"Mẹ à, không phải..."
"Nói rồi đó, hai đứa nhất định phải cho mẹ đứa cháu, nếu không, mẹ đuổi hai đứa ra đường ngủ" Vũ phu nhân lên tiếng cắt ngang lời cô, giọng nói của bà kiên quyết khiến cô chẳng thể nói gì thêm.
"Buồn cho lão gia, ông ấy đi công tác tới tuần sau mới về, con không thể gặp ông ấy được rồi. Ông ấy mà gặp con chắc chắn sẽ rất vui. Nếu các con đến đây thông báo với ta một tiếng, thì ông ấy đã hoãn công việc lại, bây giờ sẽ ở đây" Bà vừa nhìn vào tivi, vừa nhâm nhi miếng táo trong tay nói.
"Không sao đâu mẹ, lần tới sẽ gặp mà" Hinh Nhi an ủi bà.
[..............]
Ở một nơi khác.
"Giang Đặng Tịnh, anh thất hứa với em. Ả Hinh Nhi kia chưa chết là sao" Hinh Thư tức giận, xông vào nhà ông ta nổi trận lôi đình.
"Cô im đi, tôi bị chơi xỏ đây cô không thấy à" Giang đặng Tịnh vẫn bình tĩnh, ông ta luôn lường trước được tình hình, nhưng chuyện ngày hôm đó thật sự ông ta bị cô chơi một vố quá đau đớn, lại còn nằm viện mấy ngày khiến ông ta bực mình mà không khỏi sinh lòng hận thù với cô. Khi đồng ý trả thù cho Hinh Nhi, ông ta đã điều tra mọi thứ về cô. Nhưng trong đó không có ghi là thân thủ của cô lại nhanh nhẹn đến thế.
Hinh Nhi thấy ông ta không vui, hạ giọng lại làm nũng. Trước khi gặp ông ta, ả đã cố tình mặc một bộ đồ khiêu khích dục vọng của ông ta. Ả đứng đối diện với Giang Đặng Tịnh, cả hai chỉ cách nhau không đến cm, ả vờ cúi người xuống ngay lập tức cảnh xuân căng tròn đều đặn hiện ra trước mắt người đối diện khiến trong lòng ông ta lại rạo rực không yên. Biết ông ta đã trúng kế, Hinh Thư lại được nước làm tới, ả không dừng lại mà còn tiến gần tới ông ta hơn, bàn tay lại vuốt ve trên ngực ông ta.
Giang Đặng Tịnh không kiềm nén được, nhanh tay ép ả quỳ xuống giữa hai chân mình. Ông ta kéo khóa quần, dị vật lập tức ngẩng đầu dậy. Sau ông ta lại kéo đầu ả, dúi xuống nhưng bị ả ngăn lại. Giang Đặng Tịnh lúc này khó chịu, ông ta nhíu mày khó hỉu nhìn ả.
"Anh phải giúp em trả thù Hinh Nhi càng nhanh càng tốt, có được không ?"
"Được được, anh hứa giúp mà, nhanh đi, anh không đợi được nữa" Giang Đặng Tịnh gấp gáp, đưa dị vật vào trong miệng của Hinh Thư.
Lời nói của ông ta có đáng tin hay không ả chẳng quan tâm, chỉ cần ông ta có thể trả thù được cho ả, bằng mọi cách ả phải thuyết phục ông ta đồng ý. Giang Đăng Tịnh chỉ biết có phụ nữ và phụ nữ, đối với ả ông ta chỉ là lão già ngu ngốc bị ả năm lần bảy lượt dụ dỗ. Bảo giết ai thì giết, ông ta còn chẳng biết Tô Hinh Nhi là của ai mà đã đồng ý giúp ả trả thù. Cũng may khi Hinh Nhi và Mặc Hàn tổ chức tiệc cưới chỉ có người nhà biết, chuyện ả bị điên cũng chỉ có vài người biết, ông ta là người không quan tâm đến lời nói của xã hội nên đã không biết chuyện này, vậy nên bây giờ ả mới có cơ hội điều khiểu ông ta. Đợi đến khi xong việc, Mặc Hàn phát hiện thì ả sẽ đổ hết tội danh lên đầu ông ta, lúc đó ả lại có thể gần gũi hắn rồi.
[.........]
Buổi tối tại nhà Vũ gia
Hinh Nhi tự tay xuống bếp làm bữa cơm tối cho cả nhà. Cô chăm chút từng chi tiết trang trí trên món ăn. Tay nghề cô không cao lắm nên chỉ làm được vài món bình thường như sườn xào chua ngọt, canh chua, trứng chiên, salad trộn. Bữa tối dù đơn giản nhưng có lòng là được. Hinh Nhi nếm thử canh, mùi vị cũng ổn. Chuẩn bị bưng đồ ăn lên thì một bàn tay lớn bất ngờ ôm lấy eo cô từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Muốn ăn thử"
Hơi thở ấm nóng phà vào tai cô. Hắn chỉ ngón tay về phía món sườn, khuôn mặt hơi méo mó.
"Đợi lát ăn cơm đi" Cô vờ lơ đi lời nói của hắn.
"Không" hắn bĩu môi
"E hèm, hai đứa có chuyện gì lên phòng nói chứ"
Vũ phu nhân đứng ở ngoài cửa bếp, thấy hai người họ ôm nhau không khỏi nổi hứng chọc ghẹo. Thấy bà, hai người liền tách nhau ra, mặt ai cũng ngại ngùng ửng đỏ khiến bà không khỏi nhịn cười. Hinh Thư luống cuống, bưng đồ đặt lên bàn ăn. Mặc Hàn cũng kéo ghế cho bà rồi ngồi vào bàn.
"Ngày mai hai đứa về à?" Vũ phu nhân gắp đồ ăn bỏ vào chén cô, khổ nỗi, bà gắp lia lịa tới đầy chén.
"Vâng, bọn con còn cò việc ở công ty" cô cười gượng.
"Ở thêm vài ngày có được không"
Hinh Nhi im lặng, cô không biết nói gì cả, liếc nhìn trộm bà, thấy khuôn mặt bà thoáng buồn như bị thiếu đi cài gì đó. Lâu rồi mới gặp lại cô, vậy mà gặp không được bao lâu phải rời đi.
"Không được đâu mẹ, hôm khác con sẽ dẫn cô ấy về đây" Mặc Hàn lên tiếng.
"Mẹ à, rảnh con sẽ tới thăm mẹ" Cô nắm lấy bàn tay của bà ấy đặt lên tay mình, an ủi.
"Được, lần sau nhớ tới đó" Vũ phu nhân cười hiền hòa, buồn cũng chẳng ích gì, dẫu sao bà sẽ ở lại đây, thời gian gặp cô vẫn còn dài.