Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
..
Lúc lớp học bắt đầu Yến Từ mới thong thả vào lớp.
Cậu bình tĩnh tránh đi tầm mắt của những người xung quanh, tìm kiếm chỗ ngồi của mình khắp nơi.
Vì để đủ chỗ ngồi cho phụ huynh, bàn ghế trong lớp đã được sắp xếp lại, có mấy bàn xếp cạnh nhau, bài của Yến Từ trùng hợp được đặt cạnh bàn Dư Thính.
“Yến Từ.” Dư Thính vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, vẫy tay với cậu, “Chỗ này chỗ này.”
Yến Từ do dự vài giây, ôm cặp sách qua đó ngồi.
Cô sợ người lớn phía sau nghe cô và Yến từ nói chuyện, vì thế lấy giấy bút ra, ‘Cậu không xin nghỉ?’
‘Không có.’
Yến Từ viết xuống bên cạnh dòng chữ của cô.
‘Vậy tại sao bây giờ cậu mới đến?’
‘Lạc đường.’
“...”
Nghiêm túc à?
Nhưng Yến Từ chưa bao giờ nói dối.
Trước khi đi học cậu thấy con nhện có chút bất thường, Yến Từ lãng phí thời gian quan sát một chút, sau đó trên đoạn đường thường ngày đến trường xảy ra tai nạn liên hoàn, không cách nào đi qua, Yến Từ không có kinh nghiệm đi đường khác, đứng tại chỗ nôn nóng bất an hồi lâu, mới được cảnh sát đưa đến cổng trường.
Đây là một trải nghiệm mới lạ.
Yến Từ không hy vọng có lần thứ hai.
“Xin chào quý phụ huynh và các em học sinh thân mến…”
Giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng, Dư Thính vội vàng quay đầu, lấy bài thi ra giả bộ xem bài.
Cô đối với việc sửa đề không có hứng thú, chống cằm nhìn ngòi bút, đôi mắt tròn xoe như mèo con.
“Đề này thầy đã từng giảng qua, đây là một bài có bẫy, đợt thi này có vài bạn làm đúng, Dư Thính, em đứng lên nói lại cách làm một chút.”
Đột nhiên bị gọi tên, Dư Thính ngây người.
Cô hốt hoảng đứng lên, trên bảng là đề bài trong đợt thi này, Yến Từ đã cố ý đánh dấu trong notebook.
Dư Thính ho nhẹ một tiếng, lắp bắp nói lại.
“Rất tốt, bạn học Dư Thính lần này có tiến bộ rất lớn.” Thầy giáo rất vui mừng, “Ngồi xuống đi, về sau cố gắng phát huy.”
Ánh mắt của các vị phụ huynh phía sau như lửa nóng, nóng đến mức lưng cô rát lên.
Cô có chút thẹn thùng, không nhịn được quay đầu tìm kiếm Dư Dung.
Khí thế Dư Dung quá mạnh, cho dù ngồi trong góc cũng không làm người khác bỏ quên.
Cô nâng mí mắt lên, cười với Dư Thính.
Trong phút chốc, Dư Thính cảm thấy, cố gắng làm một học sinh ngoan cũng không khó lắm.
…
Kết thúc tiết học, đến phiên chủ nhiệm lớp giao lưu với phụ huynh học sinh.
“Chị.” Dư Thính kéo Dư Dung qua, sau đó kéo tay áo Yến Từ, “Đây là Yến Từ, là người đã kèm em học trong đợt thi này.” Dường như cô đang cố khoe ra, ngữ khí khoe khoang không chút che giấu.
“Yến Từ, đây là chị của tớ, cậu cũng có thể giống tớ gọi là chị.”
Dư Dung liếc mắt: “Chào cậu.”
Thần sắc cô thong dong, mặt không đổi sắc đánh giá Yến Từ.
Không có tóc tai vướng víu, gương mặt tuấn tú của thiếu niên lộ ra, cô cảm giác được cậu ta đang khẩn trương, thậm chí cố ý tránh tiếp xúc ánh mắt với cô.
Đột nhiên Dư Dung cảm thấy gương mặt trước mắt có chút quen.
“Cảm ơn cậu đã chiếu cố Thính Thính của nhà chúng tôi, Yến Từ.”
Của nhà chúng tôi…
Ngón trỏ Yến Từ cuộn tròn, móng tay hung hăng cắm vào đùi.
