Sính Đình nhàn nhạt cười một tiếng, mặc dù mắt có chút sưng đỏ, nhưng vẫn rất có tinh thần.
"Làm sao lại không chứ! Tôi chỉ đang kinh ngạc thôi, không nói nhảm nữa, nói chuyện hai người cần tới tôi giúp là gì đi!"
Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, lại nhìn em gái đang cúi đầu, tìm anh có việc, mà còn e thẹn như vậy, một thời gian không gặp Thủy Nhi có vẻ nữ tính hơn nhiều rồi.
Sính Đình liền gật đầu nói:
"Vâng, tôi muốn anh giúp tôi tìm xem Mạc Thiên Kình đang ở nơi nào, anh ấy bị mất tích ở Mỹ rồi!"
"Cái gì! Mất tích? Chuyện khi nào, sao Thủy Nhi lại không nói với tôi?"
Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi, đầu Thủy Nhi liền cúi thấp hơn, dùng âm thanh như muỗi vo ve nói:
"Thật xin lỗi, em quên mất!"
Thật là câu trả lời rất đáng đánh đòn, Liễu Nghị Hiên tức giận trừng mắt nhìn Thủy Nhi một cái, đã sớm quên hiện tại tại sao lại nghĩ tới chứ?
"Chuyện đã xảy ra từ một tháng trước, nói chính xác là đã bốn mươi ngày rồi!"
"Anh à, anh dùng siêu năng lực giúp một tay tìm kiếm xem, em biết rõ anh sẽ có biện pháp tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình mà đúng không!"
Thủy Nhi nhỏ giọng nói, len lén nhìn đại ca một cái, lập tức liền cúi đầu, đại ca nhan ánh mắt quá kinh khủng.
Sính Đình nghĩ đến việc Mạc Thiên Kình mất tích lâu như vậy, trong lòng cứ như bị dao cứa vo cùng khó chịu, Liễu Nghị Hiên vô cùng sửng sốt, ngay sau đó gương mặt tuấn tú không kìm được tức giận.
Nhìn chằm chằm vào Thủy Nhi, tức giận chỉ trích:
"Thủy Nhi, giờ mới nhớ anh có siêu năng lực sao, cũng đã lâu như vậy, tại sao bây giờ mới đến tìm anh chứ!"
"Thật xin lỗi, thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra nên em quên mất, anh à, anh đại nhân đại lượng, tha cho em lần này đi!"
Thủy Nhi đi tới bên cạnh Liễu Nghị Hiên, lắc lắc cánh tay của anh làm nũng, hi vọng anh sẽ tha thứ cho mình.
Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi giống y hệt cô gái nhỏ đang làm nũng, sững sờ, đần mặt ra: "Được rồi, để anh thử một chút!"
Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, anh cũng không biết mình có thể tìm được hay không. Nhưng cũng biết, dùng siêu năng lực để tìm người tốn rất nhiều sức lực, nếu không làm được thân thể còn bị tổn thương nưa, nhưng anh lại không muốn Thủy Nhi thất vọng.
Cho dù anh và cô cả đời này không có khả năng, nhưng cô vẫn là em gái của anh nên hi vọng nhìn thấy cô vui vẻ chứ không phải là nước mắt.
"Cám ơn anh!"
Sính Đình kích động nói, Thủy Nhi lập tức tươi cười, ôm mặt của Liễu Nghị Hiên hôn một cái, vui mừng thiếu điều nhảy lên nữa thôi!
Liễu Nghị Hiên bị hành động của cô làm cho xấu hổ, huống chi ở đây còn có người khác nữa!
"Hai người ở đây chờ nhé, anh thử tìm kiếm xem thế nào!"
Liễu Nghị Hiên nhàn nhạt nói, sai người mang hai cốc cà phê vào, sau đó liền đi vào trong phòng nghỉ.
Sính Đình và Thủy Nhi ngồi ở trên ghế sofa, mắt của Sính Đình vẫn dán chặt vào phòng nghỉ kia, tự hỏi thầm trong lòng rằng anh ta thật sự có thể dùng siêu năng lực tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình sao?
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, cầm tay của cô, an ủi:
"Không cần phải lo lắng, anh ấy sẽ tìm được Mạc Thiên Kình thôi, siêu năng lực quả thực rất lợi hại, không phải cô cũng đã nhìn thấy qua rồi sao?"
Sính Đình liền gật đầu, cô thật rất may mắn khi quen biết được Thủy Nhi, cũng cảm thấy vui mừng thay cho Mạc Thiên Kình, có một cấp dưới như Thủy Nhi cũng coi như là phúc phận của anh!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ lúc Liễu Nghị Hiên đi vào trong đã nửa giờ rồi mà cửa vẫn chưa mở, Sính Đình đứng ngồi không yên, có chút hoảng hốt, có phải anh ấy đã nhìn thấy chuyện không tốt hay không vì vậy mới không dám đi ra đây nói?
Nghĩ như vậy trong lòng càng thêm bất an, khó có thể ngồi yên được.
"Sính Đình, đừng quá khẩn trương, anh trai dùng siêu năng lực phải cần một chút thời gian để khởi động, chúng ta cứ ngồi chờ đợi đi!"
Cô cũng rất lo lắng, không biết anh trai có thể tìm được Mạc Thiên Kình hay không!
