“Nam……”
“A, chị, em nghe điện thoại đã!”
Cố Nam Ân đành phải nuốt lời nói trở lại.
"Em nghe đi!”
Cố Nam Nam cầm lấy điện thoại đi đến một góc của đình, “Tôi ở bệnh viện, tối nay sẽ trở về.”
“Cái gì? Không cần, tôi tự mình về.”
“Tôi không……thôi được, tôi đang ở trong đình của công viên tầng dưới khoa nội trú, anh đến đây đi!”
Cắt đứt điện thoại, Cố Nam Nam như không có chuyện gì đi đến bên cạnh Cố Nam Ân, "Chị, vừa rồi chị muốn nói gì?”
Cố Nam Ân lắc đầu, “Không có gì, chị chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Đừng giống như cô, để lạc mất hạnh phúc vào trong biển sâu.
Cuối cùng không thể tìm lại được.
“Yên tâm đi, em gái của chị nhất định sẽ hạnh phúc! Ngoại hình của em gái chị như hoa như ngọc thế này, người theo đuổi em cũng cả một hàng dài chứ?”
“Tỷ như Quý Bắc Thần!”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp hồn hậu như tiếng đàn.
Mặc Lệ Tước mang theo một đống lớn thực phẩm dinh dưỡng trong tay, ánh trăng mờ ảo chiếu lên người hắn, cả người đều bị ánh trăng bao vây, như một hoàng tử bóng đêm tuấn mỹ, bước đến như một ngôi sao……
“Cố tiểu thư!” Mặc Lệ Tước nho nhã chào hỏi Cố Nam Ân.
Cố Nam Ân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đáp lại.
Cô luôn như thế này, không ấm không lạnh, không mặn không nhạt, luôn hiền thục và tốt bụng như vậy.
Trước kia cô cũng không phải như thế.
Chỉ là sau khi đã trải qua, mới hiểu được, những thứ mà nhân loại có được thì sẽ luôn mất đi.
Có rất nhiều thứ chỉ sau khi mất đi rồi mới biết quý trọng.
Tựa như một bệnh nhân viễn thị, vật thể càng gần sẽ càng rõ ràng, càng xa, sẽ không nhìn thấy nữa, đến khi đã rõ ràng hơn hiện ra ở trước mắt, cuối cùng vươn tay lại không chạm đến được đối phương.
“Sao anh lại đến đây? Không phải đã nói, tôi có thể tự mình trở về được sao?”
Lúc giữa trưa hắn đã nói buổi chiều tan tầm sẽ đến đón cô, kết quả, căn bản là không nhìn thấy người, mặc dù cô đã không mong đợi vào điều đó ngay từ đầu.
Nhưng loại người nói mà không làm được, quả nhiên vẫn làm người khác rất tức giận.
Hơn nữa, tên này vốn là một người đáng ghét nhất.
“Trời tối, để em một mình trở về tôi không yên lòng.”
Ây da, Cố Nam Nam chế giễu trong lòng, bây giờ kỹ thuật diễn xuất càng ngày càng tinh vi rồi.
“Được rồi, ban đêm tương đối lạnh, chúng ta đi lên thôi!” Mặc Lệ Tước bước đến đưa đồ cho Cố Nam Nam cầm, chủ động xin ra trận đi đẩy xe lăn.
………………
Nhìn thấy Mặc Lệ Tước, Văn Tú rất vui mừng.
Còn ca ngợi hắn thật hiếu thảo, nhưng chỉ có Cố Nam Nam hiểu, người này đen tối và đáng sợ đến thế nào.
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, hiếm khi mẹ cô lại vui vẻ như thế.
Cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này.
“Mẹ, đừng như thế, chúng ta đều là người một nhà.”
Một từ ‘ mẹ ’ đơn giản, khiến cho Văn Tú cười đến không khép được miệng.
Sau đó Mặc Lệ Tước ngồi ở cạnh giường trò chuyện cùng Văn Tú rất nhiều, Cố Nam Nam như người ngoài vẫn luôn ở bên cạnh nhìn.
Trong lòng càng thêm không cân bằng.
Đặc biệt khi trên gương mặt của Mặc Lệ Tước hiện lên nụ cười nhu hòa, cô hơi ngạc nhiên, hóa ra người như hắn cũng sẽ có một nụ cười như vậy!
Nhoáng cái đã vài tiếng trôi qua.
Cơ thể Cố Nam Nam vốn đang bị cảm lạnh, mặc dù đã uống thuốc trị cảm, tốt lên rất nhiều, nhưng cơ thể vẫn không chịu nổi, dời đi mỏi mệt ngủ thiếp đi trên sô pha.
Mẹ cô vẫn còn đang hứng thú bừng bừng.
“Mẹ! Trò chuyện lâu như thế mệt rồi chứ!” Cố Nam Ân đưa cho mẹ một ly nước, “Mẹ, Nam ngủ rồi. Hôm nay hãy để bọn họ trở về trước đi!”
Lúc này Văn Tú mới ý thức được thời gian đã khuya.
