Cao thủ không cô đơn
Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh
Mùa hè thiệt là một mùa tốt đẹp
【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: hôm nay số người online thiệt là ít.
【 công hội 】 Không Chỉ Là Thần Thoại: ngày mai gặp mặt… off hết rồi.
【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: ờ, Thần Thần ngày mai cậu có đi đón người không?
【 công hội 】 Không Chỉ Là Thần Thoại: … Muốn đi, nhưng bọn họ không cho.
【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: hả, vì sao?
【 công hội 】 Yêu Nhất Thần Thoại: cậu ta mù đường, bọn tôi sợ cậu ta đi lạc.
【 công hội 】 Không Chỉ Là Thần Thoại: …
【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: cũng đúng, đến bản đồ trong game còn không nhận rõ nữa là.
【 công hội 】 Không Chỉ Là Thần Thoại: không ngờ có ngày bị Heo Heo khinh bỉ -_-|||
【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: có ý gì? Ông không phát uy coi ông là heo con à?
【 công hội 】 Yêu Nhất Thần Thoại: chuyện nhìn đường anh đồng ý với quan điểm của Heo Heo, ngày mai em có thể thuận lợi tới triển lãm đã tốt lắm rồi…
【 công hội 】 Không Chỉ Là Thần Thoại: tui đã tra bản đồ rồi!
【 công hội 】 Yêu Nhất Thần Thoại: thật sự không cần anh đi đón sao?
【 công hội 】 Không Chỉ Là Thần Thoại: … Không cần!
Sáng hôm sau, La Tường lần đầu tiên vì mặc bộ đồ nào mà xoắn xuýt, trắng hay đen, đen hay trắng… Làm một trạch nam tiêu chuẩn cùng sự thiên vị với hai màu sắc kia, tủ áo của La Tường chỉ có hai loại, áo thun trắng và áo thun đen… Cứ chọn đen đi, cảm giác chững chạc chút, sau đó lại chọn một chiếc quần thường màu đen. Trên cơ bản La Tường là một người thẩm mỹ cực kém, cảm giác màu sắc cực yếu, cho nên để cậu phối quần áo thì cậu thấy đơn giản nhất là áo màu gì quần màu đó. SO, quần của cậu cũng chỉ có hai màu sắc, trắng và đen…
Thời gian hẹn là chín giờ rưỡi tập hợp ở cửa hội chợ, Đoàn Đoàn và Yêu Nhất đều lái xe qua đây, nhân tiện đón các đồng chí ngồi xe lửa đến, mọi người căn bản đều ở các tỉnh thành lân cận, cho nên đều đi xe lửa hoặc xe đò, đón cũng rất tiện. Tóm lại cuối cùng tất cả mọi người tập hợp ở triển lãm, mọi người còn cho nhau di động, tiện việc nhận nhau… Chờ CJ kết thúc, đại khái cũng gần giờ chiều, sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó chấm dứt ai nấy tự về nhà. Bởi vì rất nhiều người đều là dân đi làm, cho nên không định qua đêm, nói tiếp bởi vì trở về còn phải bắt xe lửa nên không thể chơi quá muộn.
La Tường tám giờ rưỡi xuất môn, kỳ thật cậu đến hội chợ rất tiện đường, đổi hai chuyến tàu điện ngầm là đến, đại khái lộ trình chỉ phút, phút dư ra coi như dành cho mù đường đi. La đại thiếu gia coi vậy mà rất hiểu rõ bản thân, nhưng cậu đã quá lạc quan về trình độ mù đường của mình. Khi La Tường chạy tới CJ thì đã chín giờ bốn mươi. Cậu đầu tiên là tìm không thấy lối vào tàu điện ngầm, thật vất vả tìm được thì lại ngồi ngược phương hướng, đến khi đổi chuyến thì lại tìm không thấy số chuyến phải đổi…
“Tình yêu không phải thứ anh muốn bán muốn mua thì có thể bán. Để em thoát khỏi, để em hiểu rõ, buông tình yêu của anh…” Tiếng chuông truyền ra từ ba lô, La Tường lanh lẹ mò điện thoại, màn hình hiển thị “Khốn kiếp cộng biến thái”…
“Alô.”
