Tác giả: Phong Hỏa YênTừ chương này có sự xuất hiện của bạn Beta: PhonghaikimbangMuốn thay đổi một người, ngoại trừ cho người kia tự hiểu ra, còn lại phải có người đồng hành bên cạnh liên tục ‘bổ não’ cho hắn nữa.
Harry tự nhận mình cũng không phải một người khó khăn gì nhưng mà…….
Voldemort tên này, đầu óc hắn thực…..
thực không phải vận hành theo lí lẽ thường.Nhiều lần muốn vò đầu bóp trán theo lối tư duy vô cùng ‘thâm’ của Cựu Chúa Tể Hắc Ám, quả nhiên, đầu của tên này có vấn đề, thế nên năm đó mới có thế ‘xẻ’ linh hồn đến bảy cái.Muốn cải biến tư duy tên này, quả thật chẳng khác gì với việc Salazar ghét bỏ Godric, Rowena đánh nhau với Helga.
Mức độ khó không phải cao bình thường đâu!Ở với nhau hơn ba tháng, hai người đều giống nhau, đều muốn đau đầu, ngực cũng đau, đôi khi còn tức muốn bể phổi.
Không dưới ngàn lần, Harry cậu mong muốn rút lại lời nói làm bạn kia, không ghét cũng được, chỉ cần có thể đập người này một trận nên thân là được.
Tin rằng, Voldemort cũng cùng suy nghĩ với cậu không phải mới lần đầu.Như hôm nay chẳng hạn, đến vấn đề chung sức giải quyết cũng không chịu hiểu, cứ khăng khăng rằng bản thân hắn, được rồi, là còn cả cậu nữa, chỉ cần hai người là có thể, cao ngạo không để ai giúp đỡ, để rồi bây giờ phải vật vã như thế này đây.Bọn họ sau một ngày ‘tự nguyện’ ngồi trong phòng (thật ra là bị nhốt) để vận chuyển ma lực trong người.
Pháp lực của bọn họ đều lớn hơn tuổi thân thể nhiều lắm, một cái sơ suất cũng có thể khiến bọn họ nổ banh xác mà chết.
Thế nên, cả hai cùng ra quyết định, trước khi cơ thể bọn họ có thể thừa nhận được những pháp lực to lớn - lấy tuổi làm ước định, tuyệt đối không nên sử dụng nữa.Vì thế, cả hai chỉ có thể làm hai đứa nhỏ Muggle bình thường, không có pháp lực, và…..
quái lạ trong mắt thế nhân.Nhưng đối với bọn trẻ Muggle hay những người khác, với bản tính Gryffindor trong Harry, muốn kết giao với chúng thật dễ như chơi.
Đáng tiếc, bên cạnh còn có một con rắn Slytherin kiêu ngạo mười phần, lãnh đạm mười phần, cao ngạo một trăm phần, luôn bên cạnh mang ánh mắt ác ý và cực kì cực kì không thân thiện, dọa chạy mất một đám người.Hiện tại, đừng nói là người giúp sức, ngay cả một bóng người để nhờ vả cũng không có.“Bực quá đi! Voldemort, ngươi không cho người khác giúp sức thì ít ra bản thân cũng lo ngồi dậy mà giúp ta đi chứ! Ngươi cứ mang cái mặt đơ như vậy với người khác thì làm sao chúng ta có thể nhờ vả được?” Harry ném cái khăn lau bẩn hề hề vào cái thùng nước cũng đen không kém bên cạnh, tức giận giậm chân.Voldemort đang ngồi trên bệ cửa sổ nhướng mày, khoanh chân thong thả nhìn ra bên ngoài, nghe con sư tử con bên cạnh oán giận thì quay đầu lại.
