Bị Hinh Nhi làm nhục, ả không chịu được, liều cấu kết với Liễu Ý Hoa, giở trò hại cô. Ả mua một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước bỏ vào ly rược, khuấy lên cho bả thuốc tan dần trong rượu, đưa cho phục vụ đem lại cho Hinh Nhi. Cô không nghi ngờ vì bận nói chuyện với mọi người, cầm lấy uống.
Tô Gia Lâm không chịu được việc bị mất chức chủ tịch trong công ty, lại càng không thể tiếp nhận được cô chính là người đá ông ta khỏi hội đồng nên đã bỏ về, sau khi tận mắt thấy cô uống ly có thuốc, Liễu Ý Hoa và Hinh Thư cũng về theo, nếu còn ở lại, mọi người sẽ nghi ngờ ả.
Hinh Nhi đột nhiên thấy đầu hơi nhức nên xin phép đi về trước, cô cố gắng lê từng bước, hai tay vịn vào tường chống đỡ, sợ rằng nếu buông ra thì sẽ ngã mất, cô quá sơ sót rồi, không ngờ lại bị Hinh Thư hạ thuốc.
Mặc Hàn theo dõi cô từ đầu buổi tiệc cho tới bây giờ, thấy cô lảo đảo như muốn té, hắn liền chạy lại đỡ cô.
Thấy hắn chạm vào người mình, cô liền đẩy hắn ra, mệt mỏi nói.
"Anh...né xa tôi ra..."
"Để tôi đưa em về" Mặc Hàn mặc kệ lời cô nói, hắn dìu cô ra xe
Trên đường đi, miệng nhỉ không an phận liên tục chửi rủa hắn. Cô dường như bị say, lại còn bị hạ thuốc, không thể tự chủ được hành vi của mình.
Hắn chở cô về nhà, dìu cô lên phòng. Bảo người hầu thay đồ cho cô, nhưng khi người hầu vừa chạm vào cô, cô liền đạp ra. Hết cách, hắn phải tự thay cho cô, cô lại ngoan ngoãn để hắn thay. Trong nhà không có đồ của phụ nữ, mấy bộ đồ lúc trước của cô hắn đã đem đi đốt hết rồi, chỉ còn lại đồ của hắn nên hắn lấy sơ mi cho cô mặc tạm. Làn da mịn màng của cô, hắn hận không thể cắn mạnh vào nó. Nhìn Hinh Nhi mặc áo sơ mi của mình, Mặc Hàn lại thấy rất đẹp, rất hợp với cô. Tự dưng trong người hắn lại cảm thấy không thoải mái, cô ngủ ngon như vậy nhưng còn hắn, trong lòng hắn dục vọng đang sôi sục, hắn muốn xé hết đồ trên người của cô ra, muốn ngắm nhìn thật kĩ thân hình nhỏ bé ấy.
Bây giờ cô đang ngủ, hắn có thể làm những điều hắn muốn nhưng hắn lại không thể làm được. Mặc Hàn trân trọng cô, hắn không phải là người thừa nước đục thả câu, không thể động vào cô ngay lúc này.
Hinh Nhi bị thuốc làm cho thần hồn đảo loạn, đôi mắt mờ dần đi, cơ thể cô như lửa đốt, nóng hừng hực. Cô xem anh như tảng đá lạnh, ôm lấy để giải nhiệt trong cơ thể. Cô ôm lấy hắn, sờ soạng khắp ngực hắn. Mặc Hàn đang kìm nén cơn dục vọng trong người, vậy mà cô lại làm như thế, khác nào cô cho hắn chịu cực hình ?
"Bảo bối, em muốn gì ?"
Giọng nói hắn ấm áp phả vào mặt, Hinh Nhi mặt càng đỏ nay lại còn đỏ hơn, ngượng ngùng bảo
"Nóng quá! Cứu em với...nóng"
Nhìn gương mặt đỏ như than của cô, hắn liền hiểu rằng cô không phải say mà là bị bỏ thuốc, ôm chặt lấy cô, cười ma mị
"Vậy em muốn gì?"
Hinh Nhi đẩy Mặc Hàn xuống giường, bàn tay cô gấp gáp tháo từng nút áo, động tác càng ngày càng nhanh. Cô không chịu được cơn nóng này, rời xa anh cô liền bị cơn nóng trong cơ thể thiêu đốt.
"Em muốn anh!"
Mặc Hàn vừa nghe xong, hắn liền cười dịu dàng với cô. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hinh Nhi trong bộ dạng này. Hắn muốn được là lần đầu tiên của cô, nhưng không thể. Lần đấu của cô là ở bên cạnh một người đàn ông khác, hắn chỉ là người thứ . Mặc Hàn càng nghĩ càng tức, hắn muốn bóp chết cô gái này, muốn hỏi cô vì sao lại như thế, vì sao lại đi theo người đàn ông khác mà bỏ hắn.
Dù là người thứ , nhưng hắn vẫn trân trọng cô, hắn vẫn yêu cô. Vậy có phải hắn bị tình yêu che mắt rồi hay không ?
Mặc Hàn dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu, điều quan trọng nhất bây giờ là hắn muốn cô!
Mặc Hàn lật ngược cô lại, để cô nằm trên giường, hắn cuồng dã mút lấy môi cô, lưỡi hắn chui vào khoang miệng ướt át mà khuấy đảo, hắn quấn lấy lưỡi cô mạnh mẽ ma sát.
"Ah..."
Hơi thở của hắn phả vào mặt cô nóng hổi. Toàn thân đều bị Mặc Hàn đè ép chặt trên giường không thể nào thoát, hắn hôn đến khi thấy cô không thở được mới chịu rời khỏi đôi môi. Hắn hôn lên cổ, tới xương quai xanh, từng nơi hắn hôn qua đều để lại dấu vết của đêm mãnh liệt này.
Bàn tay hắn giật mạnh từng cúc áo trên người cô, áo sơ mi vừa được tháo bỏ, thân thể trắng trẻo của cô hiện ra trước mắt hắn. Mặc Hàn không kiềm được lòng, hắn tháo bỏ chiếc áo ngực, cảnh xuân liền hiện ra trước mắt. Đầu hắn cuối xuống ngậm lấy nụ hoa kiều diễm. Một tay mạnh mẽ xoa nắn bên bầu ngực mơn mởn. Trước hành động ái dục của hắn, Hinh Nhi không thể nào tự chủ được rên rỉ một tiếng.
"Ưm..." cảm giác đau đớn cùng ẩm ướt từ đầu ngực thật lạ lẫm khiến cô bất giác rùng mình, đôi chân theo phản xạ cong lên nhưng nhanh chóng bị người đàn ông bắt bắt lấy, áp xuống, một chân của hắn chen giữa vào hai chân của cô.
Tiếng rên của cô càng làm tăng ham muốn trong người hắn. Bàn tay hắn không yên phận di chuyển xuống giữa hai chân cô, nơi được coi là quý giá của người con gái. Hắn giật mạnh miếng vải còn lại trên người cô, đưa hai ngón tay vào trong, cơ thể cô liền có phản ứng.
"A..."