Trở về căn hộ, Huỳnh Nha Hi nấu ăn trong bếp, Dư Thế Phàm ngồi trong phòng liên tục điều tra trên máy tính. Những thông tin về các thám tử giao cho anh hầu như đều vô ích, bọn họ không thể điều tra được điều gì ngoại trừ việc Hạ Minh Quân đang ở Pháp. Đến cả bọn người ở Pháp cũng truy không ra cụ thể vị trí Hạ Minh Quân, hắn ta đúng là giỏi trốn, như một con chuột nhắc không dám ló đầu.
Dư Thế Phàm buông ra máy tính, mệt mỏi tựa vào tường, đôi mắt mệt môi nhắm chặt lại. Hạ Minh Quân, hắn ta thích nhất chính là hành hạ Dư Thế Phàm. Bởi vì sau tất cả hắn cho rằng, bởi vì Dư Thế Phàm, hắn mới mất cả sản nghiệp, mới phải đi nơi đất khách quê người. Đối với Hạ Minh Quân mà nói, chỉ cần làm Dư Thế Phàm đau khổ thì chính là niềm vui của hắn. Đôi mi nặng nề mở ra, Dư Thế Phàm nhìn hướng đến cửa phòng, phía sau cánh cửa đó, có một cô gái đáng yêu đang chuẩn bị cơm cho anh.
Một cô gái xinh đẹp đến động lòng anh từ năm mười sáu tuổi, Nha Hi hiện tại còn xinh đẹp hơn, đến mức anh khó mà kiềm chế lại chính mình. Dư Thế Phàm tự hỏi, anh yêu thích Nha Hi đến như vậy liệu Hạ Minh Quân có làm gì Nha Hi? Nếu Nha Hi xảy ra chuyện gì, Dư Thế Phàm chắc chắn sẽ chính tay giết chết hắn.
Không, Dư Thế Phàm chắc chắn sẽ không để chuyện gì xảy ra với Nha Hi, tuyệt đối không.
Huỳnh Nha Hi loay hoay trong bếp, cô đang xào tôm cùng rau củ, bỗng bị ôm lại bởi một vòng tay cứng rắng, Nha Hi vừa xoay gương mặt còn chưa kịp hỏi anh làm sao, Nha Hi đã bị Dư Thế Phàm chặn miệng. Huỳnh Nha Hi chớp mặt, cảm giác cánh môi ướt át mới xác định được Dư Thế Phàm đang hôn mình, nhanh chóng đẩy anh ra "Này, em đang nấu ăn."
Dư Thế Phàm không đáp, hai tay giữ lấy gương mặt cô, lần nữa hôn lên một cách mãnh liệt, Nha Hi muốn né nhưng gương mặt hoàn toàn bị giữ chặt. Bị anh cắn đến cảm thấy môi dưới tê tê, Nha Hi khó khăn hít thở, hai tay bấu lấy chiếc áo sơ mi của Dư Thế Phàm. Còn Dư Thế Phàm, chỉ mãi chôn vùi, hôn cô mãnh liệt chẳng muốn buông. ___ Tại phòng bệnh của Hà Anh Thảo, khi màn đêm đang buông dần xuống, Trương Thế Thành lặng người đứng bên cạnh cửa sổ phòng bệnh. Buổi đêm mùa hạ, trăng lên rất cao, chiếu sáng cả căn phòng không có ánh đèn. Hà Anh Thảo cuối cùng cũng tỉnh, mở ra mi mắt nặng nề, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng ở ô cửa sổ.
Trương Thế Thành nhìn thấy cô đã tỉnh, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giường ngồi xuống, giọng nói vẫn như mọi khi, đối với người con gái này rất ôn nhu "Hà tiểu thư, em tỉnh rồi?"
Hà Anh Thảo khởi mở mí môi "Bác sĩ Trương..."
