năm sau...
Tại một khu nghĩa trang.
Đứng trước ngôi mộ của Minh Hằng là hai cặp đôi đã nên duyên vợ chồng. Trải qua bao tháng ngày khó khăn mới có thể ở bên nhau, đây là kết quả của một sự kiên trì, tình yêu đích thực của hai người.
Lý Nhã Kỳ đặt bó hoa ly trước ngôi bia mộ, ánh mắt xót xa nhìn người phụ nữ đang cười qua tấm ảnh, lòng lại dấy lên nỗi đau không ngừng nguôi. Đáy mắt Nhã Kỳ đẫm lệ, giọt lệ nóng hổi trực trào rơi. Tiêu Minh Huy đứng bên cạnh, ôm lấy cô ấy, cùng nhau chia sẻ nỗi buồn. Anh choàng tay qua vai, để cô ấy đứng dựa vào mình.
"Chị, năm đã trôi qua. Mọi thứ đều trở lại bình thường. Em cũng có một cuộc sống ổn định nhưng chỉ có điều duy nhất khiến em buồn là không có chị ở bên. Chị à, chắc chị giận em lắm đúng không? Em không ghét chị, không hận chị. Đứa em gái này vẫn luôn mong chờ chị tha thứ cho em..." Câu nói chưa được nói hết câu, sự xúc động khiến nước mắt Nhã Kỳ lăn dài trên má. Cô ấy đã cố kìm nén cảm xúc nhưng chẳng thể kìm được nữa.
Hinh Nhi đứng bên cạnh, cũng vươn tay ôm lấy cô ấy, vỗ vỗ nhẹ lưng an ủi. Giương mắt nhìn người con gái vẫn giữ nụ cười tươi, cô cũng không vui là mấy. Chuyện cũ cũng qua hết rồi, mọi thứ đã trở về như trước. Cuối cùng tất cả đều trở về quỹ đạo của nó.
"Tôi tới đây cũng vì muốn xin lỗi cô. Xin lỗi vì đã khiến cho tình cảm chị em của hai người rạn nứt. Cũng chỉ có vài ba câu vậy thôi. Mong cô ở thế giới bên kia hãy luôn theo dõi bước chân của Nhã Kỳ, luôn phù hộ cho cô ấy được bình yên!"
[............]
"Em gái, đi không anh đèo?!"
Cậu nhóc kháu khỉnh vừa nói vừa dùng một chân đẩy chiếc xe đạp vừa được mẹ mua cho. Cậu ta tỏ ra ga lăng và rất 'đàn ông'. Bắt chước những gì đã được nhìn thấy từ ba nó.
Về phía cô bé kia, vừa thấy cậu nhóc liền cau mày, chu môi. Phụng phịu một cách dễ thương.
"Vũ Khánh Phong, anh có thôi phá em đi không? Em méc ba mẹ anh đó!" Tiêu Giai Gia bực mình nhìn cậu nhóc, cô bé đã quá quen thuộc với cảnh này rồi.
Vì nhà gần trường nên Giai Giai đi bộ. Ba mẹ cô bé đã quyết liệt không đồng ý nhưng đối mặt với sự dễ thương và không ngừng cầu xin cuối cùng ba mẹ cũng cho Giai Giai nguyện ý. Từ lúc bắt đầu đi bộ, ngày nào cũng bị Khánh Phong làm phiền. Hôm thì dắt xe đạp đòi chở cô bé.
Nhớ có một hôm, Giai Giai tin vào lời nói của Khánh Phong rằng cậu nhóc sẽ chở về nhà. Khi đi được nửa đường, đột nhiên Khánh Phong buông tay lái khiến chiếc xe lao thẳng vào bụi cỏ. Giai Giai bị chảy máu lại còn bị ba mẹ mắng. Từ đó khi thấy Khánh Phong, cô bé lại luôn bực tức nhớ lại quá khứ.
Vũ Khánh Phong vẫn dùng ánh mắt đẹp như thiên thần nhìn Giai Giai, giả ngây giả ngô để lừa cô bé lên xe mình một lần nữa. Cậu ta lanh trí, lấy trong cặp ra một cây kẹo mút và bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô bé. Vẻ mặt vô cùng tự mãn.
"Cho này, ăn đi"
Giai Giai đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn. Cô bé lướt ngang qua cậu bé, đi được một đoạn thù lưỡng lự quay lại phía sau, vươn tay giật lấy kẹo mút trong tay Khánh Phong rồi bỏ đi một mạch. Dù không ưa gì cậu bé đó nhưng đồ ăn không có tội, Giai Giai không thể bỏ mặc được!
Bị giật lấy cây kẹo mút, Khánh Phong cười tủm tỉm rồi lẽo đẽo đi phía sau lưng cô bé, giữ một khoảng cách không quá xa cũng không quá ngắn. Đi được một khoảng xa cuối cùng cũng tới nhà của Giai Giai. Khi vừa mở được cổng chính, hai hình dáng quen thuộc đang đứng chờ sẵn trước cổng.
"Con chào ba mẹ"
Minh Tiêu cười hạnh phúc, bế cô bé trên tay. Ân cần vuốt ve.
"Bé con hôm nay đi học có vui không?" Nhã Kỳ đứng bên cạnh lên tiếng.
"Vui lắm mẹ. Hôm nay lớp con có hoạt động ngoài giờ, con học tốt nên được cô cho rất nhiều bánh"
"Thế là tốt rồi"
Gia đình người họ nói chuyện cười đùa vui vẻ đâu để ý rằng có sự xuất hiện của cậu nhóc tuổi. Khánh Phong bước xuống xe dựng sát bên lề, lễ phép cúi đầu chào.
"Con chào ba mẹ vợ!"
"VŨ KHÁNH PHONG!!!""