Khi những người đàn ông kia cởi ra quần áo, lộ ra một thân cơ thể, nói không ghê tởm là giả. Tô Bắc Bằng khuất nhục nhắm hai mắt lại, nắm chặt nắm tay không muốn khuất phục. Cậu không thể tưởng tượng, bị đám người kia bính xong, sẽ lưu lại bóng ma gì trong lòng cậu. Tuy rằng, thân là nam nhân không coi việc này vào đâu, coi như bị chó cắn một ngụm… Nhưng mà, ngay cả Quân Diệu đều đối với cậu thật cẩn thận, chỉ sợ cậu khó chịu, đến nay đều không có bắt buộc cậu làm cái gì cả, những người này có tư cách gì bính thân thể cậu?
Càng nghĩ càng khó chịu, càng phẫn nộ, lại càng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Uy, trước để ta thử xem miệng của ngươi có kỹ xảo như thế nào!” Cái tên xấu xí nhất đám đã muốn kềm chế không được, đi đến trước mặt Tô Bắc Bằng, hướng bả vai cậu vỗ, bắt buộc cậu quỳ gối xuống, nói xong liền muốn đem vật ở dưới khố đụng chạm vào Tô Bắc Bằng.
Tô Bắc Bằng chán ghét né tránh, ra sức giãy khỏi kiềm chế trên hai tay của cậu. Trong mắt lửa giận, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến hưng trí của tên đàn ông đáng khinh kia.
“Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn. Bằng không tiểu gia hỏa này…” Vương Thiến Vũ móng tay bén nhọn chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu của Tô Tô.
Tô Bắc Bằng hai tròng mắt tràn ngập bi thương nhìn Tô Tô, trong lúc vô tình nhìn thấy một tia hồng ngoại nhắm ngay đầu tên đàn ông ôm Tô Tô. Tự ti trong đầu nháy mắt thiên chuyển, rốt cục thỏa hiệp cúi đầu, “Được…” Một tiếng đáp ứng khẽ nói ra, làm cho đám nam nhân thú huyết sôi trào, Tô Bắc Bằng khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, khí huyết lúc này dâng trào đến tột cùng, bản năng sâu thẳm trong cơ thể phóng ra, tử chiến đến cùng, không ngờ…
“A ——!” Người đàn ông ôm Tô Tô bỗng kêu lên đau đớn, điên cuồng vùng vẫy tay phải.
Nguyên lai là Tô Tô thông minh sớm đã đã tỉnh lại đang giả bộ hôn mê, thừa dịp người đàn ông ôm bé thả lỏng cảnh giác, sau đó động khẩu! Thật là dùng miệng cắn, vậy nên ngón tay phải của tên kia bị Tô Tô cắn mạnh, máu chảykhông dứt…
Tô Tô bị ném xuống đất, nhanh chóng chạy về phía Tô Bắc Bằng.
“Phế vật!” Vương Thiến Vũ đôi mắt xinh đẹp phún lửa, “Bắt lấy nó!”
Mấy người đàn ông kia phản ứng nhanh nhẹn bước tới, lúc sắp bắt được Tô Tô, thì truyền đến thanh âm của thủy tinh bị lực làm cho vỡ nát, theo bản năng quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, ngay cả trán cũng chưa kịp cảm nhận được đau đớn, đứng một giây, rồi ngã xuống…
Liên tiếp tử thương, mỗi phát súng đều chuẩn xác bắn trúng sau gáy hoặc là giữa trán của bọn họ.
Mọi người kinh hãi, lúc này ngoài cửa truyền tới vài tiếng súng…
“Tô Tô!” Thanh âm non nớt làm Tô Bắc Bằng ngẩn người… rất quen thuộc. Nhìn thấy người đến chỉ là tiểu hài tử cao hơn Tô Tô một chút kia, tất cả địch nhân ở đây, nhất là Vương Thiến Vũ, cũng có cảm giác bị trêu đùa sỉ nhục. Tuy là tiểu hài tử này khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cầm một thanh súng lục rất trấn định tiêu sái, trưng ra phong phạm một sát thủ vô tình, nhưng thủy chung vẫn là tiểu hài tử! !
Tô Bắc Bằng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, đến cứu bọn họ lại có thể là Phương Dục… Nhưng mà có súng, Tô Bắc Bằng mồ hôi lạnh ròng ròng… Thế giới này làm sao vậy, một đứa bé lại có thể quái dị đến như vậy…
Tô Tô chỉ cảm thấy Phương Dục vô cùng anh tuấn, hai mắt tỏa sáng,con ngươi trong suốt không hề che dấu sự sung bái đối với Phương Dục.
Phương Dục có chút khí thế nói, “Thả bọn họ, bổn đại gia tha cho ngươi một con đường sống!”
