"Nếu như cha không bỏ mẹ con theo Liễu Ý Hoa thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Năm đó, ta vì nghe theo lời Liễu Ý Hoa, mù quáng mà tin lời của bà ta, làm theo ý bà ta, để mẹ con phải chết oan" Tô Gia Lâm nói trong nức nở.
"Bà ta đã làm gì mẹ tôi ?" Lòng Hinh Nhi rạo rực, có cái gì đó dấy lên khó chịu.
"Bà ta đã để ta thấy cảnh tượng mẹ con ngủ cùng với một nam nhân khác, lúc đó ta mất hết lí trí, không còn phân biệt đúng sai. Từ ngày hôm đó, ta và bà ta đã lên kế hoạch trả thù mẹ con, nhân lúc mẹ con đang viết giấy chuyển nhượng công ty và tài sản, Liễu Ý Hoa đã sai người giết chết bà ấy. Còn ta đem đốt giấy chuyển nhượng... không ngờ..." Tô Gia Lâm ngập ngừng.
"Không ngờ mẹ tôi đã lường trước được sự việc nên đã viết một bản chính giao cho thư kí. Sau khi mẹ tôi chết, các người tạo ra tai nạn muốn giết tôi để chiếm đoạt tài sản, nhưng may mắn là tôi bị điên, đúng không" Hinh Nhi hạ giọng, từng câu nói của cô như muốn giết chết ông ta.
"Đúng...nhưng chuyện tai nạn của con ta không hề biết, ta không muốn giết chết con, ta..."
"Ông im đi, ngay cả vợ của mình cũng hại, ông còn tính người không ? Lúc đó ông có hiểu được cảm giác của mẹ tôi thế nào không ?" Cô đập tay xuống bàn, tức giận nói.
"Xin lỗi, ta..."
"Vậy tại sao bây giờ ông lại nói cho tôi biết ?"
Đột nhiên không khí trong căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng gió rít lên, như ngàn mũi dao đâm vào tim cô, đau đớn.
"Bây giờ ta đã biết sự thật, mẹ con bị oan. Hôm qua ta vô tình vào nghe được cuộc nói chuyện của mẹ con với A Chính"
"A Chính ? Là người đàn ông ngồi trong nhà hàng nói chuyện với ông sao" cô thắc mắc hỏi.
"Đúng, lúc đó con cũng ở đó à ?" ông ta ngạc nhiên hỏi.
"Ông sẽ được lợi gì khi nói với tôi ?"
Hinh Nhi hoàn toàn bỏ ngoài tai câu hỏi của ông. Tô Gia Lâm là một người xạo huyệt, ông ta sẽ không làm gì gây thiệt cho bản thân.
Tô Gia Lâm nhìn cô, trầm tư suy nghĩ. Ông ta quỳ dưới chân cô, nước mắt lại tiếp tục chảy.
"Liễu Ý Hoa phát hiện ta nghe lén, bà ta muốn giết ta, xin con cứu ta, ta là nhân chứng của vụ án này. Kể từ ngày con trở về, lấy lại tất cả tài sản, ta đã để ý thái độ của con đối với Tô gia. Con rất ghét Liễu Ý Hoa, muốn trả thù cho mẹ con mà phải không ?" Ông ta bám víu lấy ống quần cô, lay mạnh.
"Haha"
Hinh Nhi cười lớn, nụ cười mang sự chua xót và khinh bỉ, đúng như những gì cô đoán, ông ta thật sự là một người nhỏ nhen ích kỉ, là một người sợ chết. Vì sợ Liễu Ý Hoa giết ông ta nên đã cầu xin cô, biết cô có thù với bà ta, nên chắc chắc sẽ bảo vệ ông. Đây là mượn dao giết người rồi.
Hinh Nhi hất bàn tay ra khỏi chân mình, đứng lên đi thẳng ra cửa, trước khi đi không quên vứt cho ông ta một câu.
"Ông là gì tôi phải cứu ? Dù ông không nói tôi cũng tìm ra được thôi! Sống chết của ông, ông tự lo đi"
[.........]
Tô Hinh Nhi lái xe lao như điên trên đường, trong lòng cô rất phức tạp. Đau đớn, ủy khuất, đè lên trên đôi vai bé nhỏ. Cô đã kiên cường không để nước mắt rơi, nhưng không kiềm được nữa.
Cô lái xe thẳng đến bia mộ của mẹ, đứng trước bia mộ, mẹ đang cười với cô, cười rất tươi, nụ cười ấy lại rất dịu dàng và hiền từ, hệt như tính cách của bà ấy. Hinh Nhi cắm hoa vào bình bông, thắp nén hương cho bà. Quỳ trước bia mộ, cô khóc nức nở.
"Mẹ, con phải làm gì với ông ta đây?"
Cô đau đớn khóc lên, mẹ cô vẫn cười, chỉ một cảm xúc duy nhất. Cô vươn tay sờ tấm hình trên mộ, nước mắt chảy thành dòng.
"Con nhớ mẹ quá mẹ ơi"
Ầm Ầm
Trời đổ mưa rồi, cô lại không mang theo dù. Đôi chân không còn sức để bước đi nữa. Ngồi dưới mưa, cô cảm nhận được cái lạnh xuyên thấu qua da thịt. Dường như ông trời cũng đau lòng cho cô. Hạt mưa rơi bao nhiêu thì lòng cô nặng trĩu bấy nhiêu. Nước mưa hòa lẫn vào dòng nước mắt, cô lại có thể khóc nhiều hơn, khóc lớn hơn mà không ai nhận ra. Vài cơn gió thổi qua, bây giờ cũng là buổi tối, chẳng ai đến thăm người đả khuất vào giờ này cả. Hinh Nhi ôm lấy cơ thể, gục mặt xuống nhìn đất, lạnh quá, nhưng không lạnh bằng cái giá mà mẹ cô phải trải qua, càng nghĩ, cô lại càng đau lòng.
Đột nhiên thấy chỗ mình ngồi không có hạt mưa nào, cô ngước lên trời, thấy một chiếc dù đang che chắn cho mình, người cầm dù lại chính là Vũ Mặc Hàn, hắn đã theo dõi cô từ lúc cô rời khỏi nhà. Hinh Nhi không tự chủ được mà đứng lên ôm lấy hắn, khóc lớn.
"Khóc đi, khi nào mệt thì ngủ" Hắn an ủi cô, tay vỗ nhẹ sau lưng. Lần đầu tiên kể từ khi cô về nước, hắn thấy cô yếu đuối đến mức này. Ngày thường cô luôn mạnh mẽ, chống đối hắn, nhưng bây giờ cô lại ôm hắn, khóc như một đứa trẻ. Không biết mưa càng ngày càng nhiều hay do nước mắt của cô mà thoáng chốc áo của hắn đã ướt đẫm.