Lại nửa giờ nữa trôi qua, Thủy Nhi cũng ngồi không yên rồi liền đứng lên, đi tới cửa phòng muốn gõ cửa vào xem một chút nhưng lại không dám.
Tại sao lại lâu như thế chứ, thật sự là nóng lòng muốn chết mà!
Thủy Nhi nhìn thời gian, lại mấy phút nữa trôi qua, cửa vẫn chưa mở ra, đến tột cùng là như thế nào!
"Thủy Nhi, có phải không tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình hay không ?"
Sính Đình nhìn cửa phòng nghỉ đang đóng chặt lo lắng hỏi, Thủy Nhi liền lắc đầu nói:
"Tôi cũng không biết, tôi cũng là lần đầu tiên. . . . . ."
Thủy Nhi vẫn chưa nói hết, cửa phòng nghỉ liền mở ra, Thủy Nhi và Sính Đình vội vàng xông tới nhìn thấy Liễu Nghị Hiên đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi đứng ở bên cửa, thoạt nhìn rất là mệt mỏi.
"Anh, anh có khỏe không?"
Thủy Nhi nhìn thấy Liễu Nghị Hiên như vậy, cũng không truy vấn nữa mà vội vàng đỡ anh đi đến bên ghế sofa, cô thật sự không biết khi sử dụng năng lực lại bị như vậy!
"Không việc gì, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi!"
Tiếng nói của Liễu Nghị Hiên rất nhỏ, đi tới trên ghế sofa ngồi xuống. Anh phải mất hơn nửa canh giờ mới tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình, nhưng lần này sử dụng năng lực quá lớn, cho nên tiêu hao quá nhiều thể lực, năng lượng cũng tiêu hao đi rất nhiều, phải ở bên trong nghỉ ngơi hơn phút nhưng vẫn không khôi phục lại được như cũ.
Nếu không phải lo bọn họ quá sốt ruột, anh cũng sẽ không muốn để cho Thủy Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Người không biết còn tưởng rằng có siêu năng lực thật tốt, nhưng thật ra thì, mỗi lần vận dụng siêu năng lực anh đều phải cần nghỉ ngơi thật lâu mới có thể khôi phục thể lực cùng với năng lượng như ban đầu.
Lần trước anh đi cứu Sính Đình và Thủy Nhi, lần này lại sử dụng năng lực lâu như vậy, thân thể có chút không chịu nổi.
"Rất xin lỗi, tôi đã làm anh vất vả rồi!" Sính Đình nhìn dáng vẻ kia của Liễu Nghị Hiên cảm thấy rất đau lòng.
Anh ta và cô không quen thân cho lắm, lần này lại phiền toái đến anh ta như vậy cô thật sự rất áy náy.
Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình lắc đầu một cái, anh không biết có nên nói cho cô biết tình huống mà mình mới vừa nhìn được hay không ? Nếu như cô biết, nhất định sẽ rất đau lòng, nhìn cô lo lắng cho Mạc Thiên Kình như vậy, nếu như biết được Mạc Thiên Kình ở bên kia đang cùng với một phụ nữ khác vui đùa rất cao hứng thì cô nhất định sẽ đau lòng muốn chết!
"Anh, anh. . . . . . nhìn thấy Mạc Thiên Kình rồi sao?"
Thủy Nhi nhìn anh của mình, thận trọng hỏi.
Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, lại nhìn sang Thủy Nhi, rất nghiêm túc hỏi:
"Hai người muốn nghe nói thật hay nói dối?"
Sính Đình nhìn Liễu Nghị Hiên đáp: "Liễu tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?"
Chẳng lẽ là Mạc Thiên Kình đã xảy ra chuyện?
Liễu Nghị Hiên nhìn thấy ánh mắt bi thương kia của Sính Đình, nói không đau lòng đó là giả, nếu như anh có được một người phụ nữ yêu anh như vậy thì anh sẽ không bao giờ mắt ngang mày dọc với phụ nữ khác. Chỉ là lần này Mạc Thiên Kình giở trò quỷ gì vậy, sao lại có hành động đó với người phụ nữ kia, ngay cả nhà cũng không muốn về!
"Sính Đình, nếu tôi nói thật ra, tôi hi vọng cô sẽ không tức giận, có lẽ ở đay có hiểu lầm gì đó chăng, nhưng mà tôi cũng không muốn lừa gạt cô!"
Liễu Nghị Hiên rất nghiêm túc nói, Sính Đình liền nhìn anh, lời này của anh là có ý gì?
Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?
Mạc Thiên Kình thì sao, tại sao lại nói là hiểu lầm, một câu kia của Liễu Nghị Hiên khiến cho Sính Đình phải suy nghĩ lan man.
"Liễu tiên sinh, mời nói!"
Sính Đình run rẩy gật đầu.
"Anh, có phải Mạc Thiên Kình đã làm chuyện gì thật có lỗi với Sính Đình hay không?"
Thủy Nhi tự nhiên lại có cảm giác không ổn, nghe anh nói vậy thì chắc Mạc Thiên Kình không có việc gì rồi, nhưng hình như lại làm chuyện gì đó làm cho Sính Đình phải tức giận, khổ sở.
"Anh tìm thấy Mạc Thiên Kình trong một ngôi làng vắng vẻ ở bên trong một ngọn núi, anh ta vẫn rất tốt, chỉ là hình như còn ở cùng một người đàn bà khác. . . . . ."
"Cái gì! Đàn bà khác!"