Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

chương 142: hạ chi tinh thuộc về hắn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy thế, Cố Nam Nam cũng không nỡ từ chối, đành phải lên tiếng, “Nếu cô không lo lãng phí thời gian của cô, vậy cùng đi thôi!”

Mạc Đồng cười nói, "Nào có, lúc biết được đã lập tức đến đây thăm cô, bây giờ việc phải làm đều đã làm xong, có rất nhiều thời gian ở cạnh cô.”

“Thế à, vậy cảm ơn cô.”

Cố Nam Nam cũng mỉm cười theo.

Ba người đi dọc theo con đường, ánh chiều tà rất đẹp, lẳng lặng chảy xuôi, yên tĩnh và tự nhiên, bóng dáng của ba người bị ánh nắng chiều kéo dài ra, hai người đẩy Cố Nam Nam, bóng dáng trông như một đôi phối hợp.

Mà Cố Nam Nam ngồi trên xe lăn lập tức cảm thấy bản thân trở thành dư thừa. Đổi lại là trước đây cô nhất định sẽ nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sau khi cô đã trải qua nhiều chuyện như thế, tâm cảnh sớm đã trở nên không còn rộng lớn nữa, hoàn toàn không gây tổn thương đến cô.

Ba người cùng đi, nhưng không nói lời nào, dường như bầu không khí quá mức im lặng, điều này tương tự như bầu không khí ban đầu, đột nhiên gia tăng rồi không ít kì lạ, vì để phá vỡ sự trầm tĩnh làm người ta vô cùng lo lắng này, Mạc Đồng lên tiếng trước.

“Lệ Tước, anh và Nam Nam biết nhau bao lâu rồi vậy!”

Sự xuất hiện của một người phụ nữ bất kể là bao lâu, chỉ cần gây ra sự thay đổi cho người đàn ông, thì người phụ nữ này đã được ân sủng.

Mà sự xuất hiện của Cố Nam Nam chẳng những thay đổi Mặc Lệ Tước, hơn nữa là thay đổi rất lớn, gần như có thể không chút khoa trương mà nói, sự xuất hiện của Cố Nam Nam hoàn toàn điên đảo cuộc sống trước kia của Mặc Lệ Tước.

Cô gái này không chừng sẽ là chướng ngại lớn nhất của cô, thậm chí vượt qua cả Mặc Tuyết.

Mặc Tuyết chẳng qua chỉ là một gia hỏa ngốc nghếch, đối với cô hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng trước mắt Cố Nam Nam lại khác, cô ta thông minh, có ý tưởng, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ.

Đối mặt với một cô gái như vậy, cô cần phải vô cùng cẩn thận, thậm chí không thể để lộ ra tâm cơ dù chỉ một chút, chỉ cần là một chút cũng có thể đủ bị cô ta hoàn toàn nhìn thấu.

Cho nên lúc này hỏi, cô hỏi vô cùng tùy ý, dịu dàng mà lại thân thiện.

"Quen nhau được một thời gian.”

“Ồ, tình cảm của hai người cũng tốt thật, ngay cả thanh mai trúc mã em đây cũng không bằng, thật là ghen tị chết em.”

“Cũng có hâm mộ chứ!” Cố Nam Nam cười nói.

Mạc Đồng hơi sững sờ, ngay sau đó cũng cười và lên tiếng.

“Đó là điều tất nhiên, Nam Nam, tôi nói cô này, cô đã tìm được một người đàn ông tốt rồi đấy, cô phải biết rằng tôi và anh ấy từ khi cùng nhau lớn lên đến bây giờ, anh ấy chưa bao giờ chủ động đi quan tâm một cô gái, coi như cô được đãi ngộ siêu đặc biệt đó nha!”

“Oa!” Cố Nam Nam bỗng tỏ vẻ vô cùng kích động, chắp hai tay lại, rồi đan vào nhau, “Thật sao, thật sao? Cô nói như thế……” Sau khi buông hai tay ra, cô che mặt mình lại, “Cô nói như thế làm tôi thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Cảm thấy hạnh phúc này thật đơn giản, nhưng rất ngọt ngào, tôi nghĩ đây là tình yêu mà mọi người đều muốn!”

Editor: Lạc Lạc

Biểu hiện của Cố Nam Nam, làm tay của Mạc Đồng đang đẩy xe bỗng nắm chặt lại, cô không ngờ thế nhưng Cố Nam Nam sẽ đánh trả cô như thế, đơn giản mà mạnh mẽ.

Cô mỉm cười, “Chúc mừng cô nha! Nam Nam!” Sau đó thở dài một hơi, vờ như rất không quan tâm mà nói, “Xem ra tôi không có cơ hội rồi!”

Tình cảm của Mạc Đồng với Mặc Lệ Tước, Cố Nam Nam biết được từ bên ngoài, thật ra Mặc Lệ Tước cũng có thể cảm nhận được, chẳng qua từ khi còn nhỏ, hắn chưa bao giờ có suy nghĩ muốn yêu Mạc Đồng, lúc trước không có, hiện tại cũng không có, tương lai càng sẽ không có.