Hơi có lỗi, “Xin lỗi, Mặc tiên sinh, hôm nay tôi thật sự rất vui mừng, nói chuyện không dứt như thế, khiến cậu chê cười rồi.”
“Không sao, có thể nghe mẹ nói, con rất vui.”
Mặc Lệ Tước ôn nhuận lên tiếng.
Sau khi nhìn thấy Cố Nam Nam đang nằm trên trên sô pha, hắn khẽ nhíu mày, rồi đứng dậy, “Mẹ, con và Nam Nam về trước, ngày khác lại đến thăm mẹ.”
“Được được được! Nam Ân, con gọi Tiểu Nam dậy đi.”
“…… Được!”
Cố Nam Ân còn chưa lên tiếng, Mặc Lệ Tước đã ôm cô vào trong lòng, “Gần đây cô ấy làm việc rất mệt mỏi, để cô ấy ngủ một lát đi!”
Sau đó ôm cô rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy con rể như vậy, Văn Tú cảm thấy được an ủi, “Dường như cậu ta thật sự rất thích Tiểu Nam? Xem ra mẹ lo lắng dư thừa.”
Văn Tú vẫn luôn cho rằng, hôn nhân của hai người bọn họ được thành lập trên tiền tài khổng lồ, không tồn tại tình cảm.
Cho nên bà vẫn luôn lo lắng cô sẽ sống không tốt, không chừng sẽ bị ngược đãi gì đó.
Rốt cuộc, cuộc sống hào môn không hề dễ dàng.
Trên tivi vẫn thường phát tin tức phú nhị đại hành hung vợ mới cưới.
Bà rất lo lắng, nhưng hôm nay nhìn thấy hai người ân ái như vậy, cuối cùng bà cũng có thể yên tâm.
Chỉ có Cố Nam Ân thấp giọng tự hỏi, “Thật là như vậy……sao?”
………………
Mặc Lệ Tước ôm Cố Nam Nam lên xe, đưa cô đến ghế phụ, cho cô ngồi lên, thắt dây an toàn giúp cô, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, vòng qua thân xe đi đến ghế lái, mở cửa và lên xe.
Khởi động xe, rời đi.
Cố Nam Nam đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ là một màu đỏ tươi, tấm vải đỏ kì lạ lấp đầy toàn bộ không cùng đại địa.
Một màu đỏ mênh mông bát ngát……
Đây là đâu?
Cô mặc một chiếc váy đỏ, để chân trần đứng trên bãi cỏ cũng màu đỏ, và đang bị lạc đường.
Bốn phía không có một ai, mặc kệ cô gọi thế nào, đáp lại chính là im lặng như biển sâu.
Bỗng nhiên, gió lạnh nổi lên bốn phía.
Không trung màu đỏ bị xé toạc và mở ra, xuất hiện một hình dáng mơ hồ.
Dần dần đổ xuống phía cô.
Đi đến đỉnh đầu cô, hình dáng mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng, đó là gương mặt của ba cô……
“Ba!”
“Ba, là ba sao? Con biết là ba mà, ba đến đón con đúng không?”
Trên trán Cố Nam Nam đổ mồ hôi mỏng, miệng lúc đóng lúc mở, giọng nói yếu ớt.
Tay không an phận di chuyển.
“Ba! Ba muốn đi đâu, ba, ba đừng bỏ rơi con!”
“Nam Nam!” Mặc Lệ Tước nắm được bàn tay bất an của Cố Nam Nam giữa không trung, nhẹ giọng, “Tôi đây, đừng sợ, có tôi ở đây.”
Cố Nam Nam nắm chặt lấy tay của Mặc Lệ Tước, biểu hiện lo lắng dần ổn định trở lại.
Khóe miệng khẽ cong lên, hít mũi, “Ba, con biết là ba sẽ không bỏ rơi con mà!”
“……”
Mặc Lệ Tước dừng xe bên lề đường.
Một tay bị Cố Nam Nam nắm chặt.
Đêm dần dần dày.
Hắn muốn cởi áo khoác lên người cô, lúc kéo xuống tay, lại không rút ra được.
Cô nắm tay hắn rất chặt.
Hắn không nhúc nhích, để cô tiếp tục giữ lấy.
Một tay khác lấy điếu thuốc ra ngậm ở bên miệng, lấy bật lửa ra chuẩn bị châm, rồi khẽ nhìn qua cô ở bên cạnh, do dự một chút, lại đặt bật lửa xuống.
Bóng đêm mờ ảo, lờ mờ.
Phong cảnh khác, cảm xúc khác thường.
Cứ như vậy lẳng lặng qua một hồi lâu, thấy cô ngủ tương đối sâu, mới từ từ rút tay ra, cởi tây trang ra và che cho cô, rồi mới khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Chiếc xe từ từ chạy vào ‘ bán đảo biệt uyển ’.
“Tiên sinh, thiếu phu nhân.” Thím Lý và quản gia Phúc Bá ra nghênh đón.
Mặc Lệ Tước ra hiệu cả hai nói nhỏ một chút, bế cô từ trên ghế phụ lên, rồi nói với quản gia, “Lái xe vào gara đi.”
