Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
..
Lạch cạch.
Đèn bật, ánh sáng xua tan bóng tối.
Phòng tự học không một bóng người, cậu tuỳ tiện tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Quý Thời Ngộ mở ra bài tập khi nãy còn chưa làm xong, hai mắt nhìn chằm chằm mấy con số trong bài, thời gian từng chút trôi đi, cậu chợt bừng tỉnh, nhận ra bản thân còn chưa đặt bút xuống viết chữ nào, ngay cả ngòi bút còn không di chuyển.
“Không nhắc đến mấy chuyện khác thì Dư Thính đúng là cực kỳ xinh đẹp.”
“Đúng đó, cũng không biết Quý Thời Ngộ coi thường cậu ấy cái gì, nếu mà là tớ, dù có ở rễ tớ cũng cam chịu.”
“Đúng đúng đúng, giống đực mà, thứ gì không chiếm được mãi là tốt nhất, chờ đến lúc người ta không cần cậu ta nữa thì cậu ta có hối hận cũng không kịp.”
“Đúng đúng, cậu có xem bài đăng trên diễn đàn trường chưa? Có người đăng video Dư Thính đánh piano lên đó, đang hot hừng hực trên đấy.”
“...”
Âm thanh nói chuyện nhỏ dần, lúc này đầu ngón tay Quý Thời Ngộ khẽ nhúc nhích, cầm điện thoại lên.
Click mở diễn đàn.
‘Có ai xem video tiệc sinh nhật của Dư Thính chưa? Tôi tuyên bố tôi không ghét cậu ấy nữa!!’
Chủ bài đăng dẫn đường link video.
Quý Thời Ngộ mím môi, chậm rãi nhấn vào liên kết, trong căn phòng yên ắng vang lên tiếng đàn piano êm đềm.
Cô chơi khúc Nocturne của Chopin.
Tuy rằng Dư Thính học không giỏi, nhưng ở phương diện âm nhạc lại rất có thiên phú, chỉ mất có ba tháng đã lên trình ngang ngửa người học ba năm.
Tring video, kột mình cô ngồi trước những phím đàn trắng đen, ánh sáng của đèn chùm giống như một đôi cánh lơ lửng sau lưng cô. Quý Thời Ngộ hiếm khi thấy Dư Thính nghiêm túc như thế, cô yên tĩnh ngồi đó, vạn vật xung quanh dường như mất đi âm thanh, chỉ còn lại tiếng đàn ngân nga phiêu đãng trong không khí.
Quý Thời Ngộ bất giác nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
Dư Thính lúc tuổi đã bắt đầu học đàn, bài đầu tiên cô học là “Thư Gửi Elise”, cô tìm tới cậu, muốn cậu là người đầu tiên nghe cô đàn.
Dù gì cũng là người mới học nên đàn không tốt lắm, Quý Thời Ngộ vẫn luôn thành thật ngồi trong phòng đàn nghe cô đàn khúc “Thư Gửi Elise” không dưới lần. Từ đó về sau, mỗi ngày cậu đều bị bắt ngồi trong phòng đàn nghe khúc “Thư Gửi Elise”, đến mức chỉ cần nhắm mắt vài giây là y như rằng âm thanh ám ảnh đó cứ liên tục vang vọng bên tai.
Sau này kỹ thuật của Dư Thính tốt lên, nhưng Quý Thời Ngộ không còn cơ hội để nghe.
Gây gổ, cãi vã, chiến tranh lạnh.
Những chuyện này gần đây chiếm hết cuộc đời cậu.
—— Tiên nữ! Đây đích thị là tiên nữ hạ phàm!!
—— A a a a, tôi tuyên bố tôi không chán ghét Dư Thính! Người ta có quyền kiêu ngạo! Tiểu công chúa đã xinh đẹp lại còn tài năng, đúng là đáng để hất cằm kiêu ngạo!
—— Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao Dư Thính kiêu căng như thế, người ta có tiền, xinh đẹp, nhiều tài lẻ, rõ ràng Quý Thời Ngộ có mắt như mù.
—— Ủa vậy tại sao Quý Thời Ngộ lại không thích Dư Thính vậy ta??
—— Tôi đặt cược con Husky nhà tôi, cậu ta hối hận rồi.
—— Nếu tôi là Quý Thời Ngộ thì tôi đã sớm hối hận.
“...”
Hối hận.
Không bao giờ.
Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận.
