Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
..
Đảo mắt đã đến sinh nhật Dư Thính.
Sáng sớm tinh mơ Dư Thính đã bị dì Tô lôi dậy, ánh mắt mông lung nhìn mọi người xung quanh bận rộn chuẩn bị.
Chờ cô tỉnh táo lại thì người tạo hình tóc đã bắt tay vào làm.
Dư Thính vừa cầm điện thoại lên đã thấy giờ.
"Dì Tô, con đói."
"Tiểu công chúa kiên nhẫn một chút, chờ làm tóc xong rồi ăn."
Dư Thính không chịu, "Nhưng mà con đói..."
Dì Tô không còn cách nào, đi vào phòng bếp lấy cho cô một ly sữa bò với vài miếng bánh mì sandwich.
Dư Thính chậm rì rì ăn bánh mì, còn không quên dùng điện thoại lên weibo, đang lướt dạo bảng tin thì thấy bài đăng về Dư Chi Chu.
Dư Chi Chu ở trong vòng đỉnh lưu, fans nhiều, antifan nhiều, đối thủ cũng nhiều, mỗi ngày bị không biết bao nhiêu account marketing bôi đen.
'Người Trong Vòng V: Hiện đang ở sân bay, nhan sắc của Dư Chi Chu bất ngờ gây sốc!!'
Hình ảnh được chụp vào rạng sáng đêm qua.
Dư Chi Chu không quan tâm tạo hình ở sân bay lắm, quần áo mặc tuỳ tiện, tóc dài che khuất trán, anh lại còn đen hơn trước, đi trong sân bay tối đen không khác gì cục than di động.
Đến em gái là Dư Thính nhìn thấy cũng muốn bật ngửa.
'Bà xã bé nhỏ của Dư Chi Chu: Account marketing cút đi, đừng call chồng tôi.'
'Cùng Hội Cùng Thuyền: Hy vọng mọi người tập trung vào tác phẩm sắp tới, Ân Oán Truyền Kiếp sẽ ra mắt vào ngày .'
'Gấu Trúc Nhỏ: Bộ ngày nào không bôi đen anh tôi thì ngày đó mấy người ăn cơm không ngon hả?'
'Account Marketing Chết Đi: Cũng đâu phải người thân máu mủ ruột thịt gì đâu, sao suốt ngày cứ nhìn chằm chằm anh tôi thế, bị điên à?!'
Fans Dư Chi Chu khống chế khu bình luận rất tốt, ngắn ngủi một đem đã khiến khu bình luận của account marketing chao đảo.
Lại load một chút, xuất hiện thêm một tiêu đề mới.
'Dư Chi Chu xuất hiện.'
Anh biến mất quá lâu, đột nhiên xuất hiện đã ẵm trọn một hot search.
Dư Thính nhịn không được click vào.
'Bát Quái Thiên Địa: Sau nửa tháng vắng mặt, cuối cùng Dư Chi Chu cũng đã xuất hiện trở lại, thoạt nhìn trạng thái không quá tốt, chẳng lẽ như lời đồn gặp phải khủng hoảng tình cảm?? Được biết, khoảng thời gian trước đây Dư Chi Chu từng bị chụp khi thân mật với một nữ sinh cao trung.'
——Bịa đặt bịa đặt bịa đặt, nữ sinh đó là em gái của người ta! Em gái ruột của Dư Chi Chu!
——Anh tôi lần này về Giang thành là để tham dự sinh nhật của em gái đó trời!! Chủ bài đăng lần đầu đi hóng hớt à??
——Toàn tung tin vịt, trình độ bốc phét của mấy người hoàn toàn có thể thổi bay sao Ngưu luôn đấy!!
——Ủa? Dư Chi Chu có em gái?
——(Hình ảnh) Lặng lẽ thả một tấm ảnh của em gái vào, đây là tiểu công chúa của anh tôi, là cô gái duy nhất chúng tôi không thể ghen ghét, tủi thân quá đi à ~
Dư Thính click mở hình ảnh.