Nhìn gương mặt vì làm việc nãy giờ cộng với tức giận mà đỏ bừng, nhìn nhau ba giây hắn mới từ từ phun ra vài từ.“Vì sao ta phải làm? Ngươi muốn làm thì tự làm đi!”Harry tức giận đến mức muốn lấy cái ghẻ lau kia mà vứt vào cái bản mặt đơ như tượng của hắn.Số là hai người bọn họ dù trong ba tháng này vô cùng kiểm soát được pháp lực của mình nên chuyện bạo động pháp lực không còn nữa, nhưng mà những người trong cô nhi viện trong mấy năm qua đối với ‘quái vật’ kia, hơn nữa gần đây đôi mắt của Voldemort đột nhiên chuyển màu đỏ - cho dù được mấy người hộ sĩ trong cô nhi viện vì tránh hoảng loạn mà nói là di chứng của bệnh – đã tồn tại sự sợ hãi thâm căn cố đế, chưa hết, cho dù ‘quái vật’ kia còn nhỏ nhưng nó luôn trầm lặng, âm u, ánh mắt lạnh lùng, bất cứ ai dám tiếp cận với nó đều bất giác sợ hãi.Tiếp theo, ba tháng trước lại có một đứa nhỏ mắt xanh, dù cho tính tình thằng nhóc đó sáng sủa hơn nhiều so với ‘quái vật mắt đỏ’ nhưng sau khi cậu ta bước vào cô nhi viện thì lập tức đứng cùng phe với thằng nhóc kia.
Đã vậy, tài ăn nói độc miệng của cậu ta có thể khiến cho người ta tức chết, các hộ sĩ có rất nhiều lần tức muốn hộc máu cũng nói không lại, vì thế, bọn họ liền xử lí chúng bằng cho lao động tay chân, mà việc cũng chẳng phải nhẹ nhàng gì.Ví như như bây giờ…… Dọn cho sạch căn phòng gác mái cùng với cái cầu thang khá rộng trước buổi tối, không làm xong thì không có cơm ăn.
Phân phó xong, bà hộ sĩ kia liền đóng cửa cái rầm, còn khóa luôn cái cửa ở cầu thang.Với một người lớn, dọn căn phòng này còn khá vất vả huống gì chỉ là hai đứa trẻ.
Dùng pháp thuật thì khá dễ dàng nhưng rõ ràng bây giờ bọn họ không thể dùng được.Vốn chuyện này Harry cũng có thể nhờ vài ‘cậu bạn nhỏ’ giúp đỡ, chính cái - tên mặt lạnh này chẳng biết ở phía sau lưng cậu làm cái gì mà giây trước bọn chúng còn gật đầu đồng ý giúp sức nhưng giây sau thấy Voldemort xuất hiện, đám nhóc đó lập tức lắc đầu như muốn gãy cổ.Cho đến lúc thấy mấy đứa trẻ kia sợ đến co giò bỏ chạy, hắn mới thong thả mở miệng, nói rất thiếu đánh.“Có ngươi là đủ rồi, ta không muốn nhìn đến đám ngu xuẩn đó.”Harry hỏi ngược lại “Chỉ hai chúng ta thì sao xong việc được?”Voldemort rất quả quyết mà nói “Được!”Sau đó hắn còn chẳng cho cậu chút thời gian phản bác đã dứt khoát lôi cậu đi, vừa lôi được nửa chừng thì bị hộ sĩ bắt, cả hai bị kéo sền sệt, bị đưa lên tầng gác mái mà dọn, giữa cầu thang đi lên gác mái còn có một cánh cửa, bà ta liền khóa cảnh cửa đó lại.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo một chút.Vốn dĩ cậu muốn coi xem Voldemort làm thế nào để lau dọn đống bụi này, thế mà hắn chỉ hất mặt đưa cho cậu cái ghẻ lau rồi nói “ngươi dọn bên kia, ta dọn bên này.”Thế mà cậu còn tin lời hắn mới hay chứ!Cái việc lau dọn này năm cậu ba tuổi cũng bị dì dượng bắt lao động, “lao động mới có cơm cho mày ăn, chúng tao không nuôi kẻ vô dụng” là một trong số câu cửa miệng của dì Peturnia.
