- Nhìn kìa, có phải con tiểu tam ngủ với Giám Đốc Đinh không?
- Eo ôi khiếp thế không biết, chẳng biết cô ta nghĩ thế nào mà lại đi ngủ với người đáng tuổi cha mình.
- Chậc chậc, nghe nói vợ Giám Đốc Đinh đang mang thai, mà chồng thì chẳng quan tâm, chồng lại thích đi với hạng gái rẻ mạt này cơ, eo ôi… Chậc chậc, bị đánh ghen, rồi phanh phui trên báo thế cũng đáng lắm…
...
Đó là những lời nói mà Hoàn Gia Mỹ phải chịu khi cô ta bước chân ra đường, ai ai cũng nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ, bàn tán, xì xào rồi chỉ trỏ khiến cô ta bức tức vô cùng mà không làm gì được.
Thậm chí, lúc đi qua một cửa hàng, có một người phụ nữ nhìn thấy Hoàn Gia Mỹ ngứa mắt quá, liền tiện tay dội cả chậu nước bẩn vào người cô ta, khiến cô ta ướt như con chuột lột.
Mà những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, lại đứng vỗ tay.
- AAAAA, con kia, mày làm cái chó gì đấy hả? Còn mấy con kia