Hơn nữa, bây giờ hắn đã tìm được người quan trọng nhất của mình rồi, người mà hắn muốn bảo vệ nhất.

Một Hạ Chi Tinh chỉ thuộc về hắn.

Hạ Chi Tinh mãi mãi chỉ thuộc về hắn.

Sắc mặt của Cố Nam Nam thay đổi, nói: “Vậy cảm ơn, thật ra tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể hiểu được suy nghĩ của bản thân nhanh như vậy, nhưng có thể nói với cô, tôi thật sự rất vui!”

Trên khuôn mặt của cô hiện lên một nụ cười ngây ngô và hạnh phúc, dưới ánh nắng chiếu xuống, nụ cười này trở nên càng thêm ngọt ngào động lòng người.

Quả thật Mặc Lệ Tước đã nhìn đến ngây người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Nam Nam cười ngọt ngào và thoải mái đến vậy, dưới ánh Mặt Trời mang lại cho người ta một hương vị hạnh phúc quyến rũ, hắn không thể không cong môi lên.

Nụ cười của cô ở trong mắt Mạc Đồng lại trở nên như đang châm chọc, làm hai mắt cô nhức nhối.

Mặc dù trong lòng đang biến hóa sắc nhọn và đau đớn, nhưng công việc ngoài mặt vẫn phải làm tốt.

“Mặc dù không cam lòng, có điều có thể thấy cô hạnh phúc như thế, xem ra là tôi không có gì phải đấu tranh nữa. Nam Nam, thua bởi cô, tôi tâm phục khẩu phục.”

“Ha ha ha! Thật ra tôi cũng không thắng, chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.”

Tại sao cô lại nói ra lời này, hôm qua sau khi thảo luận với Lâm Khả Nhi xong, thật ra Cố Nam Nam cảm thấy lời nói của Lâm Khả Nhi cũng rất có đạo lý, rốt cuộc là tri nhân tri diện bất tri tâm.

Hơn nữa, dường như từ ngày đầu tiên gặp Mặc Lệ Tước, Mạc Đồng thích Mặc Lệ Tước đều biểu hiện rất rõ, chưa bao giờ che giấu, tự tin mà đường hoàng.

Một cô gái như vậy, vậy mà lúc ấy còn chủ động tìm tới cô, thậm chí còn nói với người chỉ mới gặp mặt hai lần rằng mình thích Mặc Lệ Tước, phụ nữ như vậy thật sự rất không đơn giản.

Nếu Mạc Đồng hận cô, trực tiếp biểu hiện mọi oán hận lên trên mặt như Mặc Tuyết, thì cô gái này còn tương đối dễ đối phó, nhưng loại người thâm tàng bất lậu này, thì lại rất khó.

Vốn dĩ ngay từ đầu trong sự nghi ngờ, cô đã hoàn toàn loại bỏ Mạc Đồng ra khỏi danh sách, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như mọi chuyện không đơn giản như thế.

Vì vậy, cô đành phải cố tình nói như thế, muốn lấy điều này ra để phán đoán phản ứng của cô ta.

Quả nhiên, là loại người thâm tàng bất lậu.

Người này, cô phải hoàn toàn cảnh giác.

Hơn nữa, cơ thể của cô bây giờ không được khỏe, thậm chí đi lại cũng trở nên khó khăn, cô lúc này trông như một con chim bị người ta bẻ gãy mất cánh, chỉ có thể mượn dùng vòng bảo hộ của Mặc Lệ Tước để tự bảo vệ chính mình.

Sau khi dò xét Mạc Đồng, nhân tiện cô cũng thử độ thật lòng của Mặc Lệ Tước đối với cô.

Trông Mặc Lệ Tước vô cùng vui vẻ, “Nam Nam, em nói thật sao?”

“Đó là tất nhiên, anh thấy tôi đang nói giả à?”

Cô bĩu môi, mang theo ý làm nũng.

Mặc Lệ Tước phấn khích đến nỗi không màng đến ánh mắt của Mạc Đồng, trực tiếp từ phía sau ôm lấy Cố Nam Nam vào lòng, “Nam Nam, em có thể nói như thế, anh thật sự rất hạnh phúc, anh cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất từ trước đến nay.”

Cố Nam Nam đỏ mặt nói, “Được rồi, anh đừng như thế, còn có người, rất xấu hổ.”

“Có gì đâu, Mạc Đồng là bạn, thể hiện tình yêu trước mặt bạn bè là điều rất bình thường.”

Cố Nam Nam lặng lẽ châm chọc trong lòng, chẳng lẽ tên này không biết cô gái đang đứng trước mặt này vô cùng thích hắn sao?

Là thật sự không biết, hay là vờ như không biết?

