Như tính toán, hôm nay ông bà Dư đến Huỳnh gia, được tiếp đón cực kì nồng nhiệt, hai phu nhân cùng nhau trổ tài nấu nướng ra một bàn dài đồ ăn, Nhã Đình ngồi xem nấu nướng, lâu lâu lại chạy qua chạy lại tiếp hai bà. Hai lão gia thì vừa đánh cờ vừa tán ngẫu, sau khi hỏi thăm đủ thứ về hai bên, cả hai lại bắt đầu cuộc trò chuyện về các cuộc thi cờ vua của năm nay.
Nhã Đình ngồi xem đồ ăn ngon đang chuẩn bị được bưng ra "Ah... Tiếc ghê, cuối tuần Nha Hi mới về."
"Cuối tuần ấy hả?" Dư phu nhân ngạc nhiên, Nha Hi cuối tuần này sẽ về đây ư, thế thì cuối tuần bà sẽ đến nữa nga "Thế cuối tuần nhà tôi lại đến nhé."
"Bà sui đến lúc nào cũng được" Huỳnh phu nhân mừng rỡ "Ở nhà tôi cũng chỉ có hai chúng tôi, rảnh rỗi bà sui đến chơi tôi mừng chết đi được."
"Được được, cuối tuần tôi lại đến" Dư phu nhân đáp "Dạo này Nha Hi lo đi làm cho nên tôi cũng nhớ con bé lắm."
"Đi làm à? Nha Hi không đến chăm sóc ông bà sui nữa sao?" Huỳnh phu nhân ngạc nhiên, Dư phu nhân xua tay "Trời đất, làm như chúng tôi già lắm rồi ấy, mới năm mươi thôi nha, chăm sóc cái gì, con bé vui là được."
"Vậy... Cũng thật tốt" Bà Dư mỉm cười, Nhã Đình không hiểu thắc mắc "Tại sao con bé lại phải đi làm cơ, Dư Thế Phàm không phải nuôi không nổi con bé, ở nhà lại chẳng sướng hơn."
Dư phu nhân nghe thấy mới giải thích "Con bé ở nhà nhiều rồi, nó không muốn nữa nên mới xin đi làm, thì ở nhà hoài cũng chán mà."
"Hừ, chi mà cho cực thân cực thể vậy chứ" Đây là tâm sự của một người chị yêu thương em gái như vàng như ngọc đây, hôn lễ của con bé, người chị này không thể về nên cảm thấy rất có lỗi. Còn có, em gái rượu của cô sao lại phải đi làm, môi trường đi làm ganh đua đố kị rất là nhiều, rất là đau đầu.
"Nói thế, Nhã Đình con còn định giữ giá đến bao giờ?" Bà Huỳnh giơ lên cây thìa múc canh đe doạ, Huỳnh Nhã Đình liền xua xua "Con chỉ mới có đối tượng thôi."
"Có đối tượng, thế thì tốt rồi" Bà Huỳnh còn tưởng cô gái này sẽ chẳng chịu nghĩ đến hôn nhân ấy chứ, suốt ngày chỉ lo chạy theo thành tích đến bà còn muốn phát điên lên "Nói mẹ nghe xem như nào."
"Cháu Đình mà chọn thì bà sui yên tâm đi nha" Dư phu nhân rất yên tâm về cô con gái này, thật là một đứa con gái khôn ngoan, lanh lợi. Bà Huỳnh lại chỉ có thể thở dài "Lo lắng thêm thì có, suốt ngày nó trâu đầu vô sách vở."
"Gì cơ?" Nhã Đình phản kháng "Người con chọn cũng ưu tú không kém gì con rể hiện tại của mẹ đâu nha."
"Đúng vậy nha, bé nó giỏi như vậy mà" Bà Dư đáp, tỉa rau củ rất đẹp để dùng nấu canh.
"Nói xem, ưu tú thế nào?" Bà Huỳnh nghiêm nghị, Huỳnh Nhã Đình hì hì cười "Anh ấy lớn hơn con bốn tuổi, hai mươi bảy, ở Pháp anh ấy cũng rất có tiếng nha, nhắc đến Bern là mọi người biết ngay nhà kinh doanh của bốn quán bar lớn."
