Tác giả: Phong Hỏa YênBeta: PhonghaikimbangSáng hôm sau, Voldemort bắt đầu không thấy Harry đâu nữa, từ sáng đến tối cũng chẳng thấy mặt, đến cả ăn trưa, ăn tối Harry cũng không chường cái mặt ra nửa góc.Voldemort bắt đầu có chút lo lắng nhưng lại nhất quyết không thừa nhận, cho đến bữa tối, hắn không thể không thừa nhận, hắn đang lo lắng.“Đáng chết, ngươi đi đâu rồi?” Voldemort lẩm bẩm.Voldemort mở cửa đi ra ngoài, muốn tìm kiếm con sư tử ngu ngốc kia.Tìm một vòng cũng chẳng thấy, nhìn mấy đứa trẻ Muggle đang tụ tập bên kia chơi đồ con nít, Voldemort đấu tranh một lúc rồi cũng bước qua.Đám trẻ vừa thấy hắn lại gần, chuẩn bị hét lớn, Voldemort chỉ một cái trừng mắt, bọn trẻ lập tức câm bặt.“Thấy Pott… Harry đâu không?”Voldemort thì bọn chúng không dám làm quen nhưng Harry thì chúng rất thân thiết.
Lập tức một đứa trẻ liền nói “Harry không phải sáng nay đã bị hộ sĩ trưởng bắt phải dọn nhà kho rồi sao?”“Cái gì?”Một đứa nhỏ khác lại nói “Nghe nói, hôm qua Harry dám lấy trộm bánh kẹo gì đó nên hộ sĩ trưởng phạt cậu ấy lau dọn nhà kho rồi.”Mấy đứa khá cũng hưởng ứng “Đúng thế, chúng ta không tin Harry làm thế.
Nhưng cậu ấy làm từ sáng nên giờ hẳn cũng xong rồi nhỉ?”“Được, ta biết rồi.”Voldemort quay bước đi sau khi nói xong câu đó nhưng bọn trẻ đứa nào đứa nấy mặt tái xám, chúng không hiểu vì sao nhưng giọng nói lúc nãy của hắn ta làm chúng thấy vô cùng sợ hãi.Lạnh như băng!Cảm giác áp bức cũng vô cùng lớn.------------------Đứng trước cái nhà kho cũ kỹ phía sau, bầu trời sáng với ánh trăng vằng vặt trên bầu trời cũng không chiếu sáng được đến tàng cây, bóng người nho nhỏ đứng đó….
và hai người hộ sĩ đang run rẩy ở phía sau.Tàng cây che khuất nửa trên gương mặt Voldemort, cũng không ai thấy được biểu cảm gì trên gương mặt đó, nhưng không khí xung quanh Voldemort vô cùng lạnh khiến hai người hộ sĩ phía sau sợ run.Nhìn cái nhà kho không chút ánh sáng, Voldemort chậm rãi đưa tay lên.RẦMMM“Á….”Hai người hộ sĩ thấy vậy sợ đến mức hét lớn nhưng họ lại chẳng thể di chuyển được nửa bước.Ngón trỏ nhẹ cử động, ánh sáng liền bật lên, khi nhìn thấy rõ cảnh trong phòng, không khí dường như lại lạnh đi vài độ.Harry nằm đó, bị một đống đồ đè lên, phía đầu còn thấm máu.“Á á á…”“Câm miệng!” Tiếng Voldemort êm ái mà lạnh lùng lập tức khiến hai người đó im lặng tức thì.Voldemort bước đến, ánh đèn chiếu sáng, Voldemort ngẩng mặt lên, vung tay phải, những thứ trên người Harry bay lên dọa sợ hai người kia không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.Bước đến ôm lấy Harry, thử xem hơi thở của cậu, nhận thấy chỉ là ngất đi, vết máu đã khô.“Khăn ấm!”Giọng Voldemort lạnh đến thấu xương, hai người kia run cầm cập bước đến, lôi từ trong túi ra một một vài cái khăn giữ nhiệt run rẩy đưa qua.Voldemort nhận lấy, nhẹ nhàng lau vệt máu trên trán cậu, vết thương quả nhiên không còn.
