Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

chương 94: không hề cảm thấy xấu hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Nam Nam giật mình vội lùi về sau, tên ác quỷ này, sao lại biết cô ở đây?

Hơn nữa, thời gian đến vừa vặn tốt, vừa vặn lúc cô và Du Minh Tuấn gặp mặt, không lẽ hắn ta đã gắn định vị trên người cô sao?

"Sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt đen nhánh của Mặc Lệ Tước dần trở nên trong suốt như một dòng suối, khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt, chân thon dài cất bước đi đến trước mặt Cố Nam Nam, rất tự nhiên ôm cô vào trong lòng ngực, "Nam Nam, anh đến đón em. "

"Anh!"

Cố Nam Nam không thể hiểu được bọn họ đang nghĩ gì, thật là không thể hiểu được, trong lòng có chút kháng cự, nhưng tay hắn đã đặt lên eo cô và siết chặt lấy nó.

"Buông tay!"

Hắn không quan tâm đến, mắt lạnh nhìn Du Minh Tuấn, môi mỏng khẽ mở, "Du tổng thật quan tâm đến vợ của tôi, tôi có nên cảm ơn tình cảm của anh dành cho vợ tôi không?"

Khóe miệng mỉm cười, tầm mắt lạnh lẽo.

Mạnh mẽ mang theo Cố Nam Nam rời đi.

Cố Nam Nam bị ném một cách thô lỗ vào ghế sau của xe, trên chân truyền đến cơn đau dữ dội, nó dường như đã quay lại rồi. Cô chịu đựng đau đớn, căm tức nhìn hắn, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hắn luôn xuất hiện một cách khó hiểu, làm cô đột nhiên không kịp cảnh giác.

"Mặc Lệ Tước, tôi đã qua......"

Cô còn muốn lên tiếng nói gì đó, đáng tiếc cánh môi xinh đẹp đã bị chặn đứng, hắn ra sức điên cuồng nghiến chặt lấy cô.

Hắn không thâm nhập vào, mà ở bên môi gặm nhấm, cánh môi truyền đến đau đớn, Cố Nam Nam nhíu mày vùng vẫy.

Sau đó hắn rời khỏi môi cô, hơi thở hơi loạn, bóp hàm dưới của cô, "Cố Nam Nam, đừng nghĩ đến ý đồ trốn thoát."

Cố Nam Nam quay đầu tránh khỏi tay hắn, vươn tay lau lên cánh môi, rồi đặt ở trước mắt nhìn nhìn, máu tươi nhàn nhạt làm trong mắt cô bốc cháy lên lửa giận, "Mặc Lệ Tước, anh là chó sao?"

"Sói."

Ngữ điệu vừa rơi xuống hắn đã cúi người gặm cắn cổ cô, không cho cô có bất cứ cơ hội để thở nào, kéo trói buộc trên người cô xuống, ấn cô lên trên chỗ ngồi, không chút thương tiếc xỏ xuyên qua cơ thể cô --

Cố Nam Nam cắn môi, không rên một tiếng thừa nhận sự lăng nhục của hắn.

Thấy cô không lên tiếng, cơn giận mãnh liệt thổi quét qua đầu hắn, dường như càng muốn cô điên cuồng hơn, hung hăng muốn cô.

Một nửa thời gian để làm việc điên rồ, mặc dù thời gian không dài, nhưng đối với Cố Nam Nam quả thực chính là sống một ngày bằng một năm, vài lần qua lại trong địa ngục.

Ngay khi cô cho rằng mình sắp chết, người nào đó đã gầm nhẹ một tiếng phóng thích, kết thúc một trận không biết xấu hổ này.

Cố Nam Nam chật vật nằm ra ghế xe, há miệng thở hổn hển, mồ hôi như tắm, túm chặt lấy chỗ ngồi bên cạnh, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Cô cắn môi, không màng đau đớn.

Cô trừng mắt nhìn hắn, "Điều này anh hài lòng chưa?"

Hắn đã sửa sang quần áo lại thật chỉnh tề, mẹ nó quả nhiên là mặt người dạ thú.

Hắn mân mê đôi môi đã bị sứt da của cô, cảnh cáo, "Cắn nó làm gì, đây là độc quyền của tôi, chỉ có thể do tôi cắn."

Cố Nam Nam dùng sức lực của cả cơ thể thoát khỏi tay hắn, "Môi của tôi, tôi muốn đối xử như thế nào đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."

Ngay cả khi mình đầy thương tích, cô cũng không thỏa hiệp.

Chỉ một chân, cũng bước vào vực thẳm.

Thật ra, cô đã ở trong vực thẳm, không có nơi nào để chạy trốn.

Hắn bế cô lên, để cô nằm ngang trên người, cô không mặc quần áo, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều có thể thấy được rõ ràng, thậm chí đến nơi bí ẩn cũng không tránh được pháp nhãn của hắn.

Giằng co với hắn trong tư thế như vậy, cả người mất tự nhiên và nhục nhã làm khí thế ban đầu của cô dần trở nên yếu đi rất nhiều, người đàn ông ác quỷ này luôn biết cách khiến cô phải xấu hổ.

