giác sai rồi không, hình như có ánh đèn loang loáng lên.

Nghê Ngữ Hoa vẫn cúi đầu, mặt mang ngượng ngùng thỉnh thoảng lấy tay vuốt lấy sợi tóc, lâu không thấy Doãn Thịnh Sâm nói chuyện nên đành phải chính mình lên tiếng trước “Không nghĩ tới có thể ở đây gặp gỡ anh, Huyết Đồng.”

Doãn Thịnh Sâm nâng tay đem Nghê Ngữ Hoa nhẹ nhàng đẩy ra “Nghê tiểu thư, tôi không muốn bất luận kẻ nào, đặc biệt Tiểu Đạt, hiểu lầm tôi và cô có liên quan, cho nên thỉnh gọi tôi là ngài Doãn.”

Nghê Ngữ Hoa đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt ngượng ngùng bỗng nhiên tiêu tán, hai tròng mắt hơi hơi hàm oán “Lấy tướng mạo của tôi, thân phận cùng gia thế, tôi kém cái tên ngốc Lô Vượng Đạt kia cái gì chứ?”

Doãn Thịnh Sâm lạnh lùng miết mắt nhìn Nghê Ngữ Hoa “Nói chuyện với tôi tốt nhất cô nên chú ý, bằng không tôi cũng không ngại ngày mai đám báo chí bát quái đăng tin cô bị tôi tát vào mặt đâu.”

Nghê Ngữ Hoa cưỡng chế xúc động trong lòng “Vì cái gì? Theo phản ứng của mẹ anh cũng thấy bà không thích chuyện anh thích con trai, hơn nữa anh cũng thấy, bà rất vừa lòng tôi.”

“Vừa lòng cô?” Doãn Thịnh Sâm cười khẽ “Cô tự mình đa tình. Đối với mẹ tôi mà nói, chỉ cần hiện tại là con gái tới gần tôi bà đều cao hứng.”

“Anh……” Nghê Ngữ Hoa hai tay nắm chặt thành quyền.

Ngay tại khi Doãn Thịnh Sâm nghĩ rằng Nghê Ngữ Hoa lại ẩn nhẫn, Nghê Ngữ Hoa lại đột nhiên hướng lại đây hôn hắn.

Lần này Doãn Thịnh Sâm rốt cục biết rõ được có ánh đèn chớp loáng lóe lên rồi lại tắt

Dùng sức đẩy ra cô gái đang dán trên người mình, Doãn Thịnh Sâm chán ghét nói “Tôi ghét nhất là dạng phụ nữ thủ đoạn.”

“Ngày mai qua đi, anh sẽ biết con đường tương lai của tôi và anh sẽ rộng mở thế nào.” Nói xong Nghê Ngữ Hoa ngạo nghễ xoay người rời đi.

Mà ở bên kia, Phạm lão lại lấy ra chai Brunello quý giá để … khoe.

Doãn Duệ lặng lẽ nói với Lô Vượng Đạt cùng Lô ba ba:“Có mỗi cái bình rượu kia thôi mà ông ấy đã lấy ra khoe n lần, nhưng mỗi lần đều chỉ để cho xem không, sau đó lại thu hồi.”

Lô Vượng Đạt vẻ mặt đơn thuần nói:“Vậy thì người này phải da mặt dày lắm mới có thể khoe ra rồi lại thu vào trước mắt bao nhiêu là người.” Thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người phụ cận nghe rõ.

“……” Phạm lão đang vươn tay tính cầm lấy chai Brunello, thì ngạnh sinh sinh quẹo tay lấy một chai rượu nho khác, suýt nữa thì sẩy tay làm vỡ.

Lô ba ba dùng bả vai hẩy hẩy Doãn Duệ phía sau ông, hỏi “Ông trốn cái gì?”

Kỳ thật từ lúc Lưu Lệ tiến vào, Doãn Duệ liền thấy được, đối Lưu Lệ, Doãn Duệ là áy náy, cho nên khôngdám đối mặt bà.

Mặc cho ông lúc nào cũng lảng tránh Lưu Lệ, vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mắt Lưu Lệ, khiến Doãn Duệ giống như ngồi trên bàn chông.

Lô ba ba theo ánh mắt Doãn Duệ nhìn đến Lưu Lệ “Anh trốn mãi như thế cũng không phải biện pháp tốt, dứt khoát cho chị ấy đánh một lần cho hết giận đi, đau dài không bằng đau ngắn.”

Doãn Duệ ngẩng đầu nhìn ông “Nhưng vấn đề là, bị bà ấy đánh xong thì tỷ lệ hôn mê bất tỉnh cũng không phải lớn bình thường.”

“……”

“Cái gì taekwondo, không thủ đạo, đai đen đai trắng đều là mây bay, cái tát của bà ấy đã sớm luyện thành đến giai đoạn bầm thây vạn đoạn.”

“……”

Truyện Chữ Hay