Này cũng là điều đương nhiên, Harry là phù thủy, những vết thương như vậy sẽ lành thôi, quan trọng nhất là…..
hắn vẫn bình ổn.Trong hơn nửa năm lại đây, một điều bọn hắn có thể nhận định về cái khế ước chẳng biết tại sao lại tồn tại trên người bọn họ là, nếu hắn hoặc Potter, cả hai nếu có ý định giết đối phương thì tuyệt đối sẽ lãnh đủ hậu quả linh hồn bị thương; còn nếu cố ý làm hại đối phương thì vết thương trên người người kia sẽ chuyển sang hết lên bản thân; mượn tay người khác gây tổn tại đến người kia, không nghi ngờ rằng tình trạng cậu ta thế nào thì bản thân cũng thế đó, nếu chết cũng cùng chết.
Và cuối cùng, nếu người kia vì một chuyện gì đó mà bị thương, người còn lại vẫn an toàn thì người kia cũng sẽ bình an, tốc độ hồi phục tùy vào vết thương lớn hay nhỏ, nặng hay nhẹ.Với vết máu đông lại nhiều như vậy, khả năng Harry ngất cũng mất một thời gian rồi, vết thương lúc đó hẳn rất nặng.Bàn tay nhẹ vuốt lên má Harry, Voldemort nâng người Harry rồi xoay lại, cõng cậu lên lưng mình.
Đứng lên, nhìn về phía hai người hộ sĩ, Voldemort dù lúc này chỉ là đứa trẻ, giọng điệu non nớt nhưng cả hai vị hộ sĩ đều cảm thấy như mình đang đối mặt với cái chết.“Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”………Lúc tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong phòng, Harry có chút mơ hồ.“Tỉnh rồi à?”Nhìn về phía giọng nói, thấy Voldemort đang ngồi trên giường, trên tay là tờ báo của Muggle, khoan nói đến nội dung của bài báo là gì, không ngờ cũng có một ngày lại nhìn thấy Chúa Tể Hắc Ám đọc báo Muggle.“Sao ta lại ở đây?”Voldemort khinh thường hừ một tiếng “Nếu không phải ngươi bị một đống đồ đè lên đầu khiến mình bị mất trí thì ta cũng chẳng mất công đưa ngươi về đâu.”“Ngươi đưa ta về?” Harry kinh ngạc hỏi.Voldemort nhướng mày “Lạ lắm sao?”Không phải lạ, mà rất lạ, đương nhiên chuyện này không thể nói cho tảng băng kia được, bởi vì cậu thấy Voldemort sắc mặt tuyệt đối không phải băng lạnh bình thường đâu.
(PHKB: Chậc, nhìn kiểu này nếu Vol đại nhân đổ trước thì quá trình truy tiểu Har của ngài sẽ hơi bị… vất vả rồi…)“Ta ngủ bao lâu rồi?” Harry đổi chủ đề, nhổm người dậy hỏi.Voldemort thong thả lật tờ báo, trả lời “Một ngày!”“ục ục”Bụng Harry rất không biết thời thế mà reo lên, cả hai cùng nhìn nhau, Harry xấu hổ ôm bụng “Ha ha, ngủ lâu như vậy ta có chút đói.”Thở dài, Voldemort đặt tờ báo xuống “Phần cơm của ngươi ở đây.” Đem khay thức ăn có thể nói là thịnh soạn đến trước mặt Harry, khiến Harry như chấn động mạnh.“Sao… sao đồ ăn lại nhiều như vậy?”Trong cái cô nhi viện này, đồ ăn vốn dĩ cũng là một vấn đề, quan trọng hơn các hộ sĩ ở đây vốn chẳng ưa gì hai tên “quái vật” như bọn họ, thức ăn đương nhiên chẳng cho nhiều nhặn gì.
Vậy mà….
đồ ăn hôm nay quả thật là bất ngờ.“Ngươi lúc đó tựa như sắp chết làm bọn chúng sợ hãi.
Bọn chúng đương nhiên sợ chuyện này đồn ra ngoài nên phải tận lực chữa lành cho ngươi rồi.”Voldemort nói nhẹ như không, hoàn toàn giản lược hết toàn bộ chuyện hắn uy hiếp đám người kia, khiến bọn họ giờ thấy hắn chẳng khác gì thấy Thần Chết.Harry vui vẻ ăn phần ăn thuộc về mình, vui sướng vì lâu rồi mới được ăn như vậy mà không hề để ý, phía bên kia Voldemort đang nhìn cậu, ánh nhìn ôn hòa mà ngay cả hắn cũng không biết.------------------Được một thời gian sau chuyện đó, Harry cảm thấy mấy vị hộ sĩ kia thái độ rất lạ, gặp cậu như gặp quỷ, thiếu điều chỉ muốn chạy trốn.