Mặc dù biết cô đã đủ xấu hổ, nhưng cũng không quên chém cô một dao cuối cùng, "Hai chân cô Cố mở ra thật sự rất hấp dẫn!"

Cố Nam Nam cảm thấy khó thở, lập tức cho hắn một bạt tai, đáng tiếc tay còn chưa kịp rơi xuống, đã bị Mặc Lệ Tước giữ lại.

"Cô Cố đây là thẹn quá hóa giận sao?"

"Anh!" Cố Nam Nam giơ một tay khác lên nhanh chóng hướng đến trên mặt hắn.

Hai tay đều bị giữ lại, Cố Nam Nam vùng vẫy, "Đồ vô sỉ."

Hắn liên tục rải muối lên vết thương của cô, bất chấp ánh mắt của người khác lăng nhục cô thật nhiều ở trên xe, bây giờ còn muốn bôi nhọ cô đến cùng cực, sao cô có thể không tức giận?

Hắn ôm cô vào trong lòng, vân đạm phong khinh lên tiếng, "Cô Cố tức giận cũng rất hấp dẫn."

"Biến đi!"

Mặc dù sợ hãi hắn, nhưng lúc tức giận cũng không có cách nào kiềm nén lại được, cô là như vậy, vết sẹo đã quên đau, mạnh mẽ tùy hứng lại yếu ớt.

Hắn lại lần nữa đè cô trên chỗ ngồi, "Vừa rồi không cho em ăn no, muốn ăn lại một lần nữa? Rất tốt, tôi phụng bồi!"

Kết quả......

Lúc đến " bán đảo biệt uyển " cả người Cố Nam Nam đã đổ gục trong vòng tay của Mặc Lệ Tước, trên người khoác áo của hắn, hắn ôm cô xuống xe, đi vào biệt thự.

Trực tiếp ôm cô lên lầu.

Trong phòng tắm, cô rất im lặng, nhắm hai mắt.

Thật sự rất mệt!

Thân với tâm đều mệt.

Cô cầu toàn làm hắn rất hài lòng, những chuyển động trên tay lập tức cũng dịu dàng rất nhiều.

Ngay khi hắn nhìn thấy mắt cá chân sưng phồng lên của cô, mi tâm nhíu lại, tối qua không phải đã bôi thuốc cho cô rồi sao? Bây giờ lại càng thêm sưng đỏ, chẳng lẽ buổi sáng lúc chạy trốn lại động đến vết thương?

Hắn giúp cô tắm rửa cơ thể rồi ôm cô trở về giường.

Chiếc giường thoải mái cùng mùi hương thoang thoảng, hơn nữa cô đã vô cùng mỏi mệt, rất nhanh cơn buồn ngủ cũng đánh úp đến, cô ngủ thiếp đi.

Hắn giúp cô bôi thuốc xong, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô ngủ.

Đêm nay, sẽ tạm thời buông tha cho cô.

..................

Du Minh Tuấn mất mát trở về, vừa đến cửa, đã thấy Mặc Tuyết đang ở cửa chờ.

Vừa xuống xe, Mặc Tuyết đã vội vàng đi đến, "Minh Tuấn, sao muộn như thế rồi anh mới về, đến cơm chiều cũng không về ăn, rốt cuộc anh đi làm gì?"

Lời nói nghe tương đối dịu dàng, nhưng biểu hiện lúc này lại bại lộ sự kiêu ngạo và lo lắng bên trong của cô.

Chuyện Mặc Tuyết gọi điện thoại uy hiếp gia đình Nam Nam, hắn còn chưa tha thứ.

Hắn mặc kệ Mặc Tuyết, lập tức đi vào trong.

"Anh đứng lại cho em, Minh Tuấn!" Mặc Tuyết xông đến giữ chặt hắn, "Ngay cả khi anh không nói em cũng biết, nhất định là anh lại gạt em đi gặp người phụ nữ đó có phải không?"

Hôm nay Mặc Tuyết đến công ty, vốn muốn gặp Du Minh Tuấn, nhưng sau khi đến công ty lại không nhìn thấy anh, nghe nhân viên nói, tổng giám đốc Du đã tan tầm từ rất sớm.

Hơn nữa, bộ phận tài chính còn nói với cô rằng tổng giám đốc Du đã tự mình lấy ra ba trăm vạn từ tài chính của công ty.

"Tham ô công ty ba trăm vạn, dùng đi đâu?"

Du Minh Tuấn hơi giật mình, mặt vô cảm, "Nó không liên quan gì đến cô!"

"Có phải anh cầm đi cho tiện nhân đó đúng không?" Cảm xúc của Mặc Tuyết lập tức trở nên kích động.

Trực tiếp làm ầm ĩ ở cửa.

Vú Ninh chịu trách nhiệm chăm sóc Mặc Tuyết rất lo lắng, "Cô ơi, sức khỏe của cô vừa mới hồi phục, đừng nên kích động thì hơn!"

"Vú Ninh, vú không cần lo cho tôi, nếu tôi không quan tâm bất cứ điều gì như thế này, anh ta còn sẽ đem tiểu tam vào nhà, anh có xem xét cảm xúc của tôi không? Du Minh Tuấn, tôi mới là vợ anh!"

