Ăn xong bữa trưa, như thường lệ Nha Hi nhanh chóng leo lên giường ngủ trưa. Dư Thế Phàm cũng dính theo cô, ôm cô ngủ trên giường lớn, nằm trong lỏng ngực vững trải của Thế Phàm. Huỳnh Nha Hi thật sự cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, anh đối với cô tốt quá, so với Thế Phàm của trước đây thật sự khác một trời một vực. Mùi hương thơm nước hoa của anh, thật nhẹ nhàng thoải mái, Nha Hi tựa đầu vào lòng ngực ấy, bản thân đã có một chút dựa dẫm vào con người này.
Anh nói anh thương cô mà, cô có thể tin tưởng được rồi đúng không? Không phải là mới đây, mà đã từ rất lâu nữa, Huỳnh Nha Hi nâng cánh tay ôm lấy thắc lưng Dư Thế Phàm, vùi đầu vào vòm ngực của anh ngủ thiếp đi. Hành động của cô khiến anh cũng có chút bất ngờ, còn có một chút vui mừng ôm lại thiên hạ nhỏ, hôn một nụ hôn nhẹ trên mái tóc ngát hương.
___
Hà Anh Thảo không muốn ở bệnh viện, cho nên sáng nay đã tích cực năn nỉ bác sĩ Trương để được về nhà. Bác sĩ Trương lại rất chiều cô, không phản đối gì cả theo cô trở về nhà trọ của Hà Anh Thảo.
Hiện tại thì Hà Anh Thảo đang ngồi xem tivi, bác sĩ Trương từ trong nhà bếp mang ra một dĩa dưa hấu đỏ mọng đã được thái trông cực kì ngon mắt. Đặt xuống bàn, ngồi xuống sofa ngay bên cạnh cô "Xem gì đấy?"
Anh Thảo chỉ ngón tay vào màn hình tivi trả lời tên của chương trình "Vì bạn xứng đáng."
Bác sĩ Trương gật gật, ngồi yên lặng xem cùng cô chương trình ý nghĩa, lâu lâu bác sĩ Trương sẽ đưa cho cô một miếng dưa hấu đỏ đã gỡ hột sạch sẽ, tới phân đoạn trao thưởng cho nhân vật xứng đáng. Hà Anh Thảo liền không cầm được nước mắt sụt sịt hít hít cái lỗ mũi, Trương Thế Thành liền tiện tay đưa khăn giấy cho cô, còn không quên trêu một câu "Hà tiểu thư thật mít ướt nha."
Hà Anh Thảo nghe thấy, cố gắng nuốt ngược nước mắt với nước mũi vào trong lòng đổ thừa "Mít ướt cái gì? Cái này ý nghĩa thật chứ bộ, là cảm động chứ không có mít ướt."
Đúng vậy nha, là cô cảm động nên khóc sướt mướt chứ đâu có mít ướt đâu, Trương Thế Thành thật sự không hiểu nổi "Quá là khác nhau luôn."
"Hừ" Hà Anh Thảo bĩu môi, quẹt mũi "Anh rảnh rỗi quá đó hả bác sĩ Trương? Không cần đến bệnh viện à?"
"Không cần" Trương Thế Thành không ngần ngại trả lời, Hà Anh Thảo liền ngạc nhiên "Quao, tôi lại tưởng làm bác sĩ sẽ bận bịu lắm cơ."
"Ừm... Thì bận" Trương Thế Thành nhíu mi, không thể nói là không bận được, chỉ là hôm nay anh xin phép được về sớm, đơn nhiên Anh Thảo biết. Hà Anh Thảo cầm lấy cây nĩa đâm vào một miếng dưa hấu ăn, cảm thấy bản thân mình thật giống một gánh nặng "Ngày mai tôi sẽ trở lại làm việc cho nên anh không cần phải nghĩ làm để ở cạnh tôi."
"Lâu lâu nghỉ một ngày cũng không là gì" Trương Thế Thành chợt khẽ giọng, gương mặt điển trai hiện lên một nụ cười, phía sau tươi cười lại hiện lên tia chua xót mà khó có ai nhìn thấy được. Hà Anh Thảo đơn nhiên không nhìn thất chua xót của anh, vô tư cười "Đúng là bác sĩ Trương nga, có thể nghỉ làm chỉ vì một bệnh nhân như tôi còn bảo không là gì, thật là kiêu ngạo đi."
