Hai tay Lâm Lập Phong nắm chặt lấy tay lái, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh tĩnh mịch, không thể nhìn thấy biểu hiện.
Trông như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lâm Khả Nhi cười tự giễu, "Anh xem đi, em là một người phụ nữ hết thuốc chữa, anh à, một người phụ nữ suy đồi như vậy anh cũng thích sao?"
"Em nói chuyện hôm đó à!" Lâm Lập Phong dừng tầm mắt lại trên người cô, "Chuyện hôm đó của em anh cũng biết!" Hôm đó sau khi Ngự Phong bước vào, thì vẫn luôn không ra. Mà hôm đó hắn cũng vẫn luôn ở trước cửa vườn hoa Thiên Sứ, và chờ đợi.
Sau khi Ngự Phong đi vào thì đến tận sáng sớm mới ra, hắn không phải kẻ ngốc, có thể liên tưởng đến chuyện gì đã xảy ra, mặc dù trong lòng không vui, thậm chí rất nhiều lần muốn xông vào, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn chờ đợi, bởi vì hắn hiểu, có thể cùng Ngự Phong ở bên nhau là mong ước lớn nhất cả đời này của Khả Nhi, vì vậy nếu bọn họ kết hợp thì cô sẽ rất hạnh phúc!
Lâm Khả Nhi càng thêm ngạc nhiên, cô cũng đã ngạc nhiên bởi chuyện trước đó.
"Sao anh biết?" Cô hỏi.
"Bởi vì anh vẫn luôn ở trước cửa vườn hoa, chờ đến tận sáng!"
Lâm Khả Nhi: "...... Nếu anh đã biết...... tại sao......"
Lâm Lập Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều không cam lòng, "Bởi vì anh muốn làm em hạnh phúc!"
Lâm Khả Nhi cúi đầu, từng giọt nước mắt chảy xuống, "Em không xứng đáng!"
Nói xong cô đẩy cửa ra, rồi chạy vào trong mưa......
Cô không có cách nào để đối mặt với người anh trai một lòng nghĩ về cô.
Bởi vì những lời nói vô cùng kì lạ đó của anh trai, mà dự định đi gặp Nam Nam ngày hôm đó của cô cũng thất bại.
Editor: Lạc Lạc
..................
Trong khoảng thời gian Cố Nam Nam hôn mê, Mặc Tuyết đã từng đến tìm Mặc Lệ Tước, hỏi Du Minh Tuấn đã đi đâu?
Bởi vì vào ngày tai nạn giao thông của Cố Nam Nam, Du Minh Tuấn đã biến mất khỏi Hải Thành.
Mặc dù Du Minh Tuấn biến mất, nhưng dường như Mặc tuyết cũng không buồn cho lắm, có lẽ một loáng đã nhìn thấu mặc kệ cô có trả giá thế nào thì trong lòng Du Minh Tuấn cũng sẽ không có vị trí của cô, vì vậy tâm ý đã nguội lạnh!
Nhưng dường như cô đã bình tĩnh quá mức, ngược lại làm người khác thấy không quen.
Trong vài ngày qua, Ngự Phong truyền đến tin tức, ở bên cạnh cố Nam Nam đã lâu không có người họ Mặc, người duy nhất là bạn học trong lớp khi cô còn đi học, hơn nữa là phụ nữ.
"Lệ Tước, có phải cậu quá nhạy cảm rồi không, là cậu quá để ý mà từ trong đầu phán đoán ra thôi!" Lúc Ngự Phong nhận được điện thoại quả thực đã rất hoảng sợ, một người chưa bao giờ quan tâm đến điều gì, thế nhưng lại tự mình gọi điện thoại bảo hắn điều tra? Quả thật chính là một đại kỳ tích của cuộc sống.
"Chính tai tôi nghe thấy cô ấy gọi anh Mặc!"
"Anh Mặc?" Ngự Phong cười khẽ, rồi dựa lên cạnh cửa, "Không phải đang gọi cậu sao?"
"Đừng nói đùa." Mặc dù ban đầu hắn cũng có suy nghĩ như vậy.
"Anh Mặc...... Đừng Đi...... anh Mặc!!"
Trong phòng vang lên tiếng nói mớ của Cố Nam Nam, Mặc Lệ Tước vội vàng từ ban công đi vào phòng ngủ và đi đến bên giường, nắm lấy tay Cố Nam Nam, "Nam Nam, Nam Nam......"
Thấy cô toát mồ hôi, Mặc Lệ Tước không màng đến sự hiện diện của Ngự Phong mà bưng từ trong nhà vệ sinh ra một cái chậu và khăn, rồi nhẹ nhàng lau cho cô.
Ngự Phong ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Kỳ tích!