"Lại thế nào nữa?" Tâm trạng hắn bây giờ rất tồi tệ.

Buộc hắn phải đến với cô ta, bây giờ còn đoạt đi cô gái mà hắn yêu quý, tâm trạng của hắn làm sao có thể tốt được.

"Giữa chúng ta chẳng qua chỉ là thương nghiệp liên hôn."

Làm thế nào để quan tâm đến một cuộc hôn nhân không có tình cảm?

"Nhưng em yêu anh! Minh Tuấn, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh đến không có thuốc nào cứu được!"

"Nhưng tôi không yêu cô."

Hắn chỉ nói thật mà thôi.

Mặc Tuyết trở nên thương tâm, "Chẳng lẽ em vì anh làm vẫn chưa đủ nhiều sao?"

Trong mắt cô hiện lên tàn nhẫn, "Có phải chỉ cần người phụ nữ đó không còn nữa, anh mới có thể quay lại và yêu em?"

"Mặc Tuyết, cơ thể cô vừa khỏe lại, tôi không muốn kích thích cô, nhưng tôi sẽ nói rõ trước, nếu cô còn tiếp tục tổn thương cô ấy, đừng trách tôi trở mặt không biết người."

..................

Cố Nam Nam ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là giữa trưa.

Cô đứng dậy và đi xuống đất.

Ha?

Chiều hôm qua chân vẫn còn đau và sưng đỏ, bây giờ lại không còn đau nhiều lắm.

Cô cúi đầu nhìn xuống, hóa ra trên chân còn được dán miếng dán.

Cô hơi ngẩn ra, không lẽ là hắn sao?

Không không không, Cố Nam Nam lại một lần phủ định suy nghĩ của mình.

Tên đó nhất định sẽ không quan tâm người khác, nhất định.

Rửa mặt đơn giản xong, cô kéo thân đi xuống lầu.

Mặc Lệ Tước đang ở trên sô pha ôm notebook nghịch cái gì đó.

Tựa hồ nhíu mi lại, vẻ mặt trông có vẻ không vui.

Cảnh tượng này dường như cô cũng đã thấy qua.

Một loại hận thù bất mãn nào đó lại bắt đầu gợn sóng dưới đáy lòng.

Rất giống với buổi sáng hôm đó sau khi hắn ra ngoài cùng tình nhân rồi trở về liều mạng muốn cô, không nghĩ đến còn được, nhớ đến cô đã một bụng hỏa.

Cô dời đi ánh mắt muốn phớt lờ sự tồn tại của hắn mà rời đi.

Tuy nhiên khi cô đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy quyển sổ đỏ đang nằm trên bàn trà ngọc thạch màu trắng, cả người cô đều không ổn.

Cô vội vàng đi qua cầm quyển sổ đỏ lên và mở ra, tay khẽ run nhẹ, mặt trên viết rành mạch tên đối tượng kết hôn, không phải Lệ tiên sinh và Cố Nam Nam mà là Mặc Lệ Tước và cô.

Cố Nam Nam túm chặt giấy chứng nhận kết hôn trong tay, "Tại sao muốn làm như thế?"

Hắn nhàn nhã nếm cà phê, "Mặc tam thiếu thích em."

"Đến lúc này anh còn muốn nói dối sao?" Từ ban đầu Cố Nam Nam đã biết rõ, người này hoàn toàn không yêu cô.

Chỉ là cô không rõ, rõ ràng không yêu cô nhưng lại muốn giam cầm cô bên người, làm như thế để được gì chứ?

"Mặc Lệ Tước, rốt cuộc anh có mục đích gì?"

Hiện tại đã tiến đến bước này, dường như không có đường lui.

Thật ra ngay từ đầu, cô đã không có đường lui.

Bây giờ đơn giản cứ để mọi thứ lan rộng ra.

"Tôi biết anh không yêu tôi, giam cầm tôi ở bên cạnh anh dường như đối với anh cũng không có tác dụng gì, tại sao anh còn muốn làm như thế chứ?"

"Cố Nam Nam, chúng ta nói chuyện!"

"......" Hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô.

Quả nhiên, cô đoán trúng!

"Nói cái gì?"

"Gia đình của em và mục đích của tôi."

Cố Nam Nam: "......"

Dường như cũng không có cái gì là không tốt.

Âm thầm chơi thủ đoạn luôn luôn tốt hơn rất nhiều.

"Cố Nam Nam, tôi nói thật, tôi chỉ yêu cầu em đơn giản như thế."

Cố Nam Nam nhíu mày, mục đích của hắn là gì, điều này không có gì cả không phải sao?

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Cố Nam Nam, em cho rằng em bây giờ còn có tư cách nói điều kiện với tôi sao? Tình trạng của ba mẹ và chị em dường như đều rất tồi tệ!"

Chạm đến nỗi đau của Cố Nam Nam, cô lập tức trở nên tức giận, "Anh điều tra tôi?"

Editor: Củ Lạc

Truyện Chữ Hay