Quý Bắc Thần quỷ khóc sói gào, vẻ mặt ai oán, “Nam Nam, đừng như vậy mà, ngay cả cậu cũng muốn đuổi mình đi, mình thật sự là không có nhà để về.”
“Ồ, Quý Bắc Thần cậu đường đường là tổng giám đốc Quý thị không hơn, cậu cũng đừng nên trêu chọc mình, đứng đắn một chút đi, lần này mình tìm cậu là có việc muốn cậu giúp.”
Dường như cảm giác được bốn phía có người theo dõi, Quý Bắc Thần vội vàng kéo Cố Nam Nam lên xe, “Lên xe rồi nói.”
Sau khi lên xe Quý Bắc Thần lái xe đến một quán cà phê lịch sự và tao nhã.
“Không phải nói ở trong xe sao? Sao lại đến đây?” Gia hỏa này làm việc luôn luôn khác thường.
“Không phải cậu muốn tìm mình nói chuyện sao? Nếu nói chuyện thì tất nhiên cũng phải tìm một nơi để nói, Nam, cậu còn phải cảm ơn mình vì đã không đưa cậu đến khách sạn, còn kén cá chọn canh.”
Cố Nam Nam: “……”
Được rồi, ở đây thật sự tốt hơn khách sạn.
Hai người gọi một ly cà phê, ngồi xuống, dường như tâm trạng của Quý Bắc Thần rất tốt, trên gương mặt vẫn luôn tràn đầy nụ cười.
“Thần, gặp được chuyện tốt gì sao? Trông cậu rất vui nha!”
Tiểu tử này mỗi lần trong lòng muốn cái gì là luôn không dễ dàng làm người khác cân nhắc.
Càng ngày cô càng không hiểu hắn, quen biết nhiều năm như thế nhưng ngay cả thân phận thật sự của hắn cũng mới biết được gần đây.
Điều mà cô không biết, rốt cuộc còn có bao nhiêu nữa?
“Nam, cậu suy nghĩ cái gì vậy, không phải cậu tìm mình có việc sao? Nói nhanh!”
Gia hỏa này một bộ tiểu nhân đắc chí, Cố Nam Nam nghiến răng nói, “Biết rồi.”
Cô nói hết mọi nghi ngờ trong lòng mình ra, thậm chí còn đưa ra cả biển số xe.
Mặc dù những người đó cũng đã rời đi sau khi đưa chị cô xuống xe, cô không thấy rõ người trông như thế nào, nhưng biển số xe cô lại nhớ rõ ràng.
Chỉ cần có bảng số xe, tìm được chủ nhân sẽ là một việc dễ dàng.
"Được, mình sẽ nhớ kỹ chuyện này.”
“Được, bây giờ chuyện đã nói xong rồi, vậy mình đi trước đây. Thần, cậu cho mình câu trả lời càng sớm càng tốt nha!”
“Đừng!” Quý Bắc Thần lập tức kéo tay Cố Nam Nam lại, nhàn nhạt nỗi buồn, “Nam, cậu không thể ở bên mình một lúc sao?”
Kể từ lúc đó, hắn đã cố hết sức để bản thân không nghĩ về cô, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn cô, như vậy cũng đủ rồi. Ban đầu tưởng rằng bản thân có thể quên đi cô, không tiếp cận cô, nhưng mà, mỗi một lần trắng đêm đều là một lần nhớ về cô, bất đắc dĩ đành phải tới quán bar để tiêu khiển.
Lúc nhận được cuộc gọi từ cô hắn thật sự rất phấn khích, nhưng lúc này chỉ mới nửa tiếng, cô đã muốn rời đi, Quý Bắc Thần thật sự có chút không tha.
Cố Nam Nam mỉm cười ấm áp, vươn tay chạm lên đầu hắn, “Người cũng đã lớn như thế, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ không lớn vậy chứ? Được rồi, mình còn có việc, phải đi trước, khi nào có kết quả thì gọi điện thoại cho mình!”