Hỏi thăm mấy đứa trẻ xung quanh cũng không có kết quả, Harry chỉ có nước thở dài, chuyện này khẳng định chỉ có thể là Voldemort đã làm gì mấy người kia rồi.
Thật là….Ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay từ sáng trời đã âm u, đến chiều thì mưa như trút nước, bình thường Voldemort gặp những ngày thời tiết loại này thì chỉ có một thái độ - nằm lì trong phòng không muốn nhúc nhích.Chẳng biết hôm nay hắn có chuyện gì, ăn trưa xong đã chẳng thấy mặt mũi.Nói đến hắn, dạo gần đây có chút kì quái, thường xuyên xung đột pháp lực khiến cả người đau nhức, mặt mày đã trắng giờ còn tái xanh vì đau.
Voldemort và cậu đã giao hẹn, chưa đến tuổi thì không dùng pháp thuật, vừa để bảo đảm an toàn cho mình, vừa không biến mình thành đứa có nguy cơ trở thành Á Phù Thủy.
Trường hợp của Voldemort chính là bởi vì đã sử dụng pháp thuật, hơn nữa, lại là dạng pháp thuật cao nhất: không lời không đũa phép.Harry vò đầu suy nghĩ, hắn dùng lúc nào vậy? Hơn nữa, lúc đó, Voldemort dùng thần chú gì? Các loại pháp thuật cao cấp hay thông thường.Với tuổi của bọn họ bây giờ, cái nào cũng nguy hiểm như nhau, chẳng qua cao cấp thì chết sớm, thông thường thì chết chậm!Bọn họ vốn là phù thủy, nếu ở trong giới phù thủy, những đứa trẻ muốn dùng pháp thuật cũng chẳng có gì, chỉ cần đưa cho họ một cây đũa phép trẻ em để dẫn đường pháp thuật là được.
Có điều, cả Voldemort và cậu đều không thuộc dạng trẻ con thông thường thôi.Harry đổi tư thế, tiếp tục suy nghĩ, Voldemort lén cậu sử dụng pháp thuật lúc nào? Hai ngày sau khi cậu từ nhà kho trở về, Voldemort mới bắt đầu bị pháp lực bạo động, như vậy hôm đó xảy ra chuyện gì sao?Nghĩ cả nửa ngày, vẫn không nhớ ra hôm đó có gì lạ.
Harry bực mình túm túm cái chăn cuộn mình vào trong đó.
Aish, ấm áp quá~“Cả ngày không thấy, đi đâu rồi nhỉ?” Nhìn cái giường đối diện trống không, Harry lẩm bẩm.Cuối cùng, Harry cũng mò dậy chạy đi tìm người.
Tìm mãi không thấy đâu, Harry chạy tới hỏi đám trẻ mình hay chơi cùng.“Nè, mọi người.”“A, Harry lại đây, chúng ta đang chơi xếp hình này.
Cùng chơi không?” bọn trẻ thấy Harry thì vẫy vẫy tay.Harry ngồi xuống, lắc đầu từ chối “Không đâu, mình đang tìm Tom, các cậu thấy hắn đâu không?”Bọn trẻ nghe Harry đang tìm cái tên đáng sợ đó thì nhăn mày, bộ dáng khó chịu “Sao cậu lại tìm hắn làm gì chứ? Hắn hung dữ như vậy, lại lạnh lùng như vậy….”Harry thở dài, Voldemort mà không lạnh lùng, không hung dữ mới là chuyện lạ đó!“Vậy các cậu thấy hắn đâu không?”Mấy đứa nhóc không cam lòng nói “Không biết nữa, nhưng lúc trưa ta có thấy hắn đi ra ở cầu thang phía cửa sau.”“Cầu thang phía cửa sau?” Harry lẩm bẩm, đó không phải lối đi ra sân sau sao?“Rồi, cám ơn nhé!”Harry nói xong thì chạy vụt đi, đám trẻ chẳng kịp giữ người lại.
Bọn chúng mất hứng nhìn nhau, một đứa vừa xếp hình trong tay vừa hỏi các bạn mình.“Các cậu nói xem, vì sao Harry xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt như thế lại có thể chơi được với tên quái vật kia? Dù rằng bộ dáng của tên quái vật đó cũng thật xinh đẹp!”Một cô bé tóc đuôi ngựa cũng hào hứng nói “Đúng thế, Harry thật giống thiên sứ.
Hôm Giáng Sinh, cậu ấy vô tình bị Cerul đội nhầm cái cánh giả màu trắng kia, mình thấy cậu ấy thật xinh đẹp.”“Mình cũng thấy.” Đứa nhỏ khác giơ tay đồng quan điểm.
