Hinh Thư trở về nhà liền chạy lên phòng lấy bộ sơ cứu. Cô để mèo nhỏ nằm trên một cái khăn bông lấy ra từ trong tủ. Trước nay cô chưa từng sơ cứu cho động vật bao giờ, nên chỉ đành sơ cứu cho mèo nhỏ như cách sơ cứu cho người. Hinh Nhi lấy miếng bông băng từ từ chậm rãi thấm lên máu lau đi vết thương, rửa sạch để không bị nhiễm khuẩn. Sau lại dùng miếng băng cuộn nhẹ nhàng cuộn lại để cầm cho máu không chảy ra. Xong việc, mèo nhỏ ngủ rất ngon. Cô cũng bắt đầu thu dọn đồ vào hộp.
Nhìn đồng hồ cũng giờ chiều.
Hôm nay cô nhớ mình phải ký hợp đồng quan trọng với công ty Giang thị, nên đã nhanh chóng thay đồ đi đến bữa hẹn.
[......................]
Đến cổng nhà hàng, cô giao xe cho nhân viên đưa vào bãi, còn bản thân thì chậm rãi đi vào trong, thấy cô, nhân viên đã đưa cô đến phòng đã đặt.
Khi nhân viên mở cửa, Hinh Nhi liền thấy Giang Đặng Tịnh đang quát mắng thư kí Châu cô thậm tệ, đây là điểm trừ trong lòng cô dành cho ông ta. Hinh Nhi lơ đi, bước lại ngồi vào bàn.
Giang Đặng Tịnh vừa thấy cô, ông ta liền chỉnh lại tư thế, ngồi xuống chiễm chệ trên cái ghế. Ngay từ đầu, ông ta đã để ý đến thân hình nóng bỏng của cô. Quần tây dài và áo thun xanh, mang đôi giày bata trắng, tóa xõa ngang lưng làm cho khuôn mặt cô trở nên nhỏ nhắn. Hinh Nhi chỉ mặc một bộ đồ đơn giản nhưng đã làm tôn lên vóc dáng thon thả mà bao cô gái mong ước.
"Chủ tịch Tô, tôi cứ tưởng là cô không đến chứ" Giang Đặng Tịnh dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, cười lấy lòng.
"Tôi không đến làm sao biết Giang tổng thích la mắng thư kí người khác thế chứ" Hinh Nhi vừa nói vừa nghịch điện thoại, hoàn toàn không để tâm đến thía độ của ông ta.
Giang Đặng Tịnh bị câu hỏi của cô làm cho không thể chối cãi, ông ta chỉ tay thẳng mặt thư kí Châu làm cô ấy hốt hoảng, lớn tiếng nói.
"Cô ta là thư kí, vậy mà có bản hợp đồng cũng để mất, tôi thật không biết nhân viên của công ty cô làm ăn kiểu gì, nếu là người trong công ty tôi, thật mất mặt biết bao"
Thư kí Châu sợ hãi run lên, đứng phía sau run rẩy mà nghe từng đợt mắng xối xả của ông ta, cô biết cô ấy đang hoảng sợ, không trách cô ấy, dột nhiên cô ấy lên tiếng xin lỗi cô.
"Chủ tịch, xin lỗi! Lúc nãy rõ ràng tôi để bản hợp đồng trên bàn, thấy người chưa đến, tôi đã vào nhà vệ sinh một lát. khi quay ra lại không thấy bản hợp đồng đâu, tôi...tôi xin lỗi, là lỗi của tôi!" Cô ấy ấp úng, cúi đầu thành khẩn.
Thấy thư kí Châu như vậy, Giang Đặng Tịnh lại được nước làm tới.
"Tô tổng cô xem, ả ta đã làm mất bản hợp đồng đáng giá cả tỷ của cô, cô nói xem có nên đuổi việc cô ta không ?"
Thư kí Châu nghe vậy liền quỳ xuống nắm lấy chân cô, nước mắt chảy thành hàng rơi liên tiếp không ngừng.