Cô vẫn rời đi, tay Quý Bắc Thần đặt giữa không trung, không giữ lấy cô, cũng không thu lại, cứ khựng lại giữa không trung như vậy.
Hắn bất lực cười khổ, mỗi lần đều là như thế này, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại không thể giữ chặt cô ở trong lòng bàn tay.
Cố Nam Nam đi ra khỏi quán cà phê, một chiếc Maybach sang trọng đã dừng lại trước mặt cô, nhiệt độ thấp đến mức ngay cả những phân tử nước trong không khí cũng sắp ngưng tụ thành băng, “Lên xe.”
Cố Nam Nam không nhìn thấy người, nhưng giọng nói này vẫn không thể quên được, gần đây gia hỏa này bởi vì bị thương nên việc công ty cũng không cần phải quản đúng không? Vẫn có thể nhàn hạ chơi theo dõi?
Sắc mặt Cố Nam Nam trầm xuống, không nói gì nhiều, im lặng bước lên xe.
Vừa lên xe, người chỉ vừa ngồi xuống, ngay cả xe cũng chưa khởi động, một nụ hôn ấm áp quen thuộc đã ấn xuống.
Đột ngột làm Cố Nam Nam không kịp phòng bị.
“Buông tôi ra, Mặc Lệ Tước, nước vào não anh rồi sao?” Cố Nam Nam bắt đầu vùng vẫy, rất tức giận, gần đây người này đặc biệt thích ăn thịt người.
Thậm chí ngay cả thời gian cũng có thể mặc kệ, suýt nữa đã muốn cô ngay trước cửa siêu thị Ikea, nghĩ đến đây sắc mặt Cố Nam Nam làm thế nào cũng không tốt lên được.
“Em vừa đi gặp ai?”
Giọng của hắn cực kỳ khàn, như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Cố Nam Nam tức giận lau khóe môi, “Tôi đi đâu không phải anh rất rõ ràng sao? Biết rõ mà vẫn cố hỏi?”
Hắn lại lần nữa kéo cô vào trong lòng, “Tôi nói rồi, đừng tiếp cận Quý Bắc Thần nữa.”
Cố Nam Nam nghiến răng, mạnh mẽ đối diện với cặp mắt u ám sâu không thấy đáy đó của hắn, “Tôi cũng đã nói, ngay cả khi chúng ta kết hôn theo hợp đồng, anh cũng không thể can thiệp vào cuộc sống hằng ngày của tôi, tôi sẽ nói với anh một lần nữa, trước nay tôi và Quý Bắc Thần đều là khuê mật tốt, không có suy nghĩ gì thêm, anh đừng áp đặt suy nghĩ dơ bẩn đó của anh lên người tôi!”
“Em không có không có nghĩa đối phương cũng không có.”
“Đó là chuyện của cậu ta!”
Chiếc xe đã từ từ khởi động, Mặc Lệ Tước còn muốn trao cho cô một đợt môi thơm, nhưng lại bị Cố Nam Nam hung hăng trừng mắt lại, “Mặc Lệ Tước, anh bị thương ở tay chứ không phải não, phiền anh có thể mang chỉ số thông minh lên để nói chuyện không?”
Mặc dù Cố Nam Nam cố gắng tránh đi, nhưng ở trong một không gian hẹp, vẫn không tránh được, nên hắn có cơ hội tốt để ăn đậu hủ.
Sau khi một nụ hôn hương diễm cuối cùng được thực hiện, hắn chưa đã thèm lên tiếng nói: “Chỉ số thông minh của bổn thiếu vẫn luôn trực tuyến.”
Cố Nam Nam cho hắn một ánh mắt xem thường, “Phiền anh mang theo chỉ số thông minh của anh lăn xa một chút, được không?”
“Có thể, về đến nhà tôi và em sẽ cùng nhau lăn, lăn như thế nào cũng được!”
“Mặc Lệ Tước, anh có thể bớt vô sỉ một chút không?”
