Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
..
Dư Thính kéo Hạ Thất Tịch đi thẳng tới nhà ăn.
Nhìn xung quanh một vòng mới tìm thấy hai đứa bạn thân đang ngồi ở lầu hai.
Cô trực tiếp đi lên lầu, Hạ Thất Tịch còn ngơ ngác chưa kịp hiểu rõ tình huống đã bị Dư Thính ấn ngồi xuống ghế, đối diện với hai người kia cũng đang ngơ ngác, Dư Thính thẳng thắn nói: “Về sau Hạ Thất Tịch là bạn của tớ, cũng sẽ là bạn của các cậu, ba người làm quen với nhau đi.”
Hạ Thất Tịch: “?”
Cố Song Song : “??”
Địch Nguyệt: “???”
“Dư, Dư Thính...”
Hạ Thất Tịch sốt ruột đứng dậy, lại bị Dư Thính ấn trở về, nhìn hai người bạn thân nói, “Tớ không có đùa giỡn cậu ấy, cậu ấy cũng không lừa tiền tớ, chúng tớ chỉ đột nhiên cảm thấy vì một thằng con trai mà đấu đá lẫn nhau thì không đáng, cho nên quyết định làm bạn tốt.”
“Tớ không có đấu đá giành Quý Thời Ngộ với cậu...”
“Tớ không kêu cậu nói chuyện, câm miệng.” Dư Thính liếc mắt, Hạ Thất Tịch nhát gan đã sợ tới mức ngồi lùi về trong góc.
“Hai người các cậu xin lỗi người ta đi, sau đó bỏ qua hết chuyện cũ.”
“....??”
Địch Nguyệt và Cố Song Song không nghĩ tới sẽ có chuyện này.
Gương mặt Dư Thính không giống nói giỡn, thật sựlà nghiêm túc, quyết tâm làm chị em tốt với Hạ Thất Tịch?
Không thoải mái chắc chắn là có.
Ba người các cô từ lớp đã học chung, sơ trung cao trung đều vào cùng một trường một lớp, nói là thân mật khắng khít cũng không quá. Hiện tại thì hay rồi, không biết ở đâu chui ra một trình giảo kim xen vào tình cảm khuê mật giữa bọn họ, người này còn là đối tượng mà bọn họ chán ghét nhất.
Sắc mặt Địch Nguyệt và Cố Song Song vô cùng khó coi, còn Hạ Thất Tịch thì như ngồi trên đống lửa.
Dư Thính nhìn trái liếc phải, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, ho nhẹ: “Như vậy đi, chúng ta đều chán ghét cùng một người đúng không?”
Cố Song Song buột miệng nói ra, “Quý Thời Ngộ.”
Địch Nguyệt đồng ý, nghiến răng nghiến lợi, “Cái tên chó già ghê tởm đó.”
Dư Thính nhân cơ hội nháy mắt với Hạ Thất Tịch.
Cô lập tức hiểu ra, nhanh chóng nói theo: “Quý, Quý Thời Ngộ.”
Cố Song Song thấy ngoài ý muốn: “Không phải cậu yêu thầm cậu ta à?”
Oan uổng a, trong đầu Hạ Thất Tịch đều là chuyện học tập, cố gắng phấn đấu muốn vào trường đại học tốt nhất, thay đổi cuộc đời dẫn mẹ rời khỏi cái nhà này. Yêu sớm? Không có chuyện đó, yêu đương chỉ ảnh hưởng đến tốc độ học tập của cô!
“Tớ chưa từng nói như thế, là các cậu tự cho là vậy.”
Cô chỉ chung tổ học tập với Quý Thời Ngộ, lại học cùng lớp, hằng ngày ngẩng đầu cúi đầu đều thấy. Nhưng không biết tại sao, nhóm Dư Thính lại nói cô có một chân với Quý Thời Ngộ, cô không phải chưa từng giải thích, nhưng giải thích rồi thì bị cho là bạch liên hoa.
Cố Song Song ‘gì’ một tiếng.
Cẩn thận nghĩ lại… Thì Hạ Thất Tịch chưa từng chính miệng nói thích Quý Thời Ngộ.