Người đàn ông này đối với cô lúc nào cũng dịu dàng, ôn nhu, hay là vì Trương Thế Thành là bác sĩ tâm lí nên mới như thế? Ngoài anh ra, hiện tại Hà Anh Thảo không có thiện cảm với bất kì người đàn ông nào, cho nên ở trước mặt ai, Anh Thảo cũng rất cứng rắng. Nhưng đối với người này, chỉ cần anh nhẹ nhàng gọi tên cô, Hà Anh Thảo lập tức không thể chống chọi, bao nhiêu yếu ớt liền lộ ra hết "Anh ta nói... Anh ta sẽ trở lại..."
Trương Thế Thành nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ mỏng manh, đôi tay anh hoàn toàn có thể bao bọc những ngón tay nhỏ nhắn, trấn an "Hắn ta không thể quay về."
Anh Thảo lắc đầu, khoé mi ướt đẫm, cảm giác vừa lo sợ vừa uất ức trong lòng khiến cô không thể nào cầm lại được giọt nước mắt "Không thể ư?"
Trương Thế Thành an ủi, vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, gương mặt đẹp trai phi phàm vẽ ra nụ cười ấm áp "Hắn ta có trở lại cũng không làm gì được em, hiện tại em đã có một Trương Thế Thành ở bên cạnh."
Buổi đêm ở bệnh viện, căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng, Hà Anh Thảo nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà trắng, bị câu nói của anh làm cho bật cười. Tâm tư cũng không còn nặng như lúc ban đầu, giây phút này trái tim Hà Anh Thảo cũng đã lệch nhịp.
Đúng thế, trước đây Hà Anh Thảo gặp Hạ Minh Quân, lúc đó Anh Thảo không có quen biết Trương Thế Thành. Còn hiện tại, Hà Anh Thảo đã có một Trương Thế Thành cạnh bên, trong lời nói người này đàm bảo rằng, sẽ nhất định bảo vệ được cô. Hà Anh Thảo nâng cánh môi, đối với gương mặt đẹp trai đang nở nụ cười kia đáp lại trêu đùa "Bác sĩ Trương, anh đúng là giỏi tán gái."
Trương Thế Phàm gật gù, ngón tay xoa xoa mu bàn tay của Hà Anh Thảo "Hà tiểu thư nói xem, tài tán gái này có thể làm rung động em không?"
Anh Thảo đơn nhiên lắc đầu, mặc dù trái tim đi ngược với tư tưởng đã lâu nhưng Hà Anh Thảo sẽ không bao giờ thừa nhận "Còn khuya nhá, bác sĩ Trương về nhà luyện thêm đi."
Câu nói này, Trương Thế Thành cũng chỉ có thể cười khổ "Thế vẫn phải rèn luyện thêm rồi."
Hà Anh Thảo phì cười, trên đôi má người thiếu nữ ửng hồng, cô rụt rè rút lại bàn tay, lập tức xoay chuyển đi chủ đề khác "Tôi hơi đói..."
Bác sĩ Trương gượng cười, đâu đó trong đôi mắt hiện lên tia chua xót nhưng rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh thường ngày "Ừm, tôi đi mua đồ ăn."
"Vâng..."
Nhìn bóng dáng Trương Thế Thành rời đi, Anh Thảo lúc này mới thở phào, tay đặt lên lồng ngực trấn định lại trái tim đang gào thét mãnh liệt. Đôi má hồng phiếm đỏ, Hà Anh Thảo cắn cắn cánh môi, thật sự là vũ khí chết người, Trương Thế Phàm chỉ có nắm tay cô mà cô đã như thế này rồi. Hà Anh Thảo, có phải là cô thiếu thốn đàn ông đến vậy không? Mới có một cái nắm tay, một nụ cười đẹp trai là đã nổi lên tham vọng.
Người ta nói, đẹp nhất không phải là đôi má hồng của người thiếu nữ mà đẹp nhất nằm ở đôi mắt kẻ si tình. Trương Thế Thành đứng dậm chân trước cửa, chỉ thở dài, không biết đến bao giờ người thiếu nữ ấy có thể nhìn thấy ánh mắt của kẻ si tình này.
Còn tiếp...
_ThanhDii