Vương Thiến Vũ nộ cực phản tiếu, “Nga ha ha a, tiểu quỷ đầu, ngươi đã ngốc lại khờ dại. Tỷ tỷ cũng không phải là dễ chọc…”
‘Phanh!’
Phương Dục lười nghe cô ta dài dòng, trực tiếp bắn tới cái bóng đèn to bên kia, một tiếng vang thật lớn ngăn lại thanh âm làm cho nhóc ghê tởm của nữ nhân kia ——người đàn bà này nói chuyện thật khó nghe.
Vương Thiến Vũ lúc này thật sự là giận tới cực điểm, nhìn độ phập phồng của bộ ngực cô ta là đủ để biết. Cô ta ném qua mấy cái liếc mắt, bọn đàn ông kia hiểu ý, nhanh nhẹn tìm lấy quần áo của mình mà lấy súng lục, chỉ là động tác chậm chạp, cho nên khi Phương Dục hướng về phía quần áo bắn ra một phát đạn, thì rút tay trở về.
Mọi người cùng khó có thể tin… Chỉ là một bé con nho nhỏ, lại có thể có được hai mắt sắc bén như chim ưng, nhắm nháy mắt liền bắn ra một phát, nếu không phải tên kia phản ứng cực nhanh, chỉ sợ tay của hắn đã bị phế bỏ.
“Thả bọn họ!” Từng chữ kiên định, Phương Dục lại không hờn giận mà nhấn mạnh.
“Ngươi vẫn còn là một tiểu quỷ a…” Vương Thiến Vũ giả bộ biểu tình tiếc hận, đi đến bên người Tô Bắc Bằng, cố gắng khắc chế cảm giác lạnh lẽo sau gáy …”Thú vị sao? Tỷ tỷ cùng em chơi đùa một chút nha … A!” Hét lên một tiếng, tay cầm súng của cô ta bị bắn một phát, đau nhức làm cho sung trong tay cô ta cầm không được, sắc mặt tái nhợt…
Người đàn ông kịp phản ứng, liền giơ sung về phía bên kia bắn tới.
Chỉ thấy một bóng màu đỏ thoáng hiện lên, nhanh nhẹn lăn trên mặt đất, tựa hồ nhìn cũng chưa từng nhìn, sung trong tay liền hướng về phía bên này bắn chuẩn xác… Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, thậm chí có hai tên không cần kêu, trực tiếp trợn tròn mắt rồi ngã xuống đất, tắt thở!
Tình huống khó tin liên tiếp xảy ra, làm Tô Bắc Bằng trợn mắt há hốc mồm… Lúc này không phải Phương Dục, mà là…
“Chị Tiểu Hạnh!” Tô Bắc Bằng cảm kích dâng tràn kêu lên một tiếng.
Lãnh Phỉ Hạnh gật gật đầu, bước trên đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Vương Thiến Vũ, “Ngươi gan cũng ghê gớm thật.” Như là khen, thưởng thức, nhưng hơi lạnh trong mắt nàng lại làm cho Vương Thiến Vũ rùng mình sợ hãi.
Lãnh Phỉ Hạnh đạp một cước lên đầu gối cô ta, Vương Thiến Vũ bị đau nửa quỳ xuống. Lãnh Phỉ Hạnh lãnh mắt liếc cô ta một cái, “Sống không bằng chết.”
Thâm tâm không cam lòng khiến cho Vương Thiến Vũ dường như sắp điên mất, cô ta sử dụng tư thế quỳ trên đất trả đũa, muốn dùng đầu húc vào bụng Lãnh Phỉ Hạnh . Lãnh đại tỷ há lại ngồi không? Trực tiếp tát một cái lên trên mặt cô ta, làm đầu cô ta lệch qua một bên, cả người thiếp lên trên mặt đất.
Lãnh Phỉ Hạnh hừ lạnh một tiếng.
“Bằng tử!” Lúc này Lăng Quân Diệu cũng chạy tới( xong hết trơn hết trọi rồi ),thanh âm tràn đầy lo lắng cùng kích động, chất chứa tưởng niệm cùng thâm tình, nhìn thấy cậu hai mắt liền đỏ, vọt tới trước mặt Tô Bắc Bằng, gắt gao đem cậu cùng Tô Tô ôm vào trong lòng.