Chuyện Mặc Lệ Tước cẩn thận chăm sóc phụ nữ, hắn đã sống hai mươi bốn năm cũng chưa từng nghe qua.
Nếu không thật sự thích một người, sẽ không thể làm được điều đó, "Lệ Tước, cậu thừa nhận đi, cậu thích cô Cố Nam Nam."
"Cậu nói hơi nhiều rồi."
Ngự Phong nhún vai không quan tâm, tỏ vẻ bất lực, rõ ràng đã thích mà vẫn không dám thừa nhận, là quá nhút nhát, hay là hoàn toàn không hiểu gì về tình yêu, theo hắn thì, cả hai bên đều có.
"Chuyện đó thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào, cậu không lên tiếng, tất nhiên tôi cũng không dám lộn xộn, đến bây giờ vẫn đang khép lại, có điều cậu hãy yên tâm đi, tạm thời cậu không chết được đâu, xứng đáng chờ cậu xử lý chứ?"
"Được, tôi biết rồi, cậu có thể đi."
"Này, đừng như vậy mà, cậu như vậy tôi sẽ rất buồn đó, tốt xấu cũng là tôi đến giúp đỡ cậu mà!"
"Nơi này không cần cậu, có tôi là được rồi!"
Ngự Phong nghịch ngợm huýt sáo, "Woa, đây coi như là lời tỏ tình rồi sao?"
Mặc Lệ Tước tiếp tục lau cho cô, nói với Ngự Phong, "Có thể nói nhỏ một chút không, phiền đến cô ấy. Còn nữa, cậu mới kết hôn, chẳng lẽ cũng không cần trở về làm bạn với vợ mới cưới của cậu sao?"
Sắc mặt của Ngự Phong khẽ thay đổi, lóe lên sự cô đơn một cách khó hiểu, "Có lẽ tôi chỉ là một người vô hình, có hay không cũng giống nhau thôi!"
"Người vừa kết hôn lại nói ra lời tang thương này, thật sự không phù hợp với cậu."
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lời nói của Ngự Phong cũng đã thấy trên người hắn dù ít dù nhiều cũng đã xảy ra chuyện gì đó.
"Về đi, đừng để vợ mới cưới phòng không gối chiếc."
Ngự Phong bực bội bịt lỗ tai lại, "Thật là dong dài, chuyện này không cần cậu nói tôi cũng biết."
Trong lòng mỗi người đều có tâm sự của riêng họ, chỉ là muốn nói hay không muốn nói mà thôi!
Editor: Lạc Lạc
- ------------
"Đại gia, tôi thật sự không biết gì cả, ngài tha cho tôi đi!"
Mấy gia hỏa bắt nạt Cố Nam Nam đang quỳ ở dưới đất, dáng vẻ vô cùng khổ sở, trước khi chưa bị bắt, tất cả đều kiêu ngạo không thôi, bây giờ bị chặt mất tay, mất đi khả năng đánh trả, tất nhiên chỉ còn một con đường chết, nhưng bọn họ không muốn chết, nên chỉ có thể liều mạng xin tha.
Ngự Phong ngồi trên ghế, đang chơi đùa trong tay một khẩu Browning màu đen, thậm chí còn thay đổi đa dạng cách chơi, làm cho những người đang quỳ sợ tới mức toàn thân run rẩy, Ngự Phong khẽ thổi vào họng súng rồi nói, "Có một số việc tao không muốn so đo với bọn mày, tất nhiên, tốt nhất là hãy nói cho tao biết tất cả mọi thứ bọn mày biết, nếu tâm trạng tao tốt, có lẽ sẽ thả bọn mày cũng không chừng."
Việc giết người, đây không phải lần đầu tiên hắn làm, tất nhiên cũng không phải lần cuối cùng.
"Vâng vâng vâng, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết..."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông ban đầu đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên ngã xuống và co giật từng cơn, không đợi Ngự Phong đứng dậy, toàn thân hắn đã cứng ngắc, dường như cũng không còn thở.
"Đại ca!"
Một tên khác hét lên và dường như cũng có cùng triệu chứng, không đến vài giây cũng đã chết.
Ngự Phong vuốt cằm, ánh mắt trở nên u ám, điều này thật phiền toái, làm thế nào để nói với Mặc Lệ Tước đây?
Mặc Lệ Tước nhận được điện thoại của Ngự Phong, lông mày khẽ nhíu lại, cảm giác như có chuyện gì đã xảy ra, hắn đứng dậy đi ra ban công, kết quả điện thoại nói.
"Alo!"
"Lệ Tước, xảy ra chuyện rồi!"
"Sao?"
Ngự Phong nói đại khái những gì hắn nhìn thấy, nhưng cuối cùng là tình huống gì thì hắn cũng không rõ lắm, hơn nữa tên Vân Lý cũng không có ở đây, nên không thể tiến hành khám nghiệm tử thi.