“Chị, chị uống nước không? Em đi lấy nước cho chị.” Không chờ Dư Dung trả lời, Dư Thính đã vui vẻ chạy đi lấy nước.
“Cậu từng sống ở trấn Trăng Non sao?”
Dư Thính vừa đi, Dư Dung đã nghiêm túc mai phục với cậu.
Yến Từ không nói, chỉ là sâu trong đầu đã tiến hành phân tích bẫy rập mai phục này.
Phản ứng này chính là câu trả lời tốt nhất, Dư Dung nhướng mày nhớ ra.
Lúc tuổi, bác sĩ nói thân thể Dư Thính không tốt, bác sĩ kiến nghị nên đưa Dư Thính đến nơi nào có núi xanh biếc nước trong lành nghỉ ngơi một thời gian, khả năng có thể trợ giúp thân thể khoẻ lên phần nào.
Cha Dư rất yêu thương cô con gái nhỏ này, vì thế đã cố ý tìm thầy bói một quẻ, cuối cùng chọn ra trấn Trăng Non.
Trấn Trăng Non nằm ở phương nam, sơn thuỷ vờn quanh, tránh xa thành phố ồn ào, trấn nhỏ trong núi này cứ như bị thời đại khoa học kỹ thuật phát triển bỏ quên, ở nơi đây mọi thứ đều chậm lại so với bên ngoài.
Khi đó Dư Dung vừa mới vào đại học, không cách nào đến đây ở, chỉ có chút thời gian rảnh thỉnh thoảng ghé thăm.
Cô vừa mới vào cửa, Dư Thính đã ôm cô khóc lóc, khuôn mặt bùn đất lấm lem, tay chân xám xịt, khắp cơ thể đều có vết thương.
Dư Dung khẳng định em gái cô đã bị bắt nạt.
Em gái thút tha thút thít bao che: “Là Thính Thính không cẩn thận bị ngã, không phải bi người khác đẩy, cho, cho dù có bị thì, cậu ấy cũng không phải cố ý…”
Sau này Dư Thính đã tìm được tên đầu sỏ gây hoạ kia.
Dư Dung dù bận nhưng vẫn chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
Trong nháy mắt hiểu rõ tại sao người thông minh như cậu lại che giấu thực lực để ở lại ban bình thường, rõ ràng là sợ tiếp xúc với người khác nhưng vẫn dạy bổ túc cho Dư Thính.
“Khi còn nhỏ, Thính Thính vẫn luôn bị một cậu bé bắt nạt, hình như cậu lớn lên có chút giống cậu bé đó.”
Dư Dung không nói toạc ra, đáy mắt tràn đầy bỡn cợt.
Yến Từ khẩn trương mím môi, vẫn ổn, Dư Dung không nhận ra cậu.
Yến Từ đặt bút: ‘Khuôn mặt đại chúng.’
“...” Thằng bé này thật sự không nghe hiểu ý châm chọc của người khác.
“Dù sao cũng không liên quan, hình như Thính Thính không còn nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, nếu không với tính cách của em ấy, nếu tìm được cậu bé kia nhất định sẽ lột da cậu ta.”
‘Tính tình Dư Thính rất tốt.’
Dư Dung: “...”
Bỏ đi.
Nói không hiểu, không thú vị.
Yến Từ thấy cô không truy cứu nữa, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, đồng lại lại nôn nóng hơn.
Con nít có nhiều hành vi làm người trưởng thành không thể hiểu nổi, đứng trên lập trường cá nhân, Yến Từ cảm thấy những việc mình làm lúc nhỏ là hợp tình hợp lý, nhưng trong mắt mọi người, hành vi của cậu được cho là bắt nạt.
Chuyện đó đã xảy ra hơn năm, bây giờ cậu xin lỗi Dư Thính còn kịp không?
Từ phương diện pháp luật thì không cần; từ phương diện đạo đức… Cũng không tính là tội ác tày trời.
Yến Từ hãm sâu vào dòng suy nghĩ của bản thân, không cách nào tránh thoát, từ rối rắm đến bế tắc.
Hoặc là cậu lựa chọn giấu đi.
Hoặc là để Dư Thính lột đi lớp da trên người cậu.
Yến Từ đã nghiên cứu qua pháp luật.