Tô Bắc Bằng chạm vào g ngực rắn chắc của y, có chút phát lăng. Cậu thấy được mắt y che kín tơ máu, còn có đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng nồng đậm tình ý … Nâng hai tay lên ôm lấy y, Tô Bắc Bằng lần đầu tiên cảm thấy được tim hai người thiếp lại gần nhau như vậy, gần đến nỗi nghe được tiếng tim của nhau đập cùng chung một nhịp, vì người yêu mà thổn thức …
Cảm nhận được sợ hãi của y, người nam nhân này, bình thường đã cường thế lại ôn nhu, nhưng nam nhân tại phát run, lại sợ hãi…
“Em không sao, em … Ưm…” Muốn an ủi y, kết quả bị nụ hôn như cuồng phong bạo vũ của y bá đạo mà chặn lại. Trên cánh môi truyền đến đau đớn, giống như tình yêu nóng bỏng của y, làm cho cậu sóng lòng mênh mông, muốn dừng mà không được. Không có ôn nhu quấn lấy, tương nhu dĩ mạt, nhưng lại làm cho Tô Bắc Bằng cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc này cậu mới hiểu được, cho dù người nam nhân này sự nghiệp có bao nhiêu thành công, bối cảnh gia đình mạnh bao nhiêu đi nữa, thì ở một khắc này, không, thì sau này, y chỉ là người yêu của cậu mà thôi, là người nhà của cậu, cậu muốn cả hai gần nhau cả đời.
Vương Thiến Vũ nhìn thấy một màn này, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống… Từ đầu tới cuối, nam nhân này mắt chưa bao giờ dừng lại trên người cô một giây, cô rốt cuộc đang chấp nhất cái gì?
“Quân Diệu, nếu như không có việc gì, cô ta giao cho tôi.”
Lúc này, lại có một người nam nhân đi tới, nụ cười tà khí cùng đôi mắt yêu nghiệt, làm cho đám người đang ở tại chỗ này đều cảm thấy hắn … như là yêu tinh.
Lăng Quân Diệu bình phục tâm tình, dừng lại nụ hôn với Tô Bắc Bằng. Nhu tình như mật hỏi, “Bằng tử, muốn thả cô ta không?”
Tô Bắc Bằng còn có chút thất thần, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nam tử xa lạ này liếc mắt một cái, đối phương cũng đang nhìn Tô Bắc Bằng, bá ý trong mắt không thể che dấu mà biểu lộ ra, giống như đang tuyên cáo, Vương Thiến Vũ là bất đắc dĩ. Tô Bắc Bằng thậm chí cảm thấy được ánh mắt của hắn ngầm chứa sát khí… Ách…
Tô Bắc Bằng thở dài, “Tôi không phải là người nhân từ. Bất quá cô cũng không có đem tôi đẩy vào tuyệt cảnh… Tôi xem hắn, hình như là có ý với cô, Phiêu Vũ, kỳ thật có đôi khi hạnh phúc thật sự chỉ cần vươn tay ra là chạm được, chỉ tùy vào cô, có nắm lấy hay không.”
Vương Thiến Vũ nằm trên mặt đất miệng hoáng hiện lên nụ cười châm chọc, nam nhân này… là cái tên đã chiếm lấy thân thể cô.
Lăng Quân Diệu mơ hồ đoán được cái gì, nắm bả vai nam nhân này, đi đến một bên, “Cậu không phải là đối với nữ nhân không có hứng thú hay sao?”
“Khi tôi tiến vào thân thể cô ta, cô ta luôn luôn gọi tên của cậu. Tôi khó chịu.”( Thêm JQ nảy sinh ). Nam tử tựa hồ chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng chinh phục của mình.
“Không thể buông tha cô ta!” Từ phía sau đi đến,Lăng Quân Thần mặt lãnh lẽo nói, sát khí trong mắt hận không thể đem Vương Thiến Vũ đang nằm trên đất bầm thây vạn đoạn.
“Quên đi Nhị ca. Chuyện này nói đến cùng em cũng có sai, ” Lăng Quân Diệu đối Nhị ca lắc đầu, “Chúng ta về nhà nói sau.”
“Tô Tô.” Phương Dục đi đến bên người Tô Tô , cẩn thận vỗ vỗ thân thể bé, sờ sờ tay bé, Sau khi xác định không bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra.
Phương Tuyền lúc này từ ngoài phá cửa sổ mà vào, trong tay cầm súng bắn tỉa, “Đã muốn xong việc rồi sao?”
Biết không còn vấn đề gì, nam tử kia ôm ngang Vương Thiến Vũ xoay người rời đi. Lăng Quân Thần khí tức phẫn nộ vẫn đang tràn ra, hắn phi thường tinh tường nhớ rõ, lúc trước hắn đã cảnh cáo không cho phép động vào người nhà của hắn, kết quả lại dám chạm vào nghịch lân.
※
Trở lại Lăng gia đại trạch, mọi người cùng nhau ngồi xuống, vừa uống trà vừa tả lại sự tình từ đầu đến cuối.