“Vậy sao cậu ghét cậu ta?”
“Cậu ta đánh con gái.”
Lời này là thật.
Không cần biết Quý Thời Ngộ có chuyện khó nói nào, chỉ bằng việc cậu ta nghi ngờ không có chứng cứ mà làm ra hành vi đánh con gái thì đã làm cô vô cùng chán ghét. Điều đó làm cho nhớ lại người cha rượu chè bài bạc của mình, cha cô chính là một người vô lý như vậy, không quan tâm tới lời nói của người khác, không chịu phân biệt đúng hay sai, chỉ cần tức giận là ra tay đánh người.
Nếu là trước kia, Hạ Thất Tịch thật sự có hảo cảm với Quý Thời Ngộ.
Nhưng sau cái tát đó, hảo cảm cùng sự sùng bái lập tức biến mất không còn một chút dấu vết.
Nhìn biểu cảm của Hạ Thất Tịch, cô nhìn thấy một tia cô đơn, nháy mắt hiểu rõ cậu ta đang nghĩ cái gì, vội vàng chuyển chủ đề: “Đấy, chúng ta đều chán ghét chung một người, chứng minh tam quan chúng ta hợp nhau, có thể làm bạn tốt!”
Nội tâm Cố Song Song hơi buông lỏng, khoanh tay trước ngực, miễn cưỡng tiếp thu, “Được, xem như cũng tạm ổn, vậy cậu chính là bạn bè thực tập của tụi này.”
Dư Thính há hốc mồm: “Còn muốn thực tập?”
Cố Song Song: “Đương nhiên, kết hôn còn phải thử tìm hiểu mà, muốn làm bạn tốt chính thức với tụi này cũng phải thực tập, thời gian là một tháng đi. Dĩ nhiên, tụi này cũng là bạn bè thực tập của cậu, trong một tháng này nếu ai làm đối phương bất mãn, hoặc là bất đồng ý kiến thì dứt khoát say bye.”
Hạ Thất Tịch: “...”
Dư Thính: “...”
Cố Song Song vừa dứt lời thì lập tức lấy bài thi của mình đưa qua, liếm môi nói: “Thất Tịch, có muốn mượn bài thi không?”
Nếu nói da mặt dày có thể chấm điểm, vậy Cố Song Song xứng đáng đạt điểm tối đa.
“Ai ai ai, các cậu nhìn xem người bên kia có phải Quý Thời Ngộ không?”
Địch Nguyệt vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên kéo tay áo Dư Thính.
Cô nhìn qua, thấy Quý Thời Ngộ lẻ loi ngồi một mình, mâm đồ ăn cũng rất thanh đạm.
Hai ngày không gặp, Quý Thời Ngộ hình như đã gầy đi.
Cậu ta hẳn là nghe được bọn cô nói chuyện, nhưng lại vô cùng im lặng, đôi mắt luôn cụp xuống, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt của Dư Thính, Quý Thời Ngộ mới nhàn nhạt nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh đối diện với cô.
Lông mi Dư Thính run rẩy, bất động thanh sắc thu tầm mắt lại, đột nhiên không muốn ăn uống gì nữa.
Quý Thời Ngộ vẫn im lặng, dọn dẹp mâm đồ ăn, không thèm nhìn qua bên này, rời khỏi nhà ăn.
“Nghe nói chị Dung cho cậu ta trọ ở trường, thật hả?”
“Ừ.”
“Đúng ra nên làm vậy từ sớm, cậu ta chỉ biết lợi dụng cậu, còn suốt ngày làm kiêu với cậu.”
Dư Thính im lặng không nói.
Địch Nguyệt kéo tay áo Cố Song Song, thấp giọng nhắc nhở, “Đừng nói nữa...”
Cố Song Song nhìn sắc mặt Dư Thính, biết điều ngậm miệng lại.
“Vậy... Cậu có mời cậu ta đến dự tiệc sinh nhật lần này không?”
Dư Thính cũng không biết.