“Anh Victor còn nói, đợi cậu ấy lớn sẽ tán tỉnh đó.”Cô bé khác trong nhóm phản bác “Mới không đâu, chị Lofren nói nếu Harry mà lớn bằng tuổi chị ấy thì chị ấy sẽ kéo làm bạn trai rồi.”Một cậu nhóc khác nhỏ nhất trong nhóm lên tiếng “Các cậu nói gì vậy? Tán tỉnh là gì? Bạn trai là gì thế?”Một đám cô cậu nhỏ còn chưa tới bốn năm tuổi nhìn nhau, suy nghĩ “Hẳn là một loại bánh kẹo chăng?”“Ăn ngon không nhỉ?” Cậu bé nhỏ con kia hỏi lại.“Chắc là ngon.
Nếu không các anh ở phòng mình đều thích nhìn Harry chằm chằm mà.”Cô bé buộc tóc đuôi ngựa thở dài tiếc nuối “Nhưng mà Harry chỉ thích chơi với thằng nhóc quái vật kia.”Thế là một đám ảo não “Ừ, đúng rồi ha~.
Haishhh”Không nói bên này một đám bàn luận, bên kia Harry theo lời đi ra lối cửa sau, ở đây ánh đèn hơi tối, nếu là đứa nhỏ thật, sợ chẳng dám nhìn nữa là đi tới.Harry không phải đứa nhỏ thật sự nên đương nhiên cậu rất bình thản mà đi đến, trời đang mưa, Harry tiện tay lấy một cây trong nhiều cây dù cũ treo phía trên móc, bung dù rồi đẩy cửa.Ngoài trời mưa to, âm thanh rất lớn, Harry lạnh run.
Tuy nói bây giờ là mùa xuân nhưng mưa đêm như thế này cũng đủ lạnh đến chết cóng.
Trong lòng thầm mắng người kia không biết chạy đi đâu trong thời tiết này.Đi ra khỏi bậc thềm, Harry nhìn quanh một lượt, bầu trời tối, mưa lại to, phía ánh đèn đường xa xa cũng không chiếu sáng được đến đây.
Thật không biết tìm cách nào?Đánh một cái rùng mình, Harry tiếp tục đi loạn trong đêm.
Bọn họ nói, sau trưa nhìn thấy Voldemort đi ra đường này, nhưng đường này hẳn là không có cái gì để hắn phải đến đâu nhỉ, phía sau cũng chỉ có cái nhà kho cũ kỹ mà cậu gặp rắc rối lúc trước.Hơn nữa, nhìn trời tối đen, gió và mưa lạnh đồng thời thổi vù vù, Harry lạnh đến thở ra khói, tay chân cũng muốn tê cóng.
Thời gian cũng đã qua lâu, Voldemort hẳn là không còn ở đây nữa.Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chân vẫn bước đến nhà kho phía sau kiểm tra một chút, biết đâu Voldemort lại bị bắt lao động dọn dẹp kho?Nhưng trước khi đến cái nhà kho, Harry đã bị một bóng người nho nhỏ đang dựa vào thân cây kia làm chấn động.
Bóng dáng nho nhỏ kia hai tay thư thả để phía sau, mặt hơi ngửa lên, hai mắt nhắm lại tựa như đang hưởng thụ bầu không khí thỏa mái lắm.
Dù trời tối đen, mưa gió quật rát mặt mày, ánh đèn đường không thể soi hết nhưng bóng dáng đó….chẳng cần nghĩ nhiều cậu cũng nhận ra được đó là ai.“Vol….Vol….”Harry nói không ra lời nhìn thân ảnh ướt nhẹp đằng kia, trời lạnh như vậy mà trên người Voldemort không áo choàng ấm áp, không dù, không áo mưa, không gì cả….Voldemort nghe tiếng động mở mắt, xoay mặt nhìn nơi phát ra tiếng động, lại bắt gặp một cảnh mà hắn cho rằng….rất đẹp.Harry đứng đó, một bộ dáng đứa nhỏ bốn tuổi, hai tay cầm cây dù bị gió thổi nghiêng nghiêng, mưa lớn rơi xuống không dứt, phía sau xa xa là ánh đèn, vì vị trí đứng của Potter và vì vị trí hắn đang đứng mà vầng sáng kia tựa như đang ngay trên đầu cậu ta.Nhìn Harry sửng sờ rồi sực tỉnh, hét lớn chạy đến “Voldemort, sao ngươi lại đứng đây thế này?”Không gian u ám khiến cả hai không nhìn rõ được gương mặt của nhau nhưng chỉ động tác thôi, Voldemort cũng biết sự khẩn trương và lo lắng của cậu nhóc.“Ngươi…lúc nào cũng biết chọn chỗ đứng nhỉ?” Giọng Voldemort khàn khàn, hơi thở run run, lúc nói giọng cũng rất nhỏ, lúc nói ra mang theo nhiều khói cho thấy hắn đã lạnh vô cùng.“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Harry không hiểu hắn nói gì, Voldemort cũng không nhắc lại, cậu liền bỏ qua.