Nụ cười trên khuôn mặt của Mạc Đồng lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh cũng cười nói.

“Phải phải phải, hai tên gia hỏa các người này, hoàn toàn xem tôi như người vô hình đúng không! Vốn định đi cùng hai người, xem ra tôi hoàn toàn bị coi là một bóng đèn sáng ngời rồi!”

“Đúng đúng đúng, vốn dĩ là vậy, tôi còn muốn nói với Nam Nam chút lời âu yếm, cô cứ như vậy, tôi cũng không thể.”

Editor: Lạc Lạc

Vậy mà Mặc Lệ Tước lại phàn nàn rất bình thường, đây không phải Mặc Lệ Tước mà Mạc Đồng từng biết. Mặc Lệ Tước trước kia, luôn là một tư thái cao cao tại thượng và lạnh lùng, chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu vuông vắn như vậy, hoàn toàn tương đương như đang đối thoại với quân thần. Mặc dù lúc đó cô thấy rất vui, nhưng khoảng cách giữa cả hai lại rất xa, xa hàng tỉ năm ánh sáng.

Nhưng không thể không nói, lúc đó cô thật sự đã chịu không ít đả kích.

Cho nên sau đó cô mới lựa chọn ra nước ngoài để học tiếp, cố gắng làm bản thân trở nên ưu tú, để có thể xứng đôi với hắn.

Lúc đó, cô chưa bao giờ lo lắng bên cạnh Mặc Lệ Tước sẽ có cô gái khác, không phải cô tự mình ý thức quá thừa, mà là cô hoàn toàn hiểu, ở trong lòng Mặc Lệ Tước mãi mãi chỉ có một mình Mặc Tuyết, trước khi Mặc Tuyết chưa có được hạnh phúc, hắn nhất định sẽ không tìm bạn gái, càng sẽ không kết hôn.

Ngay cả khi là Mặc Tuyết kết hôn, có được người mình yêu, thì trong một thời gian ngắn, hắn cũng sẽ không đến với cô gái khác, hắn là một người rất trọng tình bạn người cũ, tất nhiên sẽ tiêu phí một khoảng thời gian rất dài để tưởng nhớ quá khứ tình cảm của mình.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cô làm sao cũng không ngờ mới một thời gian ngắn như vậy, bên cạnh hắn lại có một cô gái mà có thể lay động mọi thứ của hắn, mà cô gái này lại không phải Mặc Tuyết.

Là do cô sơ suất sao?

Mạc Đồng cũng buông tay ra, đứng tại chỗ nói.

“Được thôi, tôi chỉ có thể đi với hai người đến đây! Bị Lệ Tước nói thành ra như vậy, nếu tôi còn không đi, da mặt cũng dày quá rồi.”

Mặc Lệ Tước vỗ nhẹ lên vai Mạc Đồng, “Thật không hổ là bạn tốt, rất thức thời.”

Không đợi Mạc Đồng lên tiếng, hắn đã đẩy Cố Nam Nam đi về phía trước.

Mạc Đồng cũng không hề lưu luyến, dứt khoát xoay người và bước về phía trước.

Bọn họ đưa lưng về phía nhau, không thể nhìn thấy biểu hiện.

Bọn họ đều im lặng, không nói một lời, và có tâm sự riêng.

Sau khi lên xe, hai mắt Mạc Đồng mới dần đỏ hoe, cô vùi mặt lên vô lăng ở ghế lái, khẽ bật khóc.

Cô nắm chặt tay lại, cô biết cô gái này rất khó đối phó, nhưng, cô sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Mặc Lệ Tước đẩy Cố Nam Nam đi một đoạn đường rất dài, hắn mới dừng bước chân lại.

Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, cõng cô lên, Cố Nam Nam không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn nặng nề nói, “Nam Nam, anh biết lời nói vừa nãy là em cố tình nói cho Mạc Đồng nghe, mặc dù anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng lúc đó, có thể nghe được em nói như thế anh thật sự rất vui!”

Editor: Lạc Lạc

Trong ánh mắt của hắn vô cùng cô đơn, “Nam Nam, anh thật sự muốn cho em hạnh phúc!”

“Tại sao anh lại cho rằng lúc đó tôi không nói lời thật lòng?”

Cố Nam Nam không trả lời Mặc Lệ Tước ngay, ngược lại nghi ngờ hỏi.

Cô lúc đó, cũng đang nói lời thật lòng mà.

Chẳng qua lời nói này, cô không thể nói ra.

Bởi vì, như Mặc Lệ Tước nói, lúc đó cô thật sự cố tình nói cho Mạc Đồng nghe, cô muốn xác định cô bị bắt cóc có phải liên quan đến Mạc Đồng hay không.

Mặc Lệ Tước nói, “Anh hy vọng đó là lời nói thật lòng của em, nhưng anh biết, không phải……”

Editor: Lạc Lạc

Truyện Chữ Hay