Là hình ảnh Dư Chi Chu lén chụp khi cô đang diễn tấu vào năm trước.
Dư Thính trong ảnh còn rất non nớt, cô ở giữa sân khấu được ánh đèn bao phủ, diện bộ váy lụa màu tím, đôi tay trắng nõn phiêu du trên phím đàn, cho dù không thấy rõ gương mặt, nhưng thấy được cô giống như sáng lên dưới ánh sáng mộng ảo.
——Fuck, đẹp quá mẹ ơi!
——Vợ ơi!
——Lầu trên dám chơi thật đấy, chị của Dư Chi Chu là Dư Dung, hai người này rất bao che cho em gái, tâm tư của lầu trên bị phát hiện thì chờ thư mời của luật sư đi.
——Tôi học cùng trường với Dư Thính, chỉ muốn nói đây không phải loại người tốt lành gì.
"....?"
MMP, cô không tốt chỗ nào hả? Hả??
Dư Thính bắt đầu tức giận, quăng mạnh điện thoại lên bàn. Nhắm mắt suy nghĩ, nếu hôm qua Dư Chi Chu đã về đến Giang thành, vậy hôm nay chắc chắn có thể tiệc sinh nhật tối này!
Cô cười thầm trong lòng, không chống cự nữa, ngoan ngoãn ngồi im cho nhà tạo hình làm tóc.
...
Buổi tối giờ, khách khứa dần dần đến trang viên.
Dư Thính và Dư Dung sánh vai đứng cạnh nhau, một người xinh đẹp ngọt ngào, một người như núi băng lạnh lẽo, đứng chung một chỗ vô cùng lóa mắt.
Dư Thính đứng phụ Dư Dung tiếp khách, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh cửa chính.
Trong số những người khách đến rồi đi, không hề thấy bóng dáng của người cô đang mong chờ.
Sự kỳ vọng dần vơi bớt, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên miễn cưỡng.
"Chị, em không thoải mái lắm, em về phòng nghỉ ngơi chút đây."
"Ừ, em đi đi, khi nào bữa tiệc bắt đầu thì xuống."
Dư Thính gật đầu, xoay người đi lên lầu.
Chờ thân ảnh cô biến mất, Dư Dung đi đến một góc gọi cho Dư Chi Chu.
Máy bận.
Dư Dung nhíu mày, điều chỉnh tốt tâm trạng tiếp tục đón khách.
So với lầu náo nhiệt thì lầu yên tĩnh hơn nhiều.
Dư Thính cởi giày quăng ra một góc, ngồi trên sô pha cao cấp gửi tin nhắn cho Dư Chi Chu.
'Dư Thính: Anh đến chưa?'
Không trả lời.
'Dư Thính: Có phải anh lại không tới được?'
Vẫn không trả lời.
Cô cắn chặt môi dưới, chưa từ bỏ gửi tin nhắn tiếp, 'Em biết không nên tin anh mà, đồ lừa đảo!'
Trên màn hình đều là tin nhắn cô gửi đi, Dư Thính càng xem càng uất ức, càng nhìn càng tức giận, cuối cùng không khống chế được tâm tình, quăng điện thoại xuống đất.
"Thính Thính, sắp tới giờ rồi."
Ngoài cửa truyền điện tiếng đập cửa, dì Tô đứng bên ngoài nhỏ giọng thúc giục.
Dư Thính vội vàng nhìn gương sửa sang lại, mang lại giày, hít sâu đi xuống lầu dưới.
Toàn bộ khách quý đã đến, Cố Song Song và Địch Nguyệt đứng ở hàng đầu tiên.
Thấy cô xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn qua.
Thiếu nữ tuổi đã không còn sự non nớt khi xưa, tựa như một đoá hoa hồng nở rộ trong không khí thanh xuân tươi mát.
Cô diện bộ lễ phục được chế tác tỉ mỉ, chiếc váy được cắt may vừa vặn ôm sát vòng eo thon thả, dưới làn váy là đôi chân thon thả, với mỗi bước đi của cô, những viên kim cương trên đôi giày pha lê tinh xảo sẽ sáng lấp lánh theo.