Cậu quen thuộc săn tay áo lau lau, đến khi bên này có một góc sạch sẽ, vô tình xoay người vắt cái khăn lại thấy tên kia rồi chơi ngắm cảnh, bộ dáng nhàn nhã, thích thú vô cùng.Harry nổi điên!Vì vậy mới có tình cảnh lúc này, Voldemort chống một tay lên cửa sổ, nghiêng mặt, nhướng mày nhìn cậu, mở miệng.“Ngươi nghĩ ta sẽ nghe theo lời đám ngu xuẩn kia mà làm sao?” Khóe miệng khẽ nhếch lên “Hình như ngươi đã quên ta là ai?”Harry lườm hắn cháy mặt nhưng đối phương tựa hồ một chút mặt mũi cũng không định cho Harry, nhướng mày khiêu khích như đang nói ‘Gryffindor ngu xuẩn’.
Harry nhìn hắn mười giây, rồi khoanh tay, bộ dáng xù lông đột nhiên thu lại, cả người thả lỏng, hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi, ánh mắt đầy chế nhạo không thèm che giấu quét một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải Voldemort vài lần khiến Voldemort đột nhiên cảm thấy có chút cảnh giác“Ngươi là ai, ta thật sự không biết.
Nếu không ngại, ngươi giới thiệu một chút nghe coi.” Harry ý cười khóe môi, mắt híp lại, bộ dáng trăm phần trăm chuẩn bị PK khẩu chiến với cựu Chúa Tể Hắc Ám là hắn.Voldemort hứng thú nhướng mày, hơn ba tháng ở chung này hắn thật ra vô cùng để mắt đến cách nói chuyện ‘có một không có hai’ của cựu Cứu Thế Chủ, tất nhiên trong số đó cũng rất nhiều lần hắn đều có ước muốn làm thịt tên này.
(PHY: Làm thịt đúng theo bản chất làm thịt nhé, không phải là chuyện ‘nhân sinh diễm lệ’ mà chúng ta tưởng tượng đâu.)“Ta là ai, nếu ngươi không biết thì sao có thể góp mặt nơi này.” Voldemort bắt chéo chân, hơi nghiêng người, làm biếng chống tay lên thái dương.
Tư thế mười phần toát lên vẻ cao ngạo lại đầy thách thức.Trong lòng Harry mắng to hai chữ yêu nghiệt, chỉ ngồi không thôi cũng phải làm bộ làm tịch, ngươi là Slytherin, không phải Gryffindor, bắt chước theo Godric làm cái gì?“Ý ngươi là ngươi muốn nói mình là tên mặt trắng không mũi, bộ dáng thua xa một cái cái đầu lâu, chưa kể đến việc mắt mũi miệng không có, ngay cả cái thân cũng tàn tật, não vừa ngắn vừa phẳng so ra còn làm người ta nghĩ rằng ông ta thật ra là một nhánh mới của loài quỷ khổng lồ kết hợp với đám Người Cá sinh ra.
Bản thân đã thành miếng mồi không ai đánh giá lại còn tưởng mình uy nghiêm, đến cả thủ hạ cũng thấy chỉ cần có thời cơ là bỏ chạy.
Cả người ông ta cộng lại có chăng cũng chỉ được mỗi cái pháp lực là miễn cưỡng duy trì, hơn nữa tư duy không có nên giá trị cũng chẳng được mấy phần.
Ta đoán, hắn hẳn là chuyện tình ái cũng chẳng có năng lực đi!? Suy cho cùng, hắn có ‘bất lực’ hay không… chậc, thật ra ta có chút hoài nghi điều đó đó.” Harry miệng cười tủm tỉm nhìn gương mặt đen thùi của Voldemort, sung sướng hỏi lại “Có phải ngươi đang chỉ kẻ kia chính là mình?” (PHY: Độc miệng thật.) (PHKB: Tiểu Har… con đã trở thành gs từ bao giờ vậy??? Ôi ta nhớ tiểu Har thẳng thắn dễ tính của ta…)Voldemort tức quá hóa cười, giọng điệu ngân nga âm trầm, cho thấy hắn rất tức giận “Không ngờ rằng trong mắt ngươi, ta lại là người như vậy.”"Không phải là ta cho rằng, mà là thế giới phù thủy lúc đó bất cứ ai cũng cho rằng như vậy.
Ta chỉ nói sự thật! Hơn nữa..." - Harry chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội - “Ta nói là Chúa Tể Hắc Ám Voldemort, không phải nói Voldemort ngươi.