Lột da cần phải có kỹ thuật cao siêu, Dư Thính không có kinh nghiệm, khả năng rất lớn cậu sẽ chết trong quá trình đó, Dư Thính cũng sẽ bị bắt vào ngục giam.
—— không đáng.
Cậu cũng không thể xúi giục Dư Thính phạm tội.
“Yến Từ, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm đi.” Dư Thính lấy nước xong, chủ động mời.
Yến Từ lắc đầu: ‘Buổi chiều xin nghỉ.’
Cô nghi ngờ nghiêng đầu: “Cậu thấy không khoẻ?”
‘Có việc.’
Trở về chăm sóc con nhện.
Dư Thính thất thần nhìn hai chữ này, không hỏi nhiều, quay đầu tìm Cố Song Song nói chuyện phiếm.
…
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm trưa.
Nhà ăn chật kín người, Dư Thính nắm tay chị tìm một vòng mới phát hiện có một bàn trống.
“Chị ngồi đi, em đi lấy cơm cho chị.”
Dư Dung cười khẽ: “Hiểu chuyện như thê?”
Dư Thính nâng cằm, không phục: “Hiện tại em rất ngoan, về sau sẽ càng hiểu chuyện hơn, chị cứ chờ xem!” Nói xong, Dư Thính cầm mâm cơm đi lấy cơm.
Đồ ăn ở Hải Xuyên không tệ, hôm nay bởi vì mở hội họp phụ huynh nên có thêm nhiều món mới.
Khẩu vị Dư Dung rất bắt bẻ, không thích ăn gì quá cay cũng không thích ăn gì quá ngọt, vì thế Dư Thính chạy vài vòng, cuối cùng chọn món cô thích ăn là xương sườn và cá chua ngọt, cẩn thận tránh va chạm đi về bàn của mình.
“Bác gái, đây là trường học, không phải nơi mà một công nhân dọn vệ sinh như bác nên tới, bác có thể đi chỗ khác được không?”
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói tràn ngập sự ghét bỏ.
Cô dừng chân, thấy một người phụ nữ đang mặc một bộ đồng phục của công nhân dọn vệ sinh đứng cách đó không xa, gương mặt co quắp, nở nụ cười xấu hổ có chút bất an.
“Dì, dì tới đây họp phụ huynh cho con gái, chỗ này dì đã chọn trước, con xem…”
“Dì, dì đi chỗ khác ngồi đi, chỗ này có người.” Nam sinh công khai chiếm bàn trống, không chút lưu tình đuổi người đi.
Người phụ nữ lại nhỏ giọng: “Dì có thể không ngồi ở đây, nhưng có thể cho con gái dì ngồi không, xung quanh thật sự không còn bàn trống…”
Khi hai người nói chuyện, Hạ Thất Tịch bưng mâm cơm đi lại đó.
Dư Thính chợt nhớ ra, đoạn này trong cốt truyện do cô làm pháo hôi, hiện tại không có cô, lại có người khác mặt dày tới đảm nhiệm vị trí này.
Nếu không có gì bất ngờ, Quý Thời Ngộ thân là nam chính sẽ lập tức đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Phi!
Cô sẽ không như con hàng đó, cô muốn thể hiện quyền uy của bản thân!!
Dư Thính bước qua.
Nam sinh còn chưa phát hiện, không kiên nhẫn nói: “Tôi nói chỗ này có người rồi.”
Bang ——!
Theo lời nói vừa phát ra, Dư Thính dùng sức đặt mạnh mâm cơm xuống bàn, đồng thời nhìn bàn trống trước mắt hô to một tiếng: “Cút!”
Giọng nói mười phần khí thế, nháy mắt làm cho nhà ăn lâm vào tĩnh mịch.
Nam sinh bị hét vào mặt, phản xạ có điều kiện đứng lên.
Dư Thính nhìn bàn trống một chút, lần nữa bưng mâm cơm lên, nở nụ cười với hai người bị dọa ngốc kia: “Dì, hiện tại bàn đã trống, hai người có thể ngồi.”
“Dư.. Dư Thính.” Hạ Thất Tịch không thể tưởng tượng Dư Thính từ trước đến nay vẫn luôn chán ghét cô, lần thứ hai ra tay giúp đỡ cô, ngạc nhiên đến nỗi quên chớp mắt, ngây dại đứng đó không nhúc nhích.