"Chủ tịch...làm ơn đừng đuổi tôi đi...tôi còn con nhỏ ở nhà, cô đuổi tôi đi rồi ai nuôi nó đây ?" Cô ấy khóc trông rất thảm thương, Hinh Nhi nhìn mà thấy có chút động lòng, cô vươn tay đỡ cô ấy đứng lên, lấy trong túi ra khăn giấy ướt đưa cho thư kí Châu, cô ấy nhận lấy trong sự ngỡ ngàng.
"Tôi không đuổi chị đi, hợp đồng mất có thể làm lại, chị không phải khóc"
"Không được, sao Tô tổng dễ tha thứ vậy, loại này tôi phải cho cô ta cái tát thì cô ta mới chừa"
Giang Đặng Tịnh vươn tay định tát thư kí Châu thì bị cô nắm lại, hất ra.
"Chủ tịch Giang, người của tôi ông đừng động tay động chân. Hợp đồng mất rồi, bây giờ ông muốn thế nào ?"
Giang Đặng Tịnh nghe xong liền vui vẻ trong lòng, ông ta tiếp cận cô chỉ vì làm theo ý muốn của Tô Hinh Thư, lúc đó ông ta chưa từng gặp cô nên đã luôn muốn nhanh chóng giết chết cô. Nhưng hôm nay ông ta đã gặp rồi, hứng thú ham muốn lại nổi lên, ông ta muốn ăn cô sau đó giết cũng không muộn, nghĩ đến đây, lòng ông ta lại rạo rực không ngừng.
Về phía Hinh Nhi, cô biết ông ta nghĩ gì. Sự thật về bản hợp đồng bị mất kia không phải là cô không biết. Trước khi bước vào phòng, cô đã thấy một nhân viên lén lút trông rất khả nghi, cô đã đi theo, anh ta cầm một bìa cứng chứa giấy tờ ở bên trong đi ra cửa hậu của nhà hàng vứt vào thùng rác, nhưng đáng tiếc thay bị cô bắt quả tang. Cô nhận ra sấp giấy đó là bản hợp đồng của cô, khi cô tra hỏi anh ta, anh ta liền khai ra là Giang Đặng Tịnh đã đứng phía sau sai khiến.
Cô không vạch trần ông ta, lại rất muốn xem màn kịch này ông ta muốn diễn đến bao giờ. Trong giới chính trị, cô biết rằng làm ăn là chuyện không đơn giản, nhưng con người trong giới thượng lưu đều mưu mô quỷ kế, toan tính hại người không chớp mắt. Giang Đặng Tịnh cũng vậy, trước khi đồng ý ký hợp đồng cùng ông ta, cô đã tìm hiểu sơ sơ, cũng biết xuất thân và gia cảnh ông ta thế nào. Người ngoài nhìn ông ta bằng con mắt tràn đầy sợ hãi nhưng riêng Hinh Nhi thì không sợ, lại càng muốn xem ông ta có thể làm được gì.
Giang Đặng Tịnh đột nhiên bước đến gần cô, cúi người thì thầm vào tai cô.
"Ngủ với tôi một đêm!"
Tô Hinh Nhi cảm thấy liền muốn quay lại tát một cái thật mạnh cho ông ta, ghê tởm, cô chỉ muốn đánh chết ông ta ngay lập tức.
"Được!"
Giang Đặng Tịnh nghe xong liền vòn một bên tay ôm lấy eo cô, cười sảng khoái.
"Vậy chúng ta đi!" ông ta hối thúc.
Hinh Nhi giả vờ nuông chiều, trước khi đi cô đã bảo thư kí Châu về trước.
Buổi họp hôm ấy, vô tình đã bị một tên vệ sĩ nhìn thấy, anh ta tìm một góc gần đó núp vào, toàn bộ câu chuyện đều đã bị nghe lén. anh ta bấm nút gọi trên trai nghe được cài sẵn ở tai, ngay lập tức tai nghe đã kết nối với đầu dây bên kia.
"Vũ tổng, phu nhân đi với ông ta rồi!"