“Thần Thần, là anh.”
“Ừ.” Cậu đương nhiên biết là ai, đã cho số rồi, lại nói trong YY cũng từng nghe qua…
“Em ở đâu? Lạc đường rồi?” Trong giọng nói trầm trầm lộ ra chút sung sướng.
“Lão tử còn lâu mới lạc đường! Tại quảng trường rồi, nhưng nhiều người quá, mấy người ở đâu?”
“Em tìm một cái tháp đồng hồ thiệt cao, bọn anh đứng dưới đó.”
“Ừ.”
La Tường cúp điện thoại, quả nhiên nhìn thấy một tháp đồng hồ cao , mét cách đó không xa, đương nhiên là bản thu nhỏ, hẳn là mô hình tuyên truyền của trò chơi nào đó. Đến gần quả nhiên tụ tập không ít người, người đến gặp bạn tuy rất nhiều, nhưng , người đứng cùng nhau thì cực nổi bật.
Khi La Tường đến gần, cậu không thể không chú ý một chàng trai mặc sơ mi kẻ ca-rô, quần kaki màu đen trong đám người, bởi vì giữa một bầy trạch nam đối phương thật sự rất thu hút, chiều cao hẳn là tương đương mình m, dáng người cao ráo cân đối, khuôn mặt không quá đẹp trai nhưng nhìn thực thoải mái, gương mặt có vẻ tao nhã phối hợp với ánh mắt sắc bén không hề có chút cảm giác văn nhược. Cộng thêm đôi kính không gọng và khóe miệng hơi mỉm cười, bình tĩnh, ôn hòa, chính là kiểu thanh niên đương thời sự nghiệp thành công, tính tình tốt a!
Có lẽ là do ăn ý trong khoảng thời gian bên nhau, đối phương cũng đặt tầm nhìn lên người cậu, còn dùng ánh mắt quét mình lên xuống vài lần, cuối cùng lộ ra vẻ mặt rất hài lòng?!… Chắc chắn là tên đại biến thái đại khốn nạn kia, La Tường nghĩ trong bụng, nhưng không thể không thừa nhận hình tượng ngụy trang bên ngoài của biến thái thiệt thành công.
“Tôi là Không Chỉ Là Thần Thoại.” La Tường đọc tên trong game của mình, tự dưng cảm thấy có chút quái dị và kỳ cục, quả nhiên D khác biệt hẳn D.
“Tôi là Yêu Nhất Thần Thoại.” Quả nhiên người nọ cười tủm tỉm giới thiệu bản thân với La Tường đầu tiên.
“Tôi là Hậu Viện Đoàn.” Đoàn Đoàn giọng đại thúc, nhưng thật ra chỉ là một thanh niên lớn hơn La Tường , tuổi, nhìn qua cũng thật thà chất phác, giọng nói giống đại thúc chỉ vì tương đối thâm trầm.
Tiếp theo mọi người lại giới thiệu một lần bản thân với La Tường, quả nhiên La Tường là người đến cuối cùng, những người khác đã sớm thừa dịp mỗi khi có người đến lại quen biết nhau thêm vài lần…
Heo Heo kỳ thật bằng tuổi La Tường, năm nay năm hai. Cũng là một trạch nam, nhưng so với La Tường thiên về gầy yếu thì Heo Heo tròn trịa hơn rất nhiều. Ngự Tỷ thật ra là một tiểu loli, nhưng chỉ có bề ngoài loli, chứ còn lớn hơn La Tường một tuổi. Tiểu Hoa Tiểu Thảo là một cặp trong đời thực, dáng vẻ hai bốn hai lăm tuổi, không giống như trong game trêu đùa ầm ĩ, trong đời thực hai người luôn ngọt ngào nắm tay nhau. Tình Ca có việc chưa tới, trái lại vẻ ngoài của Vật Moe thực ngoài dự kiến của La Tường, những người kia diện mạo cũng thuộc dạng phổ thông, Yêu Nhất và Tiểu Thảo miễn cưỡng trên trung bình. Thế nhưng Vật Moe La Tường cứ đinh ninh là trạch nam đáng khinh thì lại là người đẹp trai nhất trong đám, còn là đẹp theo kiểu nam sinh dương quang, cùng loại trạch nam cả ngày trốn trong xó đắm chìm trong thế giới D là hai loại sinh vật hoàn toàn khác biệt! Còn có một chàng trai mặt trẻ con, nghe nói bằng tuổi Đoàn Đoàn, nhưng mà nhìn thế nào cũng nghĩ là một học sinh trung học, còn là loại học sinh lớp mười…
“Đây là Tay Trái Dắt Tay Phải.” Đoàn Đoàn giới thiệu với La Tường.