“Vô sỉ hơn không phải trước đây em cũng đã thấy qua?”
Cố Nam Nam: “……” Cô không muốn nói nữa, nhất định không muốn nói chuyện với hắn, đặc biệt ngồi bên cạnh cô lại là một gia hỏa đê tiện, vô sỉ và hạ lưu như thế, cô chỉ muốn im lặng.
Đến trước cửa nhà, tài xế vừa dừng xe lại, Cố Nam Nam không nói hai lời liền mở cửa xe ra đi vào một mình.
Mặc Lệ Tước tung ta tung tăng đi theo sau, thật không hổ là chân dài, ba bước đã đuổi kịp cô.
Hắn vươn tay giữ chặt tay cô lại, không ấm không lạnh nói, “Đi thôi, chúng ta cùng nhau vào nhà!”
Cố Nam Nam: “……”
Nhất định là gia hỏa này có bệnh, nhất định đầu óc có hố.
Từ lúc hắn bị thương đó, ý tưởng này vẫn luôn đọng lại trong lòng hắn, hắn không bao giờ loại bỏ cô ra khỏi tâm trí, đặc biệt là mỗi lần về nhà nhìn thấy cô, ý tưởng này vẫn không ngừng xông ra.
Cố Nam Nam dừng bước chân lại, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ và khó hiểu nhìn hắn, “Mặc Lệ Tước, tôi không hiểu, rốt cuộc gần đây anh đã suy nghĩ cái gì vậy? Đột nhiên đối xử tốt với tôi như thế, anh muốn làm gì?”
Loại người này luôn di chuyển bên cạnh cô một cách khó hiểu, điều này làm cho cô đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Mặc dù trước đây cảm giác an toàn cũng hầu như chưa từng tồn tại, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cô, nhưng bây giờ thì không ổn, gần như là mỗi giây thời thời khắc khắc cô đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ trên người hẳn.
“Tôi muốn ở bên em.”
“Ha?” Cố Nam Nam mở to mắt há to miệng, trên khuôn mặt tràn ngập sự hoài nghi, khiếp sợ rất nhiều nhưng vẫn tự mình cười khẩy, “Ha ha, Mặc Lệ Tước, tôi nói anh nhất định là não tàn rồi, anh còn không tin. Bây giờ anh còn cái gì muốn ở bên tôi? Chẳng lẽ anh nghĩ chúng ta bây giờ vẫn có thể rơi vào tình yêu như những người bình thường được sao? Đừng là sự thật.”
Trong mắt Cố Nam Nam như mưa sương mù, mông lung không rõ, “Chúng ta ở bên nhau chỉ có thể lâm vào trong địa ngục tăm tối.”
Trên thực tế, đã sớm rơi xuống bên trong địa ngục.
Cố Nam Nam rút tay ra, ánh mắt nhìn hắn mang theo thù hận vô song, “Chúng ta ở bên nhau chẳng qua chỉ là nhu cầu của nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu, trừ bỏ sa đọa, thì đừng nghĩ hy vọng tình yêu xa vời!”
Đặc biệt là vấn đề của hắn bây giờ một chút cũng không phù hợp với khí chất của hắn, có cảm giác như là sói xám đã biến thành đại bạch thỏ.
Nhưng điều này ngàn vạn lần đừng, cô không thể chịu đựng nổi loại chuyện này nhất.
“Cố Nam Nam!” Mặc Lệ Tước đuổi theo, nhưng Cố Nam Nam đã đẩy cửa ra đi vào.
Mặc Lệ Tước gần đây như uống phải nước tình yêu, mỗi khi nhìn thấy cô như chú chó nhìn thấy chủ nhân, ngoại trừ việc hắn không có cái đuôi bên ngoài.
Nhìn đi!
Ngay cả vào phòng cũng tung ta tung tăng đi vào theo.
Điều này làm Cố Nam Nam rất là đau đầu, cao lãnh phi phàm của hắn đâu?