Ngươi để ý làm gì, ta cũng không có nói ngươi.
Ta chỉ nói một kẻ ta biết có trùng tên với ngươi mà thôi.”Voldemort sắc mặt đen gần bằng đống nước trong xô lau nhà, trừng mắt nhìn Harry, hắn đương nhiên không thể thừa nhận, nếu nhận, không phải nói hắn chính là kẻ như thế sao.“Ngươi…”Harry nhướng mày khiêu khích “Ngươi, ngươi cái gì? Ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ bằng tuổi ta, chẳng qua là cái tên vừa vặn trùng với tên điên hủy dung hắc não kia thôi, ngươi để ý làm cái gì?”Voldemort hung hăng trừng cậu, cả hai đều là hắn đó có được không?Harry nhìn vẻ mặt vừa đen vừa trầm như đất bùn dính than, trong lòng cười đến ngã trái ngã phải.
Hừ, cái tên khốn kiếp này trước giờ đều hại cậu không ít lần, sao có thể bỏ qua như vậy.Càng nghĩ càng thấy mình đúng, Harry bước đến trước mặt Voldemort còn định châm chọc hắn thêm vài câu, để cho tên này tức hộc máu mà chết, dù không chết được cũng coi như vì ba tháng nay bị cậu ta ăn hiếp.Ánh mắt Voldemort theo sự di chuyển của Harry mà di động, cơn tức quay cuồng trong ngực, cái miệng độc địa của thằng nhóc này còn độc hơn cả nọc rắn, mỗi lần bọn họ có xung đột, mười phần hết chín đều là bị tên nhóc này khiến cho cuộc nói chuyện cưỡng ép dừng lại.Bước chân nhỏ nên khoảng cách giữa bước chân cũng ngắn, Harry cười hì hì tiếng lại gần, định bụng còn ‘châm’ thêm vài câu để Voldemort hiểu được đắc tội cậu sẽ chịu cái gì nhưng sơ ý nhìn qua đống lộn xộn và bụi bặm một bên vẫn còn đang giữ nguyên, ý định bắt chẹt cựu Chúa Tể Hắc Ám lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.Nếu chọc tức Voldemort, vậy chẳng phải không ai giúp cậu làm việc à?Một mình dọn dẹp để tên này ngồi không hưởng lộc, cậu đâu có ngu.Thế là toan tính ban đầu lập tức xoay chuyển thành vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt sáng lấp lánh, muốn có bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.Voldemort nhìn Harry ngồi xuống trước mặt mình, đôi mắt xanh biếc long lanh ánh nước, khiến đầu óc hắn cũng có một chút mơ màng.
Bàn tay nhỏ bé đưa lên một bên má hắn, Voldemort vốn định trốn tránh cái chạm này, hắn chán ghét đụng chạm với kẻ khác, với kẻ thù trước đây càng không cần phải nhiều lời nhưng kì lạ là càng ở cùng với tên Gryffindor này, hắn càng không chống đỡ được một vài hành động đụng chạm.
Lần này cũng vậy, khi bàn tay nhỏ kia áp lên má hắn, cảm nhận ấm áp từ lòng bàn tay kia, hắn thế mà không chán ghét.Thật là bị tên ranh này đầu độc!“Được rồi, Voldemort.
Ngươi phải nhớ rằng, ngươi đang có một cuôc sống mới, không liên quan gì đến quá khứ đầy lạnh lẽo đó nữa.
Ngươi chẳng phải tên là Voldemort Slytherin hay sao? Đâu có phải Tom Riddle một mình một bước, bên cạnh ngươi bây giờ không phải có ta nữa à? Ngươi để ý làm gì một cái danh hiệu được dựng lên từ sự ngu xuẩn.” Harry mỉm cười, trong mắt chứa đầy sự an ủi, Voldemort trong lòng rung động, đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng.Voldemort có chút chật vật muốn xoay người theo hướng khác nhưng lại bị tay kia của Harry cũng áp lên mặt, giữ chặt khuôn mặt đối phương để hắn có thể mặt đối mặt với mình, trịnh trọng nói “Voldemort, đừng quên giao ước của chúng ta.