“Hả, ai?”
“…” Mặt trẻ con buồn bực và phẫn nộ, “Tại sao vẫn còn không biết tui!”
“Nhắc tới thì, hình như tên rất quen tai…”
“Tui từng mắng các người trên thế giới! Nhớ chưa??? Sau đó còn cùng nhau giết quái!”
La Tường lắc đầu, “Không nhớ.”
Đoàn Đoàn sờ đầu Tay Trái như trấn an, “Ngoại trừ anh còn ai để ý em chứ, có phải không?”
“…” Tay Trái tức giận đến ửng đỏ mặt.
“Đoạn đối thoại này có phải từng phát sinh trước đây không…” La Tường vỗ tay, “Đúng rồi, anh chính là cái gì, cái gì, cái gì gì đó…”
Khi La Tường cái gì cái gì thì Đoàn Đoàn đã kéo đối phương qua một bên vuốt lông, tiểu trong suốt đáng thương… Sau đó Yêu Nhất Thần Thoại đứng bên cạnh suy nghĩ, chính mình lúc nào mới tìm được cơ hội vuốt lông cho Tiểu Thần Thần đây? Nhất định phải biểu hiện tự nhiên, không thể ra vẻ, không thể để đối phương nhìn thấu ý đồ của mình. Còn phải đúng lúc biểu hiện mặt thân thiết ôn hòa của mình, giành được thiện cảm của đối phương. Hây, thật là khó khăn, khi dễ cậu ấy quen rồi, đột nhiên đối cậu ấy quá tốt có khi nào không thích ứng được hay không, hay là cứ như bình thường nhỉ, vừa khi dễ vừa vuốt lông, giải trí yêu đường một công đôi việc? Trong nháy mắt, người nào đó đã quyết định xong phương án ở chung hôm nay. Đáng thương cho La Tường vẫn còn đang hồi tưởng mặt trẻ con kia rốt cuộc có giao thiệp gì với mình, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị trù tính.
Bên kia, hai cô gái, Tiểu Hoa và Ngự Tỷ, vừa phát ra tiếng cười “hí hí” quỷ dị vừa châu đầu ghé tai, còn vừa cầm di động đánh chữ.
Trên douban lúc này, đang có một bài post có số click tăng gấp bội, tên là “truyền hình trực tiếp hủ nữ phúc lợi: họp offline, CP tương phùng trong mùa kích tình rực cháy”, topic tường thuật trực tiếp đang không ngừng được update…
“Thần Thần, em đen toàn thân là muốn chuyển nghề làm thích khách sao?” Người nào đó quen thói từ xưa xán vào gần.
“Lão tử thích mặc màu đen được không?”
“Được được được,” Người nào đó thật muốn sờ đầu La Tường, nhưng nghĩ đến phải từ từ, vì vậy đè nén xúc động, “Chúng ta vào thôi, bên trong có điều hòa, bên ngoài rất nóng, đặc biệt là màu đen hút nhiệt…”
“Hừ.” La Tường hừ một tiếng nho nhỏ tỏ vẻ bất mãn.
Ai yô, ngứa ngáy a, Thần Thần người thật còn đáng yêu hơn trong game, làm sao bây giờ?
_______________________________
Cao thủ không cô đơn –