Hà Anh Thảo cùng Trương Thế Thành đã chính thức hẹn hò, Nha Hi mừng không hết, nếu không thì việc cô tặng nước hoa gây sai lầm kia sẽ trở thành tội ác. Cũng đã qua hai tuần kể từ lúc Hà Anh Thảo cùng Trương Thế Thành chính thức hẹn hò, dạo này Dư Thế Phàm rất bận, Nha Hi không rõ là công việc gì đến mức như vậy, anh bận nên luôn về rất trể. Buổi chiều cô tan ca đều sẽ tự bắt xe về, tầm gần chín giờ tối anh mới về, do anh bận rộn nên thời gian cả hai nói chuyện cũng ít lại.
"Hôm nay Nha Hi lại về một mình nữa à?" Hà Anh Thảo dọn dẹp bàn làm việc chuẩn bị tan ca về, Nha Hi cũng đang thu dọn, cô gật gật đầu "Dạo này anh ấy bận quá."
"Không bận đến mức đấy chứ?" Hà Anh Thảo nhiu mi, trong công ty cũng đang lan truyền tin Trần Hân Hân đã xuất viện, bận của Dư tổng không phải là về Trần Hân Hân chứ? Dù gì trước đây hai người họ cũng tràn lan quá nhiều tin đồn.
Nha Hi đơn nhiên cũng có nghe nói, cất điện thoại vào túi xách một cách chậm chạp, trong lòng Nha Hi nổi lên một chút buồn "Em cũng không biết nữa."
"Hmm..." Thấy cô em gái lộ vẻ mặt không được vui, Hà Anh Thảo liền nhăn mặt suy nghĩ "Hôm nay em đến chỗ chị đi, dù gì thì về nhà cũng chỉ có một mình, qua chị ăn cơm rồi ở chơi."
Còn hơn là ở nhà một mình, lỡ mà Dư tổng kia bận quá đến mức không về luôn thì sao?
Nha Hi gượng cười, biết là ý tốt của chị Hà nhưng như vậy cô sẽ làm phiền chị Hà cùng bác sĩ Trương. Nha Hi rất khéo từ chối "Để dịp sau em sẽ qua chơi nha."
"Hừ..." Nhìn vóc dáng nhỏ ôm lên túi xách một mình đi về, Hà Anh Thảo chỉ có thể thở dài.
Nha Hi bắt xe trở về căn hộ nhỏ, suốt quảng đường cô cứ như người thất thần nhìn khung cảnh chạy ngược ở ngoài cửa sổ. Quả thật, dạo này anh rất bận, vừa vặn lại nghe thấy Trần Hân Hân xuất viện. Nó khiến cô suy nghĩ đến việc anh có phải bận ở cạnh Hân Hân hay không? Nha Hi đã mấy lần lắc lắc đầu không suy nghĩ như thế nữa, bỗng nhiên cô thấy rất lo lắng.
Đã hai tuần, anh về nhà rất muộn nên chỉ tắm rồi đi ngủ, buổi nghỉ trưa ở Dư Thị anh cũng ra ngoài nên cô cũng ăn cơm một mình sau đó đi nghỉ trưa. Xong thì trở lại phòng làm việc của mình, có thể nói hai tuần nay hai người không có mấy câu hàn huyên, nó khiến cô cảm thấy giống hệt như trước đây. Nha Hi cũng có mấy lần hỏi tuy nhiên Thế Phàm chỉ trả lời rất là qua loa, anh nói là bận công việc nhưng không nói nó là công việc gì? Bận đến mức cô cảm thấy anh lạnh nhạt với cô.
Về đến căn hộ, Nha Hi nấu cơm ăn sau đó tắm rửa rồi ngồi ở sofa xem tivi, nói là xem tivi nhưng hiện tại giống như chờ đợi anh về hơn. Vừa xem tivi vừa ăn hạt dẻ chờ đợi, dạo này cô ăn cơm rất ít, cảm giác ăn không ngon miệng nhưng lại rất thích ăn các loại hạt dẻ khô, cho nên đã mua rất nhiều loại hạt khô để dành ăn, còn có các loại mức quả ngọt ngây. Căn phòng chỉ có âm thanh tivi cùng âm thanh cắn hạt dưa, hướng dương, hạt dẻ, dạo nào số lượng đồ ngọt trong cơ thể cô tăng có thể nói gấp đôi rồi đấy.
Thời gian tí tách trôi qua, anh vẫn chưa trở về, không biết đây là lần thấy mấy cô nhìn lên đồng hồ treo tường. Đã qua mười hai giờ, anh vẫn chưa về, Huỳnh Nha Hi lặng lẽ mở khoá điện thoại trên tay, công việc mà bận đến tận khuya như này Nha Hi nên tìm cho anh một công việc gì hợp lí đây? Cô cảm thấy thật sự rất hụt hẫng, lo lắng càng lúc càng dồn dập, cảm giác như một bao cát đè nặng trên vai cô khiến cô rất mệt.
Mười hai giờ, sao anh vẫn chưa về?
Nha Hi nhấn vào dãy số trong danh bạ, trước đây đến cả số điện thoại của anh cũng không có, nhưng anh lại có số của cô, hôm kiểm soát còn rất lưu manh gọi cho cô ở giữa công ty như thế. Cũng nhờ thế mà cô có số của anh, nhắc mới nhớ, Nha Hi chưa bao giờ gọi cho anh. Huỳnh Nha Hi gọi đi, tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi, trái tim của cô đập phìn phịch theo từng nhịp chuông.
Khi điện thoại vừa được kết nối, Nha Hi bối rối rất nhanh hỏi "Anh chưa về hả?"
Bên đầu dây, giọng nói của anh vẫn rất ấm, rất quen thuộc "Em ngủ đi tối nay có thể anh không về."
Trái tim bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng tuột dốc "À..."
Nha Hi vội vàng muốn tắt máy, còn chưa kịp thì nghe thấy âm thanh bên trong điện thoại, một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái gọi tên anh. Sau đó thì đã bị đầu dây bên kia tắt cuộc gọi, Huỳnh Nha Hi thất thần tay vẫn cầm chiếc điện thoại, đôi mắt thẫn thờ như chưa thể hiểu được chuyện gì.
Vừa rồi, cô nghe thấy giọng nói của một cô gái rất nhẹ nhàng gọi "Thế Phàm..."
Có phải cô nghe lầm không? Anh cũng bảo hôm nay anh có thể sẽ không về, đầu óc Nha Hi lúc này trống rỗng, có vẻ như những gì cô nghĩ nó lại đúng đúng rồi. Nha Hi bỏ xuống điện thoại, tâm tư rối loạn, cô cuộn mình trên ghế sofa, đầu tựa lên hai gối, hai tay ôm chặt đôi chân mình, trong lòng như con đê nhỏ bị ngàn vạn con sóng lớn liên tục đập vào.
Dụi sạch nước mắt muốn rơi xuống, Nha Hi nhanh tắt tivi đi vào phòng ngủ, cô cuộn mình trên giường lớn muốn bản thân đi ngủ lại không cản được nước mắt rơi.
Còn tiếp...
_ThanhDii