Vợ Yêu Xin Chào

chương 57: chuyển về nhà cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phiên toà kết thúc, báo đài cũng liên tục cập nhật thông tin.

Sau khi về nhà, Huỳnh Nha Hi ngồi cùng mọi người xem tivi, bỗng cô rất muốn trở về nhà cũ của mình, bây giờ ở đó thuộc sở hữu của cô cho nên cô có thể trở về đó bèn ngõ lời "Con muốn trở về ở căn hộ của mình."

"Không được" Huỳnh lão lập tức phản đối ngay, Nha Hi biết ngay là sẽ như vậy "Con ở đó quen rồi với lại đó là nhà con mà."

"Về đó là gì, ở đó không có kỉ niệm vui vẻ gì?" Huỳnh phu nhân cũng phản bác, Nha Hi bĩu môi "Đi mà..."

"Không được là không được" Huỳnh phu nhân trừng mắt "Con bầu bì như vậy lại muốn ở một mình? Cháu ngoại của mẹ sẽ rất buồn đấy."

"Ầy da" Nha Hi tương kế tựu kế ôm lấy cánh tay bà Huỳnh "Con quen với ở đó rồi, ở đó con thấy rất là thoải mái nha với lại con hứa gần sinh sẽ trở về mà."

"Con ở một mình mẹ không an tâm" Huỳnh phu nhân không thể nghe theo cô, Nha Hi liền bày ra vẻ mặt mếu máo "Ngày thường mẹ có thể qua ở chơi với con mà, gần hai năm con ở đó nên hợp khí ở đó rồi."

Ông bà Huỳnh câm nín không biết nói gì hơn, Nha Hi liên tục lắc lắc tay bà Huỳnh với liên khúc "Đi mà, đi mà..."

Huỳnh Nhã Đình lên tiếng "Em đó, mới có ba tháng bụng như thế rồi, ba mẹ không dám để em một mình đâu."

"Hic..." Huỳnh Nha Hi lặng lẽ cúi đầu, cái mũi phối hợp hít hít một cái, ông bà Huỳnh liền xuống nước dỗ dành.

"Được rồi được rồi" Huỳnh phu nhân thật sự không chống đỡ nổi "Nếu vậy mẹ sẽ thường xuyên đến chỗ con."

"Thật là tình" Người cha bất lực khi thấy con gái mít ướt nhưng không được ba giây sau khi hai người đồng ý, Nha Hi đã hí hí cười.

Nhã Đình bất lực ngồi đối diện, bởi vì cô đã quen với cái cảnh này nha.

Nói là đồng ý nhưng ông bà Huỳnh phải nhất quyết giữ Nha Hi ở lại thêm một tháng nữa mới cho cô về chỗ cũ, ngày ngày Nha Hi càng một mập lên, đến tay chân cũng ú nu ú na, hai cái má phúng ra sữa hai ông bà chăm thật sự rất kĩ lưỡng nha.

...

Nhà họ Dư

Sau sự việc ly hôn dẫn đến tuyệt giao với họ Huỳnh, ông Dư đã giáo huấn Dư Thế Phàm một trận ra lẽ. Với mọi chất vất của cha, Dư Thế Phàm chỉ im lặng, ông thật sự rất tức giận đến mức còn chẳng muốn nhìn thấy Dư Thế Phàm.

Bà Dư ngày nào cũng ngồi buồn rầu, bà nhớ Nha Hi lắm, bà có nói với Thế Phàm là bà nhớ con bé, lúc chưa đến ngày hầu toà bà năn nỉ con trai cả ba ngày liền để con trai mang con dâu về cho bà nhưng nói mãi Thế Phàm cũng chẳng đổi ý. Bà Dư cũng chẳng muốn nhìn đến Thế Phàm nữa, ngày trở về từ phiên toà, ông bà Dư đến nhìn mặt Dư Thế Phàm cũng không muốn.

Cũng đã một tháng từ ngày ly hôn, Dư Thế Phàm lúc nào cũng trong tình trạng rất căng thẳng ở Dư Thị lẫn Dư gia. Ở nhà, lúc nào ông bà Dư cũng bày ra vẻ mặt thất vọng nhất dành cho anh, Dư Thế Phàm cũng không quan tâm về nhà chỉ ở trong phòng. Hầu hết thời gian Dư Thế Phàm ở Dư Thị, hôm nay Trương Thế Thành đến chơi ở Dư gia, có người bầu bạn bà Dư cũng đỡ buồn, bà Dư đối với Thế Thành cũng như Thế Phàm, cho nên bao nhiêu bực tức đều đem ra nói cho người con trai thứ hai nghe.