"Được, tôi biết rồi, cậu thông báo cho Vân Lý trước đi, nói là việc khẩn cấp, tôi sẽ đến ngay."
Cúp điện thoại, Mặc Lệ Tước liếc nhìn Cố Nam Nam, hắn bước ra khỏi phòng ngủ và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngay lúc hắn bước ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại, Cố Nam Nam từ từ mở mắt ra.
Ngự Phong nhanh chóng thông báo cho Vân Lý, sau khi Vân Lý vội vàng chạy đến thì lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi.
Khi thi thể bị kéo ra, bên trong lập tức tràn ra một loại sâu màu đen, hơn nữa không chỉ là một con.
Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, phải biết rằng thứ này tương đương với một loại cổ thuật, chỉ có một số người của thế hệ cũ sử dụng nó, thế nhưng bây giờ lại sử dụng trên cơ thể của người này, thật là đáng sợ.
"Đây là một loại cổ thuật." Vân Lý giải thích.
Vai Ngự Phong run rẩy, "Vân Lý, thật không, cậu đừng nói đến mức khủng khiếp như thế được không, bây giờ đã là thế kỷ , cậu còn tin vào loại chuyện này."
"Tôi nói sự thật, mặc dù bây giờ có rất ít người, nhưng cũng không có nghĩa là không có, chỉ là chúng ta không phát hiện ra trong cuộc sống mà thôi."
Vân Lý rất bình tĩnh, như thể hắn đã quen với nó.
"Cậu có thể điều tra bây giờ luôn không?" Ngự Phong hỏi.
Vân Lý suy nghĩ, "Cái này không được, cậu nên bắt đầu với việc điều tra xem họ đã liên lạc với ai, tốt nhất là kiểm tra từng người một, không được bỏ lỡ dù chỉ một người, nếu không rất có khả năng sẽ xảy ra họa lớn."
Ngự Phong ngáp một cái, dáng vẻ rất mệt mỏi, xét cho cùng trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn về chuyện của Cố Nam Nam, gần như đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có!
Ngoài ra, có lẽ bản thân cũng muốn bận rộn một lần để quên đi điều gì đó!
Vì vậy, bây giờ hắn rất mệt, vô cùng mệt.
Rất muốn nghỉ ngơi, rất muốn ngủ.
Hắn nhìn thấy một chùm ánh sáng dưới chân núi.
Ngự Phong nheo mắt, "Lệ Tước đến rồi."
Vân Lý ngây người, muốn nhanh chóng chạy thoát, nhưng bị Ngự Phong túm trở lại, "Vân Lý, cậu đang làm gì?"
Ngự Phong ngoài cười nhưng trong không cười, phải biết rằng Vân Lý là một kẻ lười biếng nhất, hắn gần như vắng mặt mỗi khi có nhiệm vụ, nếu không phải lần này Lệ Tước cố tình gọi điện thoại cho hắn, phỏng chừng hắn cũng không xuất hiện.
"Vân Lý, tốt nhất cậu hãy làm rõ ràng, chuyện này rất quan trọng với Lệ Tước, cậu nên biết, Lệ Tước đã lâu không nổi giận, nhưng cái đêm mà cô Cố bị thương, dường như tôi đã thấy được Lệ Tước của trước kia, không, nên nói rằng là còn kinh khủng hơn trước nhiều."
"Tốt nhất cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Vân Lý giãy giụa hai cái, "Cậu đừng nói với tôi lần này cậu ta đến đây là đặc biệt để tìm tôi nha, nhưng tôi có rất nhiều việc!"
"Được rồi!" Ngữ phong buông lỏng tay đang bắt lấy cánh tay của Vân Lý, hai tay tùy ý mở ra, "Cậu phải đi, tôi không ngăn cản cậu, có điều cậu đừng trách tôi vì đã không nói với cậu nha!"
"Chuyện gì náo nhiệt thế?" Giọng nói của Mặc Lệ Tước vang lên từ sau lưng cả hai.
Ngự Phong: "....."
Vân Lý: "........."
Vừa rồi gia hỏa này còn đang ở chân núi mà, sao lại đến nhanh thế, hắn bay sao?
Ngự Phong nhìn Vân Lý rồi dừng tầm mắt trên người Mặc Lệ Tước, "Chúng tôi đang thảo luận vấn đề, cậu nói xem đúng không, Vân Lý?"
"Thảo luận cái gì, đi đến kết luận chưa?"
Vân Lý: "........" Nếu nói điều này ra, tính mạng của hắn không phải khó giữ được sao chứ?
Vân Lý cười khan hai tiếng, "Chúng tôi đang thảo luận xem những con sâu bên trong thi thể là chủng loại gì!"
Ngự Phong: ".........."
Editor: Lạc Lạc