Việc trước mắt bây giờ là…“Chống nước, khô ráo, sưởi ấm” Vùn vụt ba ánh sáng nhanh chóng nhập vào cơ thể lạnh như băng của Voldemort, Harry lại cho cây dù của mình một bùa Cố Định, còn bản thân thì cởi cái áo khoát dày tuy cũ kỹ nhưng ấm áp ra bắt Voldemort mặc vào.Sờ hai cánh tay lạnh lẽo của hắn, hẳn là Voldemort đứng rất lâu rồi nên thần chú giữ ấm cũng không lập tức phát huy công dụng được.
Harry tức giận hét lớn “Sao ngươi lại đứng đây mà hứng mưa to gió lớn vậy hả? Đầu bị úng não à? Hay đầu óc của ngươi bị tê liệt hả?”Voldemort tức cười trước cơn giận của Harry “Bị phạt!”Harry nghe câu trả lời càng tức hơn, vừa chà sát hai tay lạnh như băng của Voldemort vừa hét lớn “Từ khi nào thì ngươi ngoan ngoãn như vậy? Từ khi nào mà ngươi nghe lời Muggle như vậy hả? Hả? Hả?”Mỗi tiếng “Hả” của Harry là một lần cậu kéo mạnh tay Voldemort chà xát cho đến khi cảm nhận được tay bắt đầu nổi lên chút hơi ấm mới buông ra, tiếp theo hai tay cậu ôm lấy hai má Voldemort, sự lạnh lẽo không thua gì lúc nãy liền vội vàng phóng thêm vài thần chú sưởi ấm, sau đó lại thêm một thần chú biến cái áo khoác kia dày lên, thêm một cái mũ phía sau, đội vào cho hắn.“Về phòng thôi, không thể để ngươi ở đây mà hóng gió như vậy nữa.”Giọng điệu của Voldemort vẫn là không biểu cảm “Chân lạnh tê rồi.”Harry sốt ruột, không hề để ý đến chuyện Voldemort lại đột nhiên ‘làm nũng’ như vậy, cho chính mình một cái bùa chống thấm nước rồi nhét cây dù vào tay Voldemort, cây dù chẳng có công dụng gì trong thời tiết mưa to và sức của hai đứa nhỏ, ngoại việc che mắt được đám người kia.Xoay người lại ngồi xổm xuống, Harry quay đầu nói với Voldemort “Lên đi, ta cõng ngươi về phòng.”Voldemort không ngờ Harry lại thế, trong đôi mắt đỏ lóe lên chút gì đó rất nhanh đã biến mất, trời tối hơn nữa lại mưa to, Harry làm gì để ý đến, chỉ thấy hắn còn chần chừ thì tức giận hét lớn, “Ngươi còn đứng làm màu ở đó làm gì hả? Định ngu ngốc đứng đây cả đêm sao?”Mưa to không nghe được tiếng cười của Voldemort, hắn chậm rãi đi đến, một tay cầm dù, một tay ôm lấy cổ Harry, đổ người xuống lưng cậu.
Harry loạng choạng một chút nhưng rồi lấy lại thăng bằng, cũng may Voldemort không nặng, bằng không với cơ thể bốn tuổi này thật không biết làm sao.Đi qua cửa sau, không ngờ lại bị ba vị hộ sĩ chặn lại, thấy Harry cõng đứa nhỏ kia, định tiến lên giáo huấn lại bị Harry tức giận hét lớn “Hóa Đá”.Thần chú nháy mắt công hiệu, ba người lập tức hóa thành tượng đá, Harry còn chưa hết giận cho bọn họ một cái bùa trôi nổi đưa ra ngoài sân, để mặc họ đứng ngây ngốc trong đêm hứng mưa gió.
Pháp thuật không đũa phép pháp huy công lực vô cùng lớn khi người thi hành tức giận nên cứ thế, thần chú đó liền có hiệu lực cả đêm..