Lăng Quân Diệu đem việc mà y đối xử với Vương Thiến Vũ lúc trước toàn bộ nói ra. Tên nam tử vừa rồi kia tên là Hoàng Thần, lai lịch cũng không nhỏ, là Công Tước Anh quốc đời kế, lại là một hoa hoa công tử, cùng Lăng Quân Diệu là hảo hữu chi giao, hai người mưu đồ, mới có sự việc ở khách sạn kia.
Lúc này Lăng Quân Diệu mới ý thức được bản thân hơi có chút quá mức, nhưng khi đó quả thật là bị Vương Thiến Vũ bức điên rồi, trăm phương ngàn kế chia rẽ y cùng Bằng tử, y làm sao có thể chịu được?
Tô Bắc Bằng cũng lắc đầu mà thở dài, hiển nhiên cũng không đồng ý việc kia. Mà Lãnh Phỉ Hạnh, Lăng Quân Thần cùng Phương Tuyền thì cảm thấy rất là bình thường, thực hiển nhiên… Đám người kia là một đám lòng dạ sắt đá.
“Nhị ca, anh…” Lăng Quân Diệu vẫn cảm thấy Lăng Quân Thần không thích hợp, y luôn luôn cảm nhận được ánh mắt của Lăng Quân Thần tựa hồ mang theo ý xin lỗi, cái tình huống này cùng với sự kiện trước đây thật là giống nhau, lúc đó Lăng Quân Thần cũng tỏ ra bất an như vậy.
“Nếu không phải anh cho Vương Thiến Vũ một đám tay sai, cô ta sẽ không kiêu ngạo như vậy.” Lăng Quân Thần lúc này mới nhẹ nhàng nói ra, “Có một hôm cô ta tới tìm anh, cho anh xem một chồng ảnh chụp. Trong ảnh đúng là em cùng với Tô Bắc Bằng, trong miệng em mút lấy ngón tay của cậu ấy, thâm tình nhìn cậu ấy.”
Một màn này, Tô Bắc Bằng nhớ rõ. Đó là lúc ở nhà bếp của Lăng Quân Diệu, tay cậu bị cắt trúng một đường, Lăng Quân Diệu không chút do dự liền giơ ngón tay của cậu lên, mút lấy …
“Anh biết cô ta sau này khẳng định còn muốn thu thập thêm hình ảnh bất lợi với các người, có lẽ sẽ công khai ra ngoài. Cho nên Vương Thiến Vũ muốn hai mươi người, hơn nữa còn không biết là người của anh, anh đã cho”. Lăng Quân Thần mặt tựa hồ càng thêm lạnh như băng .
Từ đó suy ra, người thông minh là biết, chỉ cần không biết cấp trên là Lăng Quân Thần, thì khi sai đi hãm hại Lăng Quân Diệu, bọn họ sẽ không vì Lăng Quân Thần mà nương tay, Vương Thiến Vũ thật thông minh như thế.
“Nữ nhân kia thực khủng bố…” Phương Tuyền cắn quả táo đang cầm trên tay, nghe ý tứ của hắn, tựa hồ không muốn dính dáng đến phụ nữ …
Lăng Quân Thần mắt nhìn Tô Bắc Bằng, nhìn nhìn lại đệ đệ mà hắn sủng ái nhất, “Nhị ca thực xin lỗi các ngươi.”
Tô Bắc Bằng thật thụ sủng nhược kinh, những lời này có phải ý tứ là thừa nhận quan hệ của mình cùng Quân Diệu?
Lăng Quân Diệu tuyệt không để ý, ôn nhu nở nụ cười, “Nhị ca, Bằng tử không phát sinh chuyện gì, anh cũng không cần để ý . Sau này tất cả mọi người ở cùng một chỗ, anh chiếu cố nhiều một chút thì tốt rồi. Là anh em một nhà, sao lại tính toán nhiều như vậy? Đại ca cùng tỷ Tam tỷ chừng nào thì trở lại? Giờ cũng là thời gian ăn cơm chiều , Chị Tiểu Hạnh, Phương Tuyền, ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”
Lãnh Phỉ Hạnh bình tĩnh gật đầu, mắt đẹp chuyển hướng lên Lcd Tv trên vách tường ——tiết mục dạy trang điểm.
Lúc này, di động của Tô Bắc Bằng lại truyền đến âm thanh tin nhắn, ‘Bằng tử, ta muốn gặp mặt ngươi. Ngày mai h chiều gặp nhau ở công viên Quế Mính.’ Là dãy số quen thuộc… Tô Bắc Bằng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, là số của các tin tức gây rối kia.
P/S: Cứ hắn hắn hắn hắn, chả biết hắn nào là TBT, hắn nào là LQD ==!! Ờ … mà chả thấy xử lý ả Phiêu Vũ kia gì hết. Tác giả hiền quá đi. Còn làm ả thành nữ chính ngôn tình nữa chứ. Ghét quá!