Sau đó đi vào nhà.
Thím Lý nhìn bóng dáng hai người, mỉm cười.
Thật ra tiên sinh cũng không hoàn toàn lạnh nhạt và vô tình như vẻ bề ngoài như vậy.
Hắn bế cô lên lầu, vào phòng.
Động tác rất nhẹ đặt cô nằm lên giường, cẩn thận đắp chăn lại.
Hắn kéo cà vạt ở cổ áo xuống, cởi bỏ quần áo và đi vào phòng tắm.
Chỉ một lúc sau, Cố Nam Nam từ từ mở bừng mắt.
Nhìn thấy chiếc đèn chùm quen thuộc mới lập tức ngồi dậy.
Đây, đây là ——
Bán đảo biệt uyển.
Cố Nam Nam sờ đầu, rõ ràng vừa rồi còn đang ở bệnh viện, làm sao đã ở nhà rồi?
Cô cố gắng nhớ lại.
Lúc này, cô nghe được, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Rồi nhìn đống quần áo bị ném xuống ở bên cạnh.
Lúc này mới hiểu ra, hóa ra là gia hỏa đó đưa cô trở về.
Như vậy ——
Cố Nam Nam đột nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô ngủ rồi, như vậy, là hắn bế cô rời khỏi bệnh viện, bế cô lên xe, bế cô xuống xe, bế cô lên lầu……
A.
Cố Nam Nam túm tóc, quả thực không thể tin được đồng thời lại có chút ngượng ngùng.
Chút nữa hắn ra đến, cô nên đối mặt với hắn thế nào đây?
Mặc dù hai người đã từng có tiếp xúc da thịt, nhưng bế như vậy, rất ít rất ít.
Không phải hắn rất chán ghét cô sao?
Tại sao không gọi cô dậy chứ?
Ngay lúc cô đang trầm tư, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Cố Nam Nam thịch một tiếng nhanh chóng ngã xuống giường, kéo chăn che cả người mình lại.
Bây giờ, cô không muốn nhìn hắn.
Rất đáng tiếc, động tác của cô đã hoàn toàn bị hắn thu vào đáy mắt.
Khóe miệng hơi cong, bất động thanh sắc bước sang một bên, cầm lấy máy sấy im lặng sấy tóc.
Cố Nam Nam nằm trên giường, khẽ di chuyển thân mình, kéo chăn ra chừa lại một khe hở, nhìn trộm hắn.
Không thể không nói, người đàn ông này quả thực chính là Thần chi tử trời cao phái tới!
Ngũ quan đẹp như vẽ, vóc dáng mặc quần áo cân đối, mê chết người không đền mạng, cho dù nói là khuynh thành cũng không quá đáng chút nào.
Nhưng, nhân cách lại thối tha.
Nếu như hắn dịu dàng một chút, có lẽ chính cô cũng sẽ bị hắn mê hoặc!
Phi phi phi!
Nghĩ gì vậy chứ!
Loại người này, cô chướng mắt, phải, tuyệt bích chướng mắt.
Nhưng, hôm nay cô vẫn có chút biết ơn hắn.
Như thế, lần đó cũng là hắn ôm cô lên xe, chỉ là sau khi lên xe……chuyện khó coi sau đó thì không cần suy nghĩ nữa.
Có lẽ vẫn nên biết ơn hắn một chút!
Mặt cô đỏ bừng, lẳng lặng suy nghĩ.
Sau một hồi lâu, một tiếng bước chân rất nhỏ tiến về phía cô.
Cô nhanh chóng hoàn hồn, tay nắm chăn càng thêm dùng sức.
Mặc Lệ Tước đã sớm phát hiện ra cô đang nhìn lén hắn.
Hắn cũng không phá vỡ, mở chăn ra, nằm lên.
Lưng Cố Nam Nam cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Trong lòng không khỏi lo lắng!
Rốt cuộc gia hỏa này đang nghĩ gì, ngày thường rất ít khi ngủ cùng phòng với cô.
Đêm nay……
Nhưng vào lúc này, một bàn tay lướt qua eo cô rồi di chuyển lên bụng cô, kéo cô vào trong lòng.
Mẹ kiếp, tình huống này là gì.
Những cảm xúc không rõ ràng đang gào thét trong lòng cô.
Sẽ không đến mức người đang ngủ hắn cũng không buông tha chứ!
Mặc dù cô đang giả vờ.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, cô mới nhẹ nhàng xoay người lại đối diện với hắn.
Đúng là một gương mặt tuấn tú yêu diễm khuynh thành, một người đàn ông anh tuấn như thế nhất định sẽ được rất nhiều cô gái thích!
Vậy cô thì sao?
Tay cô cầm lòng không được vuốt ve lên mắt hắn, mũi, gương mặt, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm của hắn……
Bỗng chốc, Mặc Lệ Tước đột nhiên mở mắt ra, giọng khàn khàn, “Còn phá, tôi sẽ tập kích em.”
Editor: Củ Lạc