Mỗi lần sinh nhật cô đều có mặt Quý Thời Ngộ, cho dù chỉ là có lệ nhưng cậu ta cũng sẽ tặng quà. Đương nhiên, so với quà Dư Thính đưa cho cậu, quà của cậu ta vô cùng có lệ qua loa. Không phải búp bê tuỳ tiện mua ở ven đường thì chính là notebook trong văn phòng phẩm, có thể thấy rõ cậu căn bản không quan tâm cô.
Nhưng mà mặc kệ Quý Thời Ngộ đưa cái gì, Dư Thính đều rất vui vẻ.
Cô là một người vô cùng bắt bẻ, lại cực kỳ dễ thoả mãn với cậu ta.
Dư Thính hoảng hốt nhận ra, Quý Thời Ngộ không tốt như cô đã nghĩ.
Ngay từ đầu, cậu ta đã vô cùng chán ghét cô.
Dư Thính không cảm thấy đau khổ, chỉ cảm thấy bản thân ngu xuẩn, ngốc nghếch, vì một người không ra gì mà luân hãm vào sự xấu xa, từng bước từng bước bị người mình yêu nhất giết chết.
Hiện tại sẽ không.
Cô sẽ thay đổi bản thân, thay đổi cuộc đời, sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác.
—— Không một ai có thể tùy ý chơi đùa cô.
“Không.” Dư Thính cười nói, “Cậu ta sẽ không bao giờ được mời đến.”
Không bao giờ bước vào cuộc đời cô, không bao giờ khiến cô rung động, càng không bao giờ được cô thích nữa.
Dư Thính đi lấy cơm, Cố Song Song đã muốn khóc tới nơi rồi.
Các cô kiểu rõ hơn ai hết, Dư Thính thích Quý Thời Ngộ nhiều bao nhiêu, cho nên ở khắp nơi luôn đứng về Dư Thính, sợ Dư Thính bị Quý Thời Ngộ ức hiếp. Cuối cùng Dư Thính cũng đã chịu buông tay, nhưng các cô lại thấy rất khó chịu, không hề thoải mái vui vẻ như đã tưởng.
“Thính Thính... Chắc chắn tối nay sẽ trùm chăn khóc lóc khổ sở.” Cố Song Song vừa khóc vừa nói, “Chúng ta có nên dùng 'cái đó' để dỗ cậu ấy không?”
Địch Nguyệt liếc mắt: “Tỉnh táo lại đi, 'cái đó' đều lấy từ chỗ Dư Thính.”
Hạ Thất Tịch không nhịn được chen vào: “Cái đó là cái gì?”
Cố Song Song: “Cậu đừng nên biết, tớ sợ cậu nhịn không được lọt thỏm vào 'cái đó', ảnh hưởng tới thành tích của cậu.”
“??”
Hai người than ngắn thở dài, Hạ Thất Tịch bất lực an ủi, “Các cậu đừng lo lắng, hiện tại Dư Thính có Yến Từ mà.”
“Yến Từ?”
“Đúng vậy.” Hạ Thất Tịch không khống chế được tâm tình muốn chèo thuyền, gấp không chờ nổi chia sẻ với hai người, “Yến Từ rất thông minh, hiện tại cậu ấy là đội trưởng của tổ đội thi đấu chúng tớ, chỉ một công thức là có thể giải quyết bao nhiêu vấn đề khác nhau, hiệu suất làm việc cũng nhanh, tớ cảm thấy với năng lực của Yến Từ, chắc chắn sẽ mang về vinh quang cho trường chúng ta.”
Nói nói, Hạ Thất Tịch thấp giọng, “Hơn nữa, ngày đó tớ còn nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu ấy là Dư Thính...”
Cố Song Song và Địch Nguyệt hai mặt nhìn nhau, không thể tin được trừng to mắt.
Hạ Thất Tịch nhân cơ hội thổi phồng Yến Từ: “Thành tích Yến Từ tốt như vậy, các cậu lại cùng lớp với Yến Từ, nếu cậu ấy và Dư Thính ở bên nhau, việc học của các cậu cũng không cần quá sầu não nữa, thật sự là rất tốt.”
Cẩn thận nghĩ lại, Yến Từ cũng không phải... Không được.
_________
: (。•̀ᴗ-)✧