Quý Thời Ngộ nắm chặt điện thoại đến nỗi xương ngón tay trở nên trắng bệch, những lời này không phải trả lời những người kia, mà là trả lời cho chính bản thân cậu.
Cậu chán ghét Dư Thính, chán ghét Dư gia, chán ghét cách một nhà bọn họ đối xử với cậu và cha.
Hối hận?
Ai lại hối hận với con gái của kẻ thù chứ.
Quý Thời Ngộ cười khinh thường, thoát ra khỏi diễn đàn, lại không cẩn thận click vào video Cố Song Song gửi qua.
Giữa không gian giao thoa của ánh sáng và bóng tối, đôi trai tài gái sắc đang khiêu vũ cùng nhau.
Hai người rất xứng đôi, thiếu niên điển trai trầm ổn, thiếu nữ xinh đẹp toả sáng.
Quý Thời Ngộ thấy hơi hoảng hốt, đột nhiên cậu chú ý thấy quần áo trên người Yến Từ... Là quần áo của cậu.
Nói đúng hơn, là Dư Thính đưa cho cậu.
Trong chớp mắt, cảm giác ghen ghét, chua xót, tức giận liên tục ập đến, hoá thành sự phẫn nộ trong lòng Quý Thời Ngộ.
Hô hấp Quý Thời Ngộ dồn dập, đuôi mắt đỏ bừng.
Rõ ràng là hận cô, ghét cô, nhưng khi cô rời đi, lại có chút không cam lòng.
Quý Thời Ngộ nhắm mắt nằm dài lên bàn.
—— báo thù.
Kế hoạch của cậu sẽ không thay đổi.
...
Buổi tối giờ, tiệc sinh nhật kết thúc.
Khách đã về hết, Dư Chi Chu cũng phải về công ty.
Nhà cô ở nơi hẻo lánh, đừng nói là xe buýt, ngay cả gọi taxi cũng khó như lên trời.
Dư Thính không thể để Yến Từ một mình đi về nhà, chợt nhớ ra đường đến công ty của anh cô đi qua khu nhà Yến Từ, lập tức nói: “Anh, anh đưa Yến Từ về nhà đi.”
Dư Chi Chu: “?”
“Em không yên tâm để cậu ấy đi về một mình.”
Dư Chi Chu liếc nhìn Yến Từ, hai mày nhíu chặt, không tự nguyện gật đầu.
“Em nói mấy câu với Yến Từ đã, anh ra xe trước đi.”
“...”
Đồ sói mắt trắng.
Dư Chi Chu âm thầm khinh bỉ, vẫn là bực bội đi ra xe ngồi trước.
Những người còn lại cũng hiểu ý rời đi, để lại không gian cho hai người.
Tay Dư Thính đang cầm huy chương của Yến Từ, do dự không biết làm thế nào thì đã nghe cậu nói: “Cho cậu.”
Ý là không cần đưa lại.
Dư Thính có chút rung động, chấp hai tay ra sau lưng, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve mặt huy chương lạnh băng.
Năm cánh sao trên đỉnh đầu thiếu niên thì đã có ba cánh biến thành ba viên đá đỏ hạnh phúc, sáng lấp la lấp lánh, chiếu lên gương mặt tịch mịch của thiếu niên lại có chút tương phản đáng yêu.
Bỗng nhiên Dư Thính thấy hơi thẹn thùng, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, nửa ngày sau mới ấp úng nói lời tạm biệt.
“Ngủ ngon.”
“Ừ.” Đuôi lông mày Yến Từ xẹt qua ý cười, “Ngủ ngon.”
Cậu xoay người lên xe, xe chậm rãi chạy khỏi biệt thự Dư gia.
...
Yến Từ ngồi ghế sau cùng Dư Chi Chu, cả hai người gần như đều ngồi dán sát vào hai bên cửa sổ.
Bầu không khí căng thẳng trầm mặc, gương mặt Yến Từ vẫn luôn bình thản thong dong nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dư Chi Chu trộm nhìn cậu nửa đường, cuối cùng nhịn không được lên tiếng, “Cậu tên Yến Từ đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi nói thẳng, tôi không đồng ý cho cậu theo đuổi em gái tôi.”
Rốt cuộc Yến Từ cũng quay sang nhìn anh, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Mẹ kiếp.
Không biết xấu hổ còn chơi trò giả ngu với anh.
“Nhân phẩm cậu không được, có khuynh hướng bạo lực, tôi không thích cậu.” Không có Dư Thính ở đây, Dư Chi Chu không thèm che dấu sự bất mãn của anh dành cho Yến Từ.