Dư Thính rũ mắt nhìn qua.
Mâm cơm vô cùng keo kiệt, đều là thức ăn chay, một miếng thịt cũng không có,
Dư Thính nhíu mày, nhìn sang bên cạnh.
Mẹ Hạ Thất Tịch là người nông thôn mộc mạc, hằng năm dầm mưa dãi nắng nên thành ra nhìn qua già dặn hơn rất nhiều. Trong truyện có nói, bà vì kiếm tiền cho Hạ Thất Tịch đi học, làm liên tục mấy công việc, ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi.
Bà vốn không muốn đến buổi họp phụ huynh này, sợ làm con gái mất mặt, kết quả bị Hạ Thất Tịch kiên quyết kéo tới, ban nãy còn đang quét dọn vệ sinh ở ven đường, cho nên vẫn chưa kịp thay quần áo.
Nếu không có truyện tranh, Dư Thính vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ chuyện này, sẽ giống như cốt truyện cao cao tại thường khinh rẻ người khác.
Đúng là Dư Thính không thích Hạ Thất Tịch, nhưng cô chắc chắc sẽ không giễu cợt bất kỳ một người mẹ nào.
Cô quyết định buông tha cho mâm cơm này, “Tôi không muốn ăn cái này, chúng ta đổi đi.” Không cần thương lượng, Dư Thính mạnh mẽ đoạt lấy mâm cơm của Hạ Thất Tịch.
“Dư Thính.”
m thanh vừa vang lên, cô liền biết có chuyện không lành.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo đã nghe cậu nói: “Sao cậu không biết phân biệt tốt xấu, cứ thích khi dễ người khác thế hả, chẳng lẽ nó cho cậu cảm giác ưu việt sao?”
Nếu không phải sợ bị trừ điểm danh dự, Dư Thính đã đập mâm cơm vào đầu Quý Thời Ngộ rồi.
Quý Thời Ngộ tiến lên, đảo mắt, trực tiếp đoạt lấy mâm cơm trên tay cô, đưa cho Hạ Thất Tịch: “Này.”
Hạ Thất Tịch vội vàng phản ứng lại, lắc đầu: “Quý Thời Ngộ cậu đừng hiểu lầm, Dư Thính không bắt nạt tớ, cậu ấy chỉ muốn trao đổi đồ ăn với tớ thôi.”
Mẹ Hạ cũng đứng ra giải thích: “Tiểu cô nương này là đứa bé ngoan, vị bạn học này, cậu đừng đổi trắng thay đen vu oan cho cô bé.”
Một khi có người giúp cô nói chuyện, bụng đầy uỷ khuất của Dư Thính lập tức mãnh liệt bộc phát.
Hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ như muốn giết người.
Lúc này Quý Thời Ngộ mới để ý đến hai mâm cơm không giống nhau, một mâm toàn là màu xanh, một mâm toàn là màu nâu, hơn nữa mâm màu nâu kia đều là những món Dư Thính thích ăn.
Cậu sửng sốt, đại não trống rỗng.
“Cô bé kia đã giải vây cho mẹ của bạn học kia, chúng tôi có thể làm chứng, cô bé không có bắt nạt người khác.”
“Đúng vậy, đứa bé này lớn rất đẹp, tính tình cũng rất ngoan.”
“Cậu không mau xin lỗi người ta đi, đứng ngây người làm gì.”
Toàn bộ người vây xem đều hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, sôi nổi nói chuyện thay Dư Thính.
Quý Thời Ngộ hơi há mồm, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Cô lạnh lùng nhìn cậu một cái, không quay đầu rời đi.
“Quý Thời Ngộ.” Hạ Thất Tịch thấy cậu cứng đờ như người gỗ, vội vàng đẩy cậu một phen, “Cậu mạu đi dỗ Dư Thính đi, cậu ấy sắp khóc rồi.”
Quý Thời Ngộ nhẹ nhấp môi, cuối cùng vẫn không đuổi theo, cậu hít sâu điều chỉnh cảm xúc, nói: “Dì, con đi lấy thêm cơm cho hai người, chờ con một chút.”
“Quý Thời Ngộ, cậu…”
Quý Thời Ngộ không cho Hạ Thất Tịch cơ hội nói chuyện, bóng dáng rất nhanh hoài vào biển người.
_______
: ┐( ̄ヘ ̄)┌