Từ trong miệng Vũ, Cố Nam Nam mơ hồ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở bên kia, cũng đại khái đoán được là do ai động tay động chân.
Cô nghiến răng, không tức giận, đương nhiên cơn giận cũng không phải từ cô, mà là từ một người nào đó.
Cô bình tĩnh nói với Vũ, “Mình đã biết, cảm ơn cậu.”
Trường học bên kia đi không được, Cố Nam Nam lại không kích động như lúc trước vẫn nghĩ.
Đứng trên ban công, ánh mặt trời buổi sáng ấm áp xuyên qua từng tầng mây thẳng tắp bắn xuống phía dưới, Cố Nam Nam mạnh mẽ ngẩng đầu đón lấy, ánh mặt trời không quá chói mắt, nhưng hốc mắt cô lại dần đỏ.
“Nam.”
Cố Nam Ân đến bên cạnh cô, Cố Nam Nam thấp giọng, “Chị, em nên làm sao bây giờ?”
Cố Nam Ân mỉm cười kéo tay cô qua, vỗ nhẹ an ủi, “Không có gì là không qua được, không đi du học nước ngoài, thì cũng có thể ở trong nước.”
“……” Cố Nam Nam nhìn thoáng qua, rồi dời đi tầm mắt u buồn.
“Thật vậy, chị tin tưởng em, ở trong nước cũng có thể tìm cho mình một mảnh đất mà, hơn nữa chị em chúng ta có thể gặp mặt, tâm sự không phải rất tốt sao?”
Thượng đế từ trước đến nay luôn công bằng, cô luôn tin vào câu nói này!
………………
Tập đoàn Đế Quốc.
Mấy ngày nay Mặc Lệ Tước luôn trầm mặt, không cho bất cứ ai một sắc mặt tốt, đêm không thể ngủ, cuộc sống hàng ngày khó an, hắn cho rằng làm như vậy, cô gái đó sẽ chủ động tìm đến cầu xin hắn. Hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ cô đến để chấp nhận sự nhạo báng của hắn.
Nhưng ba ngày qua đi, không những không nhìn thấy người cô, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đốt một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Ngự Phong đẩy cửa ra đi vào.
Ngồi trên sô pha rất có thú vị âm thầm đánh giá đại tổng giám đốc đang tư xuân phát ngốc này, khóe miệng cong lên ý cười sâu.
Lệ Tước vậy mà lại phát ngốc? Này, trong hai mươi mấy năm cuộc đời hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng kì lạ khó có thể nhìn thấy này. Ban đầu còn tưởng rằng Lệ Tước chẳng qua là nhất thời nhàm chán nên muốn tìm một cô gái để chơi đùa, bây giờ hắn cũng sắp tin là Lệ Tước thật sự thích cô gái kia.
“Khụ khụ.”
Ngự Phong giả ý khụ hai tiếng, ánh mắt trống rỗng của Mặc Lệ Tước dần điều chỉnh tiêu điểm.
“Đến từ lúc nào?.” Hắn hỏi.
Ngự Phong chống cằm, không ngừng di chuyển qua lại bàn tay đẹp, rất có ý vị, “Chẳng lẽ Tam ca không phát hiện ra tôi đã ngồi ở đây một lúc lâu rồi?”
Biểu cảm của hắn dừng một chút, hiện lên u ám không rõ, nghiêm trang, “Tìm tôi có việc?”
A!
Dưới đáy lòng Ngự Phong lạnh lẽo, Tam ca cậu cứ tiếp tục ngạo kiều đi!
Ngự Phong dù bận vẫn ung dung, cả người tư thái tùy tính và lười biếng, “Đương nhiên là đến gặp Tam ca, cậu có xem MMS gửi lần trước không? Cậu nghĩ sao?”
Ngự Phong vẫn luôn thấy rất kỳ quái, Tam ca rõ ràng không phải là loại người ngồi chờ chết, thế nào đã qua mấy ngày rồi còn chưa ra tay, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì?
Cho nên hắn không thể chờ đợi được, liền đến thử nghiệm một chút.
Ánh mắt hắn bỗng lạnh xuống, nhấp môi không nói, dường như vừa lúc xác minh suy nghĩ trong lòng Ngự Phong.
Sau đó nghe được hắn đạm mạc mở miệng, “Ngự Phong, từ khi nào chuyện của tôi phải cần sự đồng ý của cậu? Cậu là tổng giám đốc, hay là tôi?”
Ngự Phong ngồi thẳng thân mình, cười khô khốc, không ngừng gật gật đầu, “Là cậu, là cậu.”
“Xem ra đầu óc chưa cháy hỏng, còn rất rõ ràng.”
Ngự Phong: “……”
Ngự Phong xua xua tay ra vẻ vô tội, “Nếu cậu bận, tôi cũng có thể giúp cậu điều tra.”
“Không cần, tôi vẫn chưa đến mức một chút chuyện cũng giải quyết không được.”
“……”