Yến Từ: “Vậy, chuyện này với chuyện tôi theo đuổi em gái anh, liên quan à?”
Dư Chi Chu khịt mũi hỏi ngược lại, “Câu hỏi vô nghĩa, sao lại không liên quan được? Tôi không thích cậu, đương nhiên cậu không thể theo đuổi em gái tôi.”
Yến Từ càng thêm mờ mịt, “Nhưng mà anh không thích tôi, và tôi theo đuổi em gái anh, có liên quan sao?”
Dư Chi Chu: “Tôi là anh hai của em ấy.”
“Ồ.” Lông mi Yến Từ run lên, “Anh là anh hai cậu ấy, chứ không phải anh tôi, tôi theo đuổi cậu ấy, cần gì sự đồng ý của anh?”
Giọng điệu Yến Từ thong thả, Dư Chi Chu nghe được lập tức xù lông.
Cuối cùng không nhịn được nữa, gào lên: “Cậu là thằng ngốc à? Tôi là anh ruột của Thính Thính, có quyền can thiệp vào chuyện đại sự của em ấy, cậu nhìn lại cậu xem, cái gì cũng không có, tôi đương nhiên không thể yên tâm giao em ấy cho cậu.”
Lời nói có chút đanh đá, thậm chí còn đả thương tự tôn của người ta.
Dư Chi Chu nói xong lập tức thấy hối hận, anh đã gặp qua rất nhiều đứa trẻ không cha không mẹ, tất cả đều rất khốn khổ. Xét một khía cạnh nào đó, Yến Từ vẫn nằm trong số đó.
Yến Từ vẫn chưa tức giận, thậm chí còn không có chút biểu cảm tự ti nào.
Biểu cảm gương mặt lạnh nhạt, hỏi ngược lại: “Nếu tôi cái gì cũng có, anh sẽ yên tâm giao cậu ấy cho tôi?”
Dư Chi Chu không đoán được Yến Từ sẽ có phản ứng này, đại não chết máy mấy giây, phản xạ có điều kiện gật đầu: “Có lẽ.”
“Xác suất bao nhiêu?”
Dư Chi Chu suy nghĩ, nói: “.”
, chính là một nửa.
Đột nhiên Yến Từ chỉ về một tòa nhà hình cung bên ngoài, “Anh nhìn chỗ đó.”
Tòa nhà hình thù kỳ lạ này tên là Vườn Công Nghệ, bên trong tập hợp nhiều nhà nghiên cứu khoa học và vật lý học từ khắp nơi, đồng thời cũng là căn cứ nghiên cứu khoa học lớn nhất Hoa Quốc; cũng là công trình kiến trúc mang lại bước ngoặt cho Giang thành, tất cả sinh viên nghiên cứu khoa học đều lấy Vườn Công Nghệ làm mục tiêu của mình, nhưng mà nhiều năm trôi qua, chỉ có vài người ít ỏi được tuyển chọn vào đấy.
Hai tròng mắt Yến Từ hiện lên ảnh ngược của tòa kiến trúc lạnh băng, giọng nói không nhanh không chậm vang lên ——
“Trong tương lai, ở đó sẽ có tên tôi.”
“....??”
“.....???”
“Aiz, cậu nhìn xem.” Dư Chi Chu vỗ vỗ bả vai Yến Từ, học theo cậu chỉ một ngôi sao trên bầu trời, “Cậu xem có phải cậu đã tự thổi phồng bản thân lên tới đó không?”
Thằng nhóc này cái gì cũng không được, chỉ được cái khoác lác là giỏi.
Yến Từ im lặng.
Tài xế phía trước cười không biết sống chết.
Dư Chi Chu cũng rất nể tình nói: “Nếu cậu có thể vào làm việc ở đó, đừng nói là gả em gái tôi cho cậu, tôi còn thể kêu cậu một tiếng anh trai, thế nào?”
Yến Từ nhích ra xa, không chút do dự từ chối: “Không cần.”
Dư Chi Chu: “...”
Mẹ nó, cậu ta dám ghét bỏ anh đây??
...
Xe dừng lại ở đầu hẻm, Yến Từ xách cặp xuống xe.
Dư Chi Chu tặc lưỡi nhìn xung quanh, với hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại của cậu ta, đừng nói là tiến vào Vườn Công Nghệ, nói không chừng chi phí vào đại học cũng là một khó khăn lớn, ủa nhưng mà cậu ta có thể thi đậu đại học à?
