Tạm thời đoàn tụ là vì tiếp tục ly biệt
La Tường ném Vẫn Thạch Thuật qua trước, định vị BOSS, sau đó lập tức thả một Dây Leo Độc về phía đó.
“Đơn giản không!” La Tường dương dương đắc ý.
Hỗn Độn sau khi trúng độc, mỗi giây đều vì trạng thái trúng độc mà mất máu, tuy kỹ năng này bình thường rất yếu vì lượng máu bị trừ thật sự ít, nhưng nhờ vậy mà không ngừng bay lên con số làm thành một dấu hiệu. Trạng thái trúng độc giây, hai pháp sư có thể luân phiên phóng, hơn nữa thích khách cũng có Bẫy Độc, đạo lý giống nhau.
“Không chỉ trạng thái trúng độc.” La Tường hăng hái nói, “Còn có trạng thái xấu như giảm tốc độ, giảm phòng ngự, khi ném vào quái, không phải đều sẽ có dấu hiệu à?” Tỷ như khi giảm tốc độ, dưới chân quái sẽ xuất hiện hiệu ứng vòng xoáy màu tím, khi giảm phòng ngự sẽ có đao kiếm bán trong suốt xoay chung quanh quái.
Mọi người nháy mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn bày đặt là cao thủ game… Cách đơn giản như vậy cũng quên mất. Bởi vì Hỗn Độn thình lình xuất hiện làm bọn họ hoảng hốt, ngay cả trạng thái xấu căn bản cũng chưa thêm cho BOSS.
“Ừ ừ. Rất thông minh.” Yêu Nhất không bỏ lỡ thời cơ khen ngợi chó con Thần Thần đang ngoắt đuôi chờ thưởng.
“Dĩ nhiên, hừ hừ.” La Tường dùng hừ hừ tỏ vẻ đã nhận khen thưởng.
Vấn đề khó giải quyết nhất đã được giải quyết, mười người nhanh chóng tổ chức chiến đấu, MT, DPS, MS mỗi người đều có vị trí của mình, chiến đấu được tiến hành nhanh gọn rành mạch. Kỳ thật trừ bỏ thuộc tính không nhìn thấy và chiêu Thuấn Sát biến thái, Hỗn Độn này không khác quái bình thường là bao.
Đánh chốc lát, đám La Tường cũng dần đoán ra thời gian phóng thích Thuấn Sát. Một phút một lần, y chang như trúng thưởng, chỉ ai người đó trúng, trúng nhiều thành quen, nhờ vào lần đầu tiên hoảng sợ và không cam lòng, trước mỗi vòng Thuấn Sát, đám người nhàm chán này bắt đầu đánh cược ai sẽ trúng số vòng tiếp theo. Địa chủ Yêu Nhất làm nhà cái, Phiêu Phiêu cô nương ghi sổ, tám người còn lại đặt vàng… Trong cái khổ mua vui, còn mua rất vui vẻ.
Chiêu cuối cùng, con BOSS tối thui chậm rãi nứt ra, trong khe nứt hé ra tia sáng, tựa như động vật phá vỏ, dần dần vết nứt càng lớn, hào quang ban đầu càng mãnh liệt, khi ánh sáng đã bắn đầy màn hình thì có một khoảnh khắc bị màu trắng chói mắt như thế làm không mở mắt được, trò chơi này đồng bóng quá đi, La Tường nói.
Ánh sáng chậm rãi biến mất, mọi người trở về trước mặt Emma và Augus, đương nhiên lại biến thành tiểu tổ năm người…
“Ơ, lại tách ra?” Tay Trái rối rắm.
“Yada…” Hoa Đào nói theo phong cách Nhật.
“Hơ hơ hơ, thú vị nhỉ…” La Tường điên rồi -_-.
May mắn, tổ chế tác thật sự không ác ôn như vậy, truyền tống mọi người trở lại chỉ vì có lòng tìm NPC phát thưởng cho bọn họ mà thôi… Đối thoại với Emma xong, rơi vào trong bao là một bảo rương, phía trên ghi chú sau khi mở ra ngẫu nhiên nhận được tiền, trang bị hoặc đạo cụ hiếm. Tuy đã nhận được phần thưởng, nhưng mà không có khoái cảm sờ BOSS a a a a!!!!
Click đôi vào, bảo rương thông báo, bạn không có quyền mở rương này…
“Vì sao tôi mở không ra?” La Tường hỏi.
“Lúc nói chuyện với NPC anh không thấy thông báo à? Khi cô ta đưa rương cho anh có nói phải trao đổi cùng người hữu duyên, phải là rương của đối phương anh mới mở được.” Hồng Biến Thiên Hạ nói, người này không thèm nhìn nội dung sao?
“Được thôi…”
“Hèn chi tôi cũng mở không ra.” Tay Trái nói.