"Trời, kinh doanh quán bar mà ưu tú đấy" Bà Huỳnh trừng mắt, không biết có phải tại tuổi già mà nghe nhầm hay không.
"Ơ..." Nhã Đình nhăn mặt "Đó cũng là kinh doanh nha, mẹ đừng có kị thị chứ."
"Hừ" Bà Huỳnh chưa gì đã không có thiện cảm "Con liệu mà xem lại."
"Mẹ để con nói hết chớ" Nhã Đình tức giận, người gì mà gấp gáp thế, chưa gì đã đánh giá người ta rồi "Hồi trước anh ấy ở Việt Nam, nhưng do vấn đề gì đó phải sang Pháp với bàn tay trắng đó, người ta ở xứ lạ, đất khách mà có thể gầy dựng lại sự nghiệp lớn như vậy. Mẹ nói xem, không ưu tú chỗ nào?"
"Thế à?" Bà Huỳnh bật lữa đun nước "Thế tại sao phải trắng tay sang Pháp?"
Nhã Đình nhiu mi, thật ra vấn đề này rất nhạy cảm với Bern, mỗi lần cô có ý định muốn hỏi về nó, trông Bern rất tức giận, khó chịu đến mức không muốn nói chuyện với cô. Nhưng sau đó, cô biết là nhạy cảm với anh nên không đề cập đến nữa, anh cũng rất thương cô, rất chiều chuộng cô. Chỉ cần cô muốn cái gì liền sẽ có cái đó, với câu hỏi này của mẹ, Nhã Đình chỉ có thể cười cho qua "Chuyện quá khứ anh ấy không muốn nhắc đến, quan trọng anh ấy thương con là được."
"Làm sao con biết là thương con?" Bà Huỳnh cực kì nhăn nhó "Mẹ nói nhé, đừng nên quá tin người."
"Thôi mà bà sui" Bà Dư khẽ "Nhã Đình khôn ngoan lắm đó, bà đừng lo quá."
Không những khôn ngoan, mà còn rất tinh tế ấy chứ, không hiểu sao bà Huỳnh lại khắc khe với Nhã Đình như thế.
"Đúng rồi, mẹ gả Nha Hi chỉ một cái gật đầu nhanh nha, lại khắc khe với con quá rồi" Nhã Đình thừa cơ hội có trợ giúp, phản kháng nhanh.
"Thế con có biết gia đình nó không?" Bà Huỳnh khuấy nồi nước đang dần sôi "Gia đình nó có thương con không?"
Nhã Đình thật sự cứng họng, trừng mắt "Ba anh ấy mất lâu rồi, mẹ anh ấy thì bị bệnh chỉ có thể ngồi xe lăn thôi... Một người như thế lại có điểm gì mà mẹ không vừa lòng chứ?"
Chắc chắn là kì thị việc kinh quán bar của anh rồi, Nhã Đình tức giận bỏ đi lên phòng. Thật sự tức đến phát điên lên đóng mạnh cửa phòng, Nha Hi mà về, cô sẽ mách với Nha Hi, chắc chắn Nha Hi sẽ hiểu, không như mẹ kì thị nghề nghiệp của anh ấy.
Ở phòng khách, nghe tiếng đóng cửa mạnh đến muốn vỡ ra cánh cửa từ trên lầu, cánh mày râu giựt bắn mình, hai người đàn ông đang đánh cờ trên đầu mọc dấu chấm hỏi, chớp chớp mắt nhìn nhau.
"Nói tới đâu rồi?" Dư lão gia hỏi.
"Quên mất rồi" Huỳnh lão gia gãi đầu, đứa nào làm ông giựt mình nha, quên sạch kịch bản.
"Nói lại thôi" Hai ông lão lại bắt đầu câu nói "Cuộc thi cờ vua năm nay rất thú dị."
Còn tiếp...
_ThanhDii