"Không" Nha Hi ôm ngực, cảm giác giống như sắp bị lột trần tới nơi "Hoặc là bây giờ hoặc là buổi tối."
Bây giờ thời gian hạn hẹp, buổi tối chẳng phải anh thảnh thơi hơn sao? Mà anh là thú tới thời gian động tình à? Đêm nào cũng bấu lấy cô không biết mệt hay gì?
Dư Thế Phàm suy nghĩ, cảm thấy buổi tối sẽ có lợi hơn chỉ có thể hôn lên trán cô một cái, nằm xuống bên cạnh ôm cô lại "Thế thì buổi tối."
"Anh có thể một ngày không nhắc đến chuyện này không?" Sức chịu đựng con người có giới thiệu chứ, và cô hết giới hạn rồi đấy.
"Là do em nha" Gần cô thì anh làm sao mà phản kháng được, thực là dụ dỗ mê người mà.
"Em không có dụ dỗ anh" Nha Hi chề môi, ngay ngắn tìm một chỗ cảm thấy yên ái nhất, nhắm mắt ngủ.
Dư Thế Phàm khẽ hôn lên mái tóc thơm mùi hương hoa oải hương, tay khẽ vuốt tóc cô nâng niu, ôn nhu ôm nhẹ nhẹ nhàng để cô ngủ. Anh rất ít ngủ trưa, trước đây, buổi trưa anh vẫn sẽ làm việc, chỉ dạo gần đây có cô ở cạnh mới chịu buông thả bản thân một chút.
Về vấn đề lúc nãy, thiếu hụt như vậy mỗi tháng, mà anh lại chẳng nhận được báo cáo nào từ các trợ lí, nói không thì anh mới đổi lại các trợ lí nên không thể trách. Vậy dưới trướng của Trần Hân Hân đã xảy ra loạn như thế, một tháng lại hụt mười triệu như vậy, một năm sẽ hụt như nào? Anh cần phải chỉnh đốn lại hệ thống nhân viên một chút rồi.
Cảm giác thiên hạ trong lòng đã ngủ, hơi thở thật đều, anh khẽ hôn lên mái tóc của cô, còn về chuyện Hạ Minh Quân. Vẫn không có dấu hiệu trở lại, cho nên anh cùng Thế Thành cũng phần nào yên tâm.
...
Như Thế Phàm dặn dò, Nha Hi ký tên, bảo chị Hà ký tên xong đem nộp cho trưởng phòng Lâm, kết thúc một ngày đi làm.
___
Hà Anh Thảo về nhà, căn nhà toả ra mùi đồ ăn thơm lừng, không cần nói cũng biết thủ phạm là ai, Hà Anh Thảo đi vào nhà. Bước vào bếp "Anh nấu cái gì thế?"
"Nay ăn cơm cuộn với thịt sườn nướng" Thế Thành nhìn thấy cô liền vui vẻ "Đã đi làm về rồi đấy à?"
Hà Anh Thảo khoanh tay, tựa lưng vào bức tường vẻ mặt rất bất cần "Tôi nói này bác sĩ Trương, bác sĩ các anh rất là nhàng rỗi ấy nhỉ? Thế mà tôi thấy trên phim đổi lại rất bận, còn trực đêm nữa cơ?"
"Tôi không có ca trực đêm, và tôi hiện tại đang nghỉ phép" Trương Thế Thành đáp "Tôi cũng không nhàng nha, đang bận nấu cơm đây này."
"Ơ cái anh này" Hà Anh Thảo thật không còn lời nào để diễn tả, Trương Thế Thành nướng thịt thơm lừng "Còn đứng đó, đi tắm đi."
Hà Anh Thảo xoay người bước đi, tình hình hiện tại thật sự rất là kì quặc, Trương Thế Thành với Hà Anh Thảo nhìn chẳng khác một đôi vợ chồng trẻ, Hà Anh Thảo lắc lắc đầu, mở vòi sen cho nước tẩy đi suy nghĩ thối kia.
Nhưng nghĩ lại, Trương Thế Thành sẽ là một người chồng rất tốt, nấu ăn ngon, lại còn thấu hiểu tâm lí phụ nữ (p/s thì người ta là bác sĩ tâm lí mà), lại còn đẹp trai nữa. Thật sự là không có điểm nào để chê, Hà Anh Thảo hứng nước vòi sen rửa mặt, chà chà hai chiếc má đỏ.
Tình hình bất lợi cho cô rồi, càng như này sẽ càng thích anh hơn. Hà Anh Thảo tắm xong, trở ra với bộ đồ ngủ màu trắng dài tay dài chân, bước ra nhà bếp cùng anh ngồi ăn cơm. Vẫn như mọi khi, người đàn ông này đảm đang kinh khủng, nấu ăn ngon quá đi. Cô ăn mà gương mặt hạnh phúc quá trừng, biểu cảm hạnh phúc khi ăn của cô đơn nhiên là bị thâu tóm hết vào mắt người đối diện rồi.
"Hôm nay, đi làm có vấn đề gì không?" Như mọi lúc anh sẽ hỏi về công việc của cô, Hà Anh Thảo mới đáp "Có á, bản thu chi hàng tháng Nha Hi phát hiện thiếu hụt, mà Dư tổng vẫn bảo là ký."
"Cô vợ của Dư tổng vẫn đi làm sao?" Trương Thế Thành thắc mắc, Hà Anh Thảo liền đáp nhanh "Phải đi chứ, nếu không tôi sẽ buồn chết ấy."
Nếu Nha Hi không đi làm, Anh Thảo sẽ thiếu người bầu bạn, tấu hài đấy. Hà Anh Thảo ăn thịt nướng ngon ngọt, thơm nứt "Mà... Anh nghỉ phép bao lâu vậy?"
"Cũng khá lâu" Trương Thế Thành ma mị cười, Hà Anh Thảo chỉ biết anh là bác sĩ tâm lí, không biết bệnh viện ở tỉnh chính là bệnh viện của anh. Anh không trực thuộc ở bệnh viện nhiều, anh chính là chủ, cổ đông lớn nhất của bệnh viện, mọi người gặp anh đều gọi anh là ông Trương.
Chỉ riêng Dư Thế Phàm và Hà Anh Thảo gọi anh là bác sĩ Trương, cái nghề bác sĩ tâm lí này chỉ là đối với Hà Anh Thảo. Lúc trước Dư Thế Phàm nhờ anh chăm sóc giúp cô gái này, thành ra trở thành bác sĩ của cô.
Ngoài bác sĩ Trương ra, Dư Thế Phàm còn gọi anh với một cái tên chỉ khá rõ danh phận của anh "Trương Cổ" hoặc là "Trương Ngầm."
Trương trong Trương Thế Thành, Cổ trong cổ đông hay Ngầm trong giàu ngầm, đọc thành văn chính là "Cổ đông Trương giàu ngầm làm bác sĩ tâm lí" nhưng mà tên này chỉ khi Thế Phàm trêu trọc Thế Thành mới gọi.
Hà Anh Thảo ngạc nhiên thật sự "Nghề bác sĩ thật sự rãnh rỗi quá rồi."
Nghề bác sĩ không rảnh đâu, chỉ là riêng anh Trương giàu ngầm của chúng ta thì rất rãnh.
Còn tiếp...
_ThanhDii