“Em còn tưởng rằng phải cần đạo cụ chìa khóa gì đó.” Linh Vũ nói.
“Tôi phục các ngươi rồi!” Hồng Biến Thiên Hạ bất đắc dĩ, không có đứa nào thèm coi thông báo hết!
“Còn có bảo rương à?” Hoa Đào kinh ngạc, “Tôi còn đang chờ mò quái đây này…”
“… Tự mình xem ba lô!”
Nói chuyện với Emma thêm một lần nữa, tất cả được truyền tống ra ngoài, hoạt động phó bản lần nãy viên mãn hạ màn. Mọi người gặp mặt ở cửa phó bản, hai tổ người đổi rương, hớn hở mở bảo rương.
“Lại mở ra được một chìa khóa vào phó bản.” Đoàn Đoàn nói, “Hừm, thưởng cho một lần cơ hội nữa à…”
“Một đống tiền…” Hồng Biến Thiên Hạ nói, “Tôi đâu có thiếu tiền!”
“Đá vật phòng cấp năm.” Tay Trái nước miếng giàn giụa.
Mọi người trao đổi rồi tự mở rương của mình, vận số La Tường coi như không tệ, mở được áo choàng mục sư cấp , vừa lúc cho Lạc Tiểu Thiên mặc. Yêu Nhất mở được một nhẫn pháp công, đương nhiên là giao nộp cho bà nhà. Nhưng chẳng có ai mở được sáo trang trong truyền thuyết của tân phó bản, quả nhiên xác suất rất thấp.
Mùa hè trời sáng nhanh, không cần ngủ nữa, qua tiếng nữa là có thể nghênh đón hừng đông rồi. Tùy tiện chào hỏi một câu, mọi người đều logout đi ngủ.
La Tường tắt vi tính, vừa mới nằm xuống… chuông di động đã vang lên.
Diệp Khâu Phong, nhìn tên hiển thị, đã bị vây trong trạng thái nửa ngủ nửa mê, La Tường mơ mơ màng màng đọc cái tên một lần nữa, ai vậy nhỉ? Hình như quen thuộc lại hình như không quen cho lắm, tiếng chuông vang lên dai dẳng, cậu lại nhìn chằm chằm thêm giây mới có phản ứng, chết tiệt, đây không phải tên của Yêu Nhất Thần Thoại à!
“Alô…”
“Là anh.”
“Ừ, chuyện gì? Vừa nãy sao không nói?”
“Quên mất.” Đối phương thản nhiên trình bày.
“Ờ, gì vậy?”
“Muốn hỏi em khai giảng mùng mấy.”
“Mùng mười.”
“Ngồi xe lửa?”
“Ừ.”
“Trường em ở khu XX hả? Cách nhà ga rất xa.”
“Đúng vậy, phải ngồi xe thêm nửa giờ.”
“Kéo hành lý rất bất tiện nhỉ?”
“Đúng vậy, mỗi lần tới trường học đều mệt gần chết.”
“Em mua vé xe lửa lúc nào thì báo thời gian cho anh, đến lúc đó anh đi đón em.” Không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật.
“Hả, không ổn cho lắm, rất phiền anh.” La Tường có chút do dự.
“Không sao, anh lái xe tiện mà, nửa giờ đã đến.”
“Được rồi, cám ơn nhiều.” La Tường cũng không phải người ngại ngùng.
“Khách sáo với anh cái gì chứ?” Đối phương khẽ cười hơi ái muội, “Không quấy rầy em ngủ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” La Tường nói tiếng ngủ ngon, sau đó chờ đối phương cúp điện thoại, đây là thói quen của cậu, nhất định phải đợi đối phương cúp điện thoại cậu mới có thể ngắt máy, vì cậu cảm thấy cúp máy sớm hơn người khác không được lịch sự cho lắm, tuy rằng rất nhiều đứa bạn nói hành vi này của cậu thuộc một trong những chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế… Kết quả đợi mãi, Yêu Nhất vẫn chưa cúp.
“Ừm, sao anh không cúp điện thoại?” La Tường hỏi, cậu thật sự rất mệt, muốn đi ngủ …
“Chờ em cúp anh mới cúp.”
“À.” Cũng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giống mình à? La Tường lầm bầm một câu, chuyện cúp điện thoại này lại chẳng có gì đáng giành, cậu dứt khoát cúp máy trước.
Đầu kia điện thoại, Yêu Nhất cười khổ, câu lầm bầm sau cùng của La Tường “rất không may” là anh nghe thấy được. Em mới ám ảnh cưỡng chế, cả nhà em đều ám ảnh cưỡng chế, cái đồ không biết lãng mạn!
La Tường mơ màng nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị tắt máy thì nhìn thấy lịch trên di động, tháng … Bà nó cách khai giảng còn tới một tháng lận có biết không!!!
Cao thủ không cô đơn –