Cuối cùng Trương Thế Thành phải khổ sở bật cười, đúng là Hà tiểu thư, lúc nào cũng rất vô tư, Trương Thế Thành khẽ lắc đầu, nâng bàn tay chạm lên mái tóc Hà tiểu thư, một cách nâng niu "Bởi vì, Hà Anh Thảo xứng đáng."
Chính vì là Hà Anh Thảo, Trương Thế Thành mới có thể bỏ lơi công việc, chính bởi là Hà Anh Thảo, Trương Thế Thành chỉ cần cô bình an. Bởi vì đối với người con trai họ Trương này, Hà Anh Thảo hoàn toàn xứng đáng, anh yêu thương cô gái này nên mọi thứ anh giành cho cô, đều xứng đáng.
Hà Anh Thảo ngưng động, nụ cười liền trở nên gượng gạo xoay mắt đi nhìn về hướng tivi, vờ như bản thân không có nghe thấy gì, im lặng tiếp tục xem chương trình nhưng trong lòng cô hiện tại hoàn toàn không thể tập trung. Hoàn toàn rối bời, đến mức hai lỗ tai cứ lùng bùng lên, Hà Anh Thảo mím môi giả vờ một động tác vung vai kèm ngáp dài "Tôi buồn ngủ rồi, nào có cơm chiều anh gọi tôi nha."
Sau đó, Anh Thảo như con chó nhỏ nhút nhát chạy nhanh vào phòng ngủ, để lại Trương Thế Thành, vẫn mang trên mình một nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu lại bi thương vô cùng.
___
Phòng kế toán ở Dư Thị, do không có Hà Anh Thảo tám chuyện, sau giờ nghỉ trưa Nha Hi vẫn làm bạn với văn bản, có rất nhiều điểm Nha Hi không hiểu nhưng cũng chẳng biết nên hỏi ai.
Sau một giờ nghiền ngẫm đến đầu óc đau nhức, Nha Hi quyết định xuống máy nước tự động mua lon nước có gas nào đó uống cho bừng tỉnh tâm trí, Nha Hi vẫn ôm theo văn bản mà cô không hiểu theo cùng một bịch bánh lấy được ở phòng Dư tổng từ buổi trưa, dự định mua nước sau đó ngồi ở khu uống nước phía bên trái đại sảnh để tìm hiểu tiếp. Mua được một lon nước cam có gas, Nha Hi chọn một bàn thích hợp sau đó vừa xem văn bản vừa nhâm nhi nước cùng bánh ngọt.
Anh Trương tình cờ đi ngang, nhìn thấy Nha Hi vừa nhăn mặt, nhíu mày với báo cáo vừa ăn bánh ngọt, mới đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh "Trông cô Huỳnh khó khăng thế? Có vấn đề gì à?"
Huỳnh Nha Hi nghe thấy giọng nói quen quen tai, mới ngẩn mặt nhìn anh Trương ngay bên cạnh, không có chị Hà nên bây giờ người có thể trợ giúp cô chỉ còn anh Trương. Nha Hi e dè cầu cứu "Em không hiểu chỗ thu phiếu của cái báo cáo này."
"Đâu nào?" Trương Gia Bảo nhích ghế lại gần một chút, để có thể xem rõ, Nha Hi đặt văn bản xuống bàn, chỉ vào chỗ thu và chi. Hai người ngồi gần cạnh bên nhau, đến mức có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng của đối phương. Bàn tay Trương Gia Bảo cầm lấy văn bản lại vô tình chạm lên tay Nha Hi đang đặt trên văn bản ấy, Huỳnh Nha Hi lập tức ngại ngừng rút lại bàn tay. Hai người nhìn nhau e ngại cười một cái, sau đó Trương Gia Bảo lại trở về chủ đề giải thích cho Nha Hi.
Màn tình cảm nam thanh nữ tú này lại thu gọn hết vào mắt Dư Thế Phàm vừa từ đại sảnh đi vào, anh không lên tiếng chỉ đứng yên nhìn hai người, dường như là muốn xem cả hai sẽ làm gì tiếp theo.
Còn tiếp...
_ThanhDii