Trương Thế Thành lại không phải tự nhiên mà đến, Thế Phàm gọi anh đến để giúp ông bà Dư thư giản một chút, giảm bớt căng thẳng dạo gần đây.

Nghe bà Dư buồn bã, bày tỏ thất vọng về Dư Thế Phàm như thế nào, Trương Thế Thành không thể biện hộ thay bạn tốt "Bác gái, chuyện đã qua chúng ta nên để nó qua đi, đừng suy nghĩ rồi để mãi ở trong lòng."

"Con thân với nó, con nói xem nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì?" Bà Huỳnh thật sự rất thất vọng, Trương Thế Thành chỉ có thể bất lực thở dài "Cậu ta nghĩ cái gì chỉ có cậu ta hiểu nhưng quan trọng là hai bác đừng vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều lại hại sức khoẻ."

"Phải chi Thế Phàm nó cũng biết nghĩ cho hai lão già này một chút như con thì tốt" Dư lão gia ở một bên chỉ có thể đáp dài.

"Bác trai đừng nghĩ như thế" Trương Thế Thành thật sự rất bất lực bênh vực bạn tốt, còn chưa kịp nói hết câu "Thật ra là Thế Phàm cũng lo lắng cho hai bác..."

Trương Thế Thành lập tức nhận được một ánh mắt trừng trợn đến dợn tóc gáy, anh xoay đầu nhìn thấy bạn tốt đứng ở cầu thang với ánh mắt cực kì không vui vẻ, trông rất tức giận. Trương Thế Thành không có nói gì kì lạ sao anh lại biểu thị cái vẻ mặt gì thế kia? Thế Thành haha cười với ông bà Dư "Cháu đoán vậy."

Dư Thế Phàm tức giận đến hai mắt đỏ ngầu sắc mặt thật sự rất không tốt, bước chân vội vàng lướt qua ba người ở phòng khách đi ra ngoài.

"Đấy con thấy không?" Bà Dư thở dài, nào có tỏ ra lo lắng cho ông bà già này một chút nào, về nhà thì ở mãi trong phòng, bước ra là rời khỏi nhà, ông bà tức giận về anh, anh cũng chẳng có một lời giải thích còn chiến tranh lạnh với ông bà.

Ông Dư nhìn dáng vẻ gấp rút rời đi của Dư Thế Phàm, cũng chỉ biết thở dài, Trương Thế Thành hôm nay quả thật sắm vai bác sĩ tâm lí rất tốt, trò chuyện với anh một chút liền giúp tâm trạng ông bà thật sự thoải mái hơn nhiều.

Dư gia ở rất gần căn hộ cũ, anh tức giận vì vừa mới nhận được tin, Huỳnh Nha Hi như thế nào lại chuyển về nhà cũ. Xe lau đi rất nhanh đã đến chung cư quen thuộc, Dư Thế Phàm ở trong thang máy không thể giữ được bình tĩnh bàn tay cuộn tròn thành quả đấm lớn, nghiếng răng nghiếng lợi đến những người lạ đi cùng chuyến thang máy cũng né xa anh một chút.

Ting.

Cửa thang máy mở ra, Dư Thế Phàm vươn bước chân dài đi nhanh đến căn hộ của hai người, không hề chần chừ lấy ra chiếc thẻ quẹt lên ổ khoá thẻ phát ra một âm thanh "Tít tít."

Nha Hi ở trong nhà bếp nghe thấy hệ thống cửa phát ra tiếng liền như người chết đứng, nhớ đến cô còn chưa thay đổi ổ khoá, người có thể vào căn nhà này không còn ai khác ngoài Dư Thế Phàm, cô bối rối hai tay rối bời nhanh tắt bếp, chạy vào phòng ngủ trốn vào trong nhà tắm. Cửa nhà tắm vừa đóng lại, lập tức âm thanh mở cửa phòng ngủ vội ra, còn có tiếng bước chân rất nặng nề rất gấp gáp đang tiến gần về phía nhà tắm.

Còn tiếp...

_ThanhDii

Truyện Chữ Hay