Gương mặt Dư Thính được trang điểm nhẹ nhàng, tươi sáng.
Đôi mắt được kẻ vô cùng xinh đẹp, giống như ngọc trai, càng giống như bóng đêm ngưng kết thành một viên đá quý.
Trong bữa tiệc có không ít công tử hào môn, nhìn thấy Dư Thính đều có chút ngo ngoe rụt rịt.
Dư Thính không để ý đến ánh mắt của những người đó, trong đầu đều là những lời hứa hẹn giả dối của anh hai đáng chết Dư Chi Chu.
Cô cụp mắt, không còn bao nhiêu hứng thú với bữa tiệc tối nay.
Dư Dung trên bục đã phát biểu xong, sau đó Dư Thính sẽ diễn tấu bài đầu tiên cho bữa tiệc.
Thấy cô như đi lạc vào cõi thần tiên, Dư Dung nhỏ giọng nhắc nhở: "Thính Thính, tới em rồi..."
Dư Thính hoàn hồn, cất bước đi đến trước đàn dương cầm, vuốt phẳng làn váy ngồi xuống.
Cô hít sâu một hơi, đưa tay chạm vào những phím đàn trắng đen.
Tiếng dương cầm rõ ràng và đẹp đẽ tuôn ra, từ từ vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh.
Mọi người dần yên tĩnh lại, dắt tay bạn nhảy vào nơi khiêu vũ.
Bàn tay Dư Thính phiêu phiêu, nhanh nhẹn nhưng không mất đi sự uyển chuyển, khiêu vũ giữa những phím đàn.
Tư thái ưu nhã, hấp dẫn lòng người.
Cố Song Song ngồi cách đó không xa, nhân lúc mọi người không chú ý, quay một đoạn video gửi cho Hạ Thất Tịch.
'Cố Song Song: Cậu đem video này đăng lên vòng bạn bè, tốt nhất nên để cho Quý Thời Ngộ thấy, cậu có wechat của Quý Thời Ngộ không?'
'Hạ Thất Tịch: Có.'
'Cố Song Song: Vậy cậu mau đăng đi! Để cho Quý Thời Ngộ xem kỹ vào!'
Đàn ông đều thích những thứ không thuộc về mình.
Cố Song Song tin chắc Quý Thời Ngộ cũng không ngoại lệ.
Trước giờ cô không nuốt trôi cục tức này, hôm nay phải để cho Quý Thời Ngộ nhìn xem cậu ta đã đánh mất cái gì, làm cậu ta hối hận, làm cậu ta trùm chăn gào khóc!!
'Hạ Thất Tịch: Được, tớ lập tức đăng ngay.'
Cố Song Song điên cuồng đổi mới vòng bạn bè, cuối cùng cũng thấy video.
'Hạ Thất Tịch: Thính Thính thật đẹp, tiểu công chúa sinh nhật vui vẻ, đáng tiếc không thể xuất hiện trước mặt cậu.'
Hạ Thất Tịch gửi tin nhắn qua: 'Đã đăng, tớ còn nhắc nhở Quý Thời Ngộ vào xem, ha hả.'
Ừ, không tồi, có tố chất.
Cố Song Song quyết định coi Hạ Thất Tịch là chị em ruột thịt khác cha khác mẹ!!
Cô hài lòng buông điện thoại, đợi Dư Thính diễn tấu xong lập tức vỗ tay.
Dưới màn đêm, trang viên được muôn vàn ánh sáng bao phủ.
Không ai chú ý tới, ngoài cửa có một thiếu niên đang lẳng lặng đứng đó.
Cậu tránh trong bóng tối, cơ thể hòa quyện với màn đêm, chỉ có màn hình điện thoại phát ra ánh sáng nhạt nhoà, nhưng mà rất nhanh, phần ánh sáng nhỏ nhoi này cũng vụt tắt.
__________
: (o'・_・)っ