Ta không biết ngươi muốn nói mình là ai, ta chỉ biết, Chúa Tể Hắc Ám Voldemort – Tom Riddle là kẻ thù sinh tử của ta, còn Voldemort Slytherin là một đứa nhỏ bằng tuổi ta…..” do dự một chút cuối cùng cũng nói ra một câu “……là bạn của ta…..”Im lặng một lúc lâu, dường như cả hai người đều bị chấn động bởi câu này.
Voldemort nhìn chằm chằm Harry, tựa như muốn thông qua đôi mắt xanh đó lí giải sự khoan dung ngu ngốc này của Harry là từ đâu ra…….
Nhưng không thể không nói, trong lòng….
có chút vui vẻ!“Thôi đi!” Voldemort hất tay Harry ra, vội vàng đứng dậy che dấu một chút lúng túng cửa hắn, mặc kệ đứa nhóc con to gan lớn mật dám đụng chạm hắn ngã một bên vì bị hắn hất tay mà mất thăng bằng, Voldemort nói “Đừng có ở đây dông dài, nhanh dọn cho sạch chỗ này rồi đi ăn.”Harry bị người hất ngã có chút bực mình, nhưng thấy cái tai đỏ bừng của hắn lại nghe câu nói vừa rồi, cậu rất đắc ý cười hiểm.
Thấy không, lúc trước dưới sự ‘dạy dỗ’ tàn khốc của Godric, cậu còn có thể khiến Rowena tức đến mức lật bàn, huống chi chỉ là một con rắn nhỏ Slytherin, cho dù con rắn này từng có tiền án tiền sử rất lớn trong cộng đồng pháp thuật.Hừ hừ… tuy cậu còn muốn ngang ngạnh thêm mấy câu nữa nhưng nghĩ tới trường hợp của bọn họ cũng đang chạy đua với thời gian, thôi thì coi như hắn gặp may.Voldemort lần đầu tiên biết cái gì gọi là ‘mùi vị’ né tránh, bởi vì tránh tầm mắt sáng long lanh kia, hắn chỉ có thể cầm lấy miếng giẻ còn bẩn thỉu hơn bất cứ thứ gì trước đây hắn từng cầm, cố gắng lau dọn phần thuộc về mình, không thấy được phía sau hắn, có con sư tử nào đó đang cười đến đắc ý.Hai người hợp lực, lần này tốc độ được đẩy nhanh, hai người mang theo hai tâm tình khác nhau, một người vẫn còn đang chìm đắm trong mớ tự hỏi xoắn đến không thể xoắn hơn, một người tâm tình thư thái, high đến mức nỗi lòng dâng tràn nên cả hai vô tình mà trùng hợp, chẳng ai nói với ai một lời thế mà không khí vẫn rất êm ái dễ chịu.Cũng may, cả hai hợp lực nên công việc nặng nhọc kia cuối cùng cũng xong trước bữa cơm, nữ hộ sĩ kiểm tra một vòng tìm không được một khuyết điểm, đành phải vạn lần không muốn đưa cho cả hai suất cơm thuộc về phần mình.Harry thấy hành động của chị ta thì mười phần nhàm chán ngáp một cái, cậu đây phải làm cái việc này cũng chẳng phải mới một hai năm, hành động của mấy người này vẫn còn thua xa dì Petunia, còn Voldemort, hắn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mặc dù trước đây còn phải chèn thêm hai chữ ‘cực đoan’ nhưng hắn xử lí chuyện gì cũng phải tô đậm, gạch chân, viết hoa hai chữ “hoàn mỹ”.
Việc nhỏ cũng vậy!Thế nên, cái vụ kiểm tra để bới móc một chút hạt bụi của cô nàng kia so với bọn họ quả thật là phí công.Sau cùng, một ngày đêm lại được tiếp tục, hai người sau khi ăn xong lại làm phần việc của mình.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là hai người ngồi hai nơi, không ai nhìn ai, cố gắng kiềm nén hơi thở pháp thuật của mình để có thể bình yên vượt qua năm nay..