Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

chương 111: nghe lén

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nếu hôm nay tôi không có khả năng đạp hai người xuống, mà yếu thế hơn hai người thì liệu các người có thể bỏ qua cho hai mẹ con tôi hay không? Tôi đây cũng chỉ là làm theo dự định của các người muốn làm với hai mẹ con tôi mà thôi. Đây chính là phần lễ mà hai người đáng được nhận lấy, đừng oán trách ai cả..."

"Con đĩ này mày là cái thá gì hả... mày nói cho cùng chỉ là một con chó cái mà thôi, mày tưởng mày ngon hả? Mày chờ đó cho bà, bà sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ..."

Vợ giám đốc Hoàng biết chẳng thể nào làm gì được nữa, đã vậy thì chửi một trận cho đã mồm đã. Trần Thanh Trúc cũng chẳng thèm để ý đến cô ta mà đi thẳng một mạch ra cửa. Bỏ lại tiếng la hét chủi rủa của vợ giám đốc Hoàng kia ở phía sau. Ngay sau đó là tiếng quát rống giận của giám đốc Hoàng và tiếng khóc của con trai bọn họ là Hoàng Quốc Thiên.

~~~~~~~~

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc của quán bar, trong ánh đèn mờ ảo một thân ảnh mị ảo uyển chuyển đi vào, tiến lên thẳng lầu hai mà đi tới. Ở một phòng bao vip ở tầng hai này ba người đàn ông, đang ngồi bàn chuyện gì đó không khí có chút căng thẳng. Bên ngoài cửa phòng đứng hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen nghiêm chỉnh đứng canh không cho ai lại gần.

Cô gái kia đi đến gần căn phòng kia liền cố ý kéo trễ dây áo xuống, rũ tóc làm ra bộ dáng say xỉn loạng choạng đi đến.

A...aaa... bất chợt cô gái ngã xuống đẩy mạnh cửa phòng bao bật mở ra, nhóm vệ sĩ phản ứng cực nhanh, vội lôi kéo cô gái đi ra, nhưng tất cả ánh mắt như sửng sốt tập trung vào một chỗ...

"Có chuyện gì thế?"

Một giọng nói trầm đục, khàn khàn vang lên từ trong phòng vọng ra. Một tên vệ sĩ nhanh chóng báo cáo.

"Dạ thưa... là một cô gái say quá lên bị ngã.. không có chuyện gì đâu ạ."

"Lôi cô ta ra xa xa chỗ này đi, canh cho cẩn thận đừng để kẻ nào tới gần đấy..."

"Vâng ạ..."

Cô gái được đưa vào thang máy rồi nhấn nút cho đi xuống. Không có bất cứ tên nào để ý đến cô gái say này đang cười một cái đắc thắng.

Cô gái kia sau khi xuống vừa đến lầu dưới thì đã bị ôm vào một vòng tay, cô đang muốn xuất thủ thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Cô nhóc... em vừa làm gì hửm..."

Cô gái chính là Trần Thanh Trúc còn người đang ôm cô kia chẳng ai khác chính là Lê Gia Hào. Trần Thanh Trúc nghe tiếng nói quen thuộc nhận ra người bên cạnh khẽ thở ra một hơi, nhưng bất chợt nghĩ đến gì đó lại khẽ run rẩy một cái, cười nhẹ, nhỏ giọng nói.

"Hì hì... em đang điều tra manh mối a... anh... sao lại ở đây?"

Lê Gia Hào lấy áo bên ngoài của mình khoác lên người cô, cúi người ôm cô một mạch đi theo thang máy, đi đến một căn phòng ở đó, mở cửa đi vào. Trong phòng Lê Gia Hào đặt cô xuống, không nói nhiều trực tiếp hôn xuống, nụ hôn kéo dài rất lâu cho đến khi Trần Thanh Trúc cảm tưởng như mình muốn tắc thở thì mới được anh buông tha cho. Trần Thanh Trúc được buông tha thì ai oán mà nhìn anh.

"Anh... anh... anh lưu manh..."

"Anh còn có thể lưu manh hơn, em có muốn thử?"

Lê Gia Hào cúi người kề sát mặt mình lại mặt cô, hai cái mũi chạm vào nhau, khiến Trần Thanh Trúc lửa giận công tâm, nghiến răng.

"Cút... anh muốn chết..."

Lê Gia Hào thấy cô tức giận cũng không có làm tới, lại cười lấy lòng nói.

"Em làm như vậy rất nghuy hiểm, em có biết không?"

"Biết... nhưng không làm vậy, anh có cách nào hay hay không?"

"Cách thì anh đã có, cũng đang muốn làm thì đã bị em hành động làm trước rồi..."

"Dù gì thì em cũng đã làm được vậy chúng ta mau đến xem thành quả nào..."

"Em đó... thật là không nói nổi mà... lần sau không cho phép làm như vậy nữa, có gì cũng phải nói với anh trước..."

"Biết... biết... anh đừng có mà càm ràm nữa mà, mau tới đây xem nào..."

Trần Thanh Trúc đi đến bên một cái máy tính xách tay được Lê Gia Hào để sẵn ở đó tiến hành thao tác truy cập, một lúc sau trên màn hình hiện lên một cung cảnh.

Trong một gian phòng có ba người đàn ông nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ. Lê Gia Hào nhìn màn hình cau mày lại hỏi.

"Không thể nhìn rõ được hay sao?"

Trần Thanh Trúc trề môi nhìn anh, nói.

"Anh nghĩ hay nhỉ, muốn cài máy lại gần bọn họ đúng là mơ tưởng mà, những người này đều vô cùng cẩn thận, trong phòng này đều là gắn thiết bị làm nhiễu sóng, và thiết bị phát hiện ra máy nghe lén, camera hay bất kỳ sự xâm nhập nào đó. Thứ em dùng là một máy quay, nghe lén thế hệ mới có thể đâm thủng được hàng rào ngăn cách chết tiệt kia nhưng không thể nào tiến lại quá gần được, như vậy không an toàn. Ở khoảng cách này nếu không bị mấy cái loại máy làm nhiễu ngăn cản thì cũng có thể nhìn rõ, nghe rõ không vấn đề gì cả. Nhưng cũng chẳng sao, chúng ta có thể nghe được nội dung của cuộc nói chuyện này cũng không có tồi rồi.

Lê Gia Hào gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nếu có thể dễ dàng nhìn rõ nghe rõ tất cả cuộc nói chuyện thì có lẽ đã chẳng phải là...

(Còn tiếp)

Truyện Chữ Hay