Kết quả là buổi tối cô đã bị hắn lăn lộn cả một đêm, lúc ấy cô tức giận đến mức không nói hai lời liền kéo tay hắn qua hung hăng cắn xuống, Cố Nam Nam cũng không chú ý đến tay hắn bị thương, nhưng hắn lại không rên một tiếng, tiếp tục tiến vào.
“Cố Nam Nam, có mệt không?”
Sau khi chuyện đã làm xong, lại còn mặt dày hỏi cô có mệt không.
Cô tức giận trực tiếp trả lời một chữ, “Cút!”
Kết quả…… Có thể nghĩ, gia hỏa biến thái đó quả nhiên lại ôm cô lăn thật nhiều lần, khiến sáng hôm sau toàn thân cô đều trở nên nhức mỏi, nơi nào đó còn vô cùng đau đớn.
Cuối cùng không thể không lựa chọn xin nghỉ, nghỉ ngơi ở nhà.
Ngay lúc này, Cố Nam Nam nhận được cuộc gọi từ Quý Bắc Thần, giọng của Quý Bắc Thần trong điện thoại rất kỳ lạ, “Nam Nam, cậu lấy mã biển số xe đó ở đâu vậy? Hoàn toàn tìm không được, nói chung là không tìm được người này.”
“Cái gì?” Sau khi Cố Nam Nam nghe được cũng từ trên ghế sô pha đứng lên, “Chuyện này không thể, Thần, cậu hãy tra thật cẩn thận.”
“Mình nói thật, mình đã kiểm tra rất nhiều lần. Ngay cả các nhà sản xuất xe, bán ra bao nhiêu chiếc mình cũng đã kiểm tra. Tất cả chiếc xe bán ra đã được sử dụng cũng chỉ có hai người, cậu biết nó có nghĩa là gì không?”
Cố Nam Nam im lặng, cô đã rõ ràng, điều này có nghĩa là thế lực của đối phương vô cùng mạnh.
Nhưng cô vẫn không muốn buông tha, “Một trong hai người này là Mặc Lệ Tước, nói như vậy cũng chỉ còn lại có một người, cậu có thể nghĩ cách khác không?”
Vì chị gái cô phải làm cho ra lẽ.
“Được rồi, để mình thử xem sao!”
Cố Nam Nam vừa cúp máy, Mặc Lệ Tước đã quay trở lại, “Gọi điện thoại cho ai?”
Vừa bước đến đã chất vấn cô.
Tất nhiên Cố Nam Nam không sợ chút nào, hung hăng trừng mắt lườm hắn, "Anh tra hộ khẩu à? Tôi gọi điện thoại cho ai anh cũng phải kiểm tra từng người một có phải không? Có muốn tôi lôi toàn bộ đàn ông mà tôi gọi ra chôn sống luôn không?”
“Tôi đang có ý tưởng này!”
Cố Nam Nam nói: “Anh, đồ biến thái!”
Dường như nhớ ra điều gì đó, Cố Nam Nam đột nhiên hỏi Mặc Lệ Tước, “Mặc Lệ Tước, chiếc siêu xe Maserati đó của anh, phát hành tổng cộng bao nhiêu chiếc?”
“ chiếc.” Mặc Lệ Tước trả lời mà không cần nghĩ ngợi, sau đó lại hỏi: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Dường như Cố Nam Nam thấy được hy vọng, “Vậy anh có biết những ai đã mua nó không?”
“Hỏi chuyện này làm gì?” Hắn đương nhiên biết.
“Anh có thể nói cho tôi biết tên của những người này không?” Giọng điệu của Cố Nam Nam trở nên nhẹ nhàng và chậm chạp.
Không ngờ, Mặc Lệ Tước vô cùng không phối hợp, cố tình trêu chọc cô, “Tôi biết, nhưng tại sao tôi phải nói với em?”
Cố Nam Nam: “……”
Người này quả thực muốn ăn đòn!
Edit: Củ Lạc