Dư Chi Chu nghĩ như thế, tài xế phía trước đột nhiên sợ hãi kêu thành tiếng, “Cậu chủ, cậu bạn học khi nãy có khả năng không phải nói phét, cậu xem cái này đi.”
Tài xế đưa điện thoại qua.
Trên màn hình là tin tức tổ đội của Yến Từ đoạt giải, phía dưới còn có ảnh chụp khi trao thưởng.
Cuộc thi lần này do Vườn Công Nghệ và các công ty khoa học kỹ thuật khác hợp tác tổ chức, sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Diễn đàn chủ đăng tải tác phẩm đoạt giải của tổ đội Yến Từ và ý tưởng thiết kế.
Ý tưởng anh đọc không hiểu, nhưng hiểu được mô hình.
—— Một phi thuyền vũ trụ với đường nét bên ngoài mượt mà sắc bén, cực kỳ ngầu! Phi thuyền được thiết kế với công nghệ, nguyên vật liệu và phong cách mang hơi hướng của thời đại mới.
Bên trong phi thuyền có một thiết bị phát điện mini, lại kết hợp với các thiết bị bên ngoài, phi thuyền có chức năng bay trên không trung thông qua lực điện và ảnh hưởng của từ trường. Nhìn tổng thể mô hình, ai cũng ngạc nhiên khi biết đây là do một nhóm học sinh cao trung chế tạo.
Tác phẩm: Giấc mơ về thời đại mới.
Dự đoán có thể đưa con người bay vào hệ Ngân Hà.
Chủ thiết kế: Yến Từ.
Xong, xong rồi.
Vậy chẳng phải là anh đã tự tay mình bán em gái đi rồi sao??
Nghĩ đến đây, bàn tay Dư Chi Chu run rẩy không thôi.
“Cậu chủ, cậu đừng khó chịu quá, không phải trước kia cậu nói muốn có một người anh trai sao? Cậu xem, bây giờ điều ước của cậu thành hiện thực rồi đấy, sướng cậu nhất rồi nha.”
“Cút!” Dư Chi Chu hung hăng ném điện thoại lại cho tài xế.
Mẹ nó, đen đủi.
...
Dư Thính hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cho dù bận rộn cả ngày, mệt mỏi lắm rồi nhưng buổi tối vẫn như cũ không muốn đi ngủ sớm.
Đỉnh đầu Yến Từ đã có ba viên đá đỏ hạnh phúc, chứng tỏ cô đã có thể xem tiểu sử nhân vật của cậu. Hí hí, tại sao xem lén chuyện xưa của người khác lại vui vẻ thế chứ.
Không được không được, xem lén chuyện riêng tư của người khác là việc không có đạo đức, không thể vui vẻ, không thể vui vẻ.
Dư Thính hít sâu mấy lần, điều chỉnh tốt cảm xúc, tâm tình kích động click mở app, trên giao diện thẻ bài nhận vật chọn tên Yến Từ.
Hệ thống: ‘Đã đủ yêu cầu kích hoạt, có kích hoạt không?’
Chọn ‘có’.
Hệ thống: ‘Mời chọn [góc nhìn ] hoặc [góc nhìn ].’
Góc nhìn hoặc góc nhìn ?
Ủa là sao?
Dư Thính chỉ gặp góc nhìn thứ nhất hoặc góc nhìn thứ hai khi chơi game, cũng chưa thấy app truyện tranh nào có chức năng này, cô bấm vào góc dưới bên phải để xem giải thích.
‘Góc nhìn : Lấy góc nhìn của nam chủ trước khi trọng sinh, xem chuyện xưa của những người khác.’
‘Góc nhìn : Lấy góc nhìn hiện thực làm chủ.’
Dư Thính hiểu ra.
Góc nhìn chính là Quý Thời Ngộ đời trước trước khi qua đời, xem những chuyện đã xảy ra với các nhân vật phụ nhỏ bé; góc nhìn chính là Quý Thời Ngộ sau khi trọng sinh, dùng nó để xem những chuyện nhân vật phụ đã trải qua.
Chắc chắn phải chọn hiện tại!!
Chọn trước kia làm quái gì.
Dư Thính không chút do dự chọn góc nhìn .
Hệ thống: ‘Mời chọn [bản truyện tranh] hoặc [bản truyện chữ].’
Truyện tranh, truyện tranh.
Chắc chắn là truyện tranh.
Hệ thống: ‘Mua bản truyện tranh cần tệ, mua hay không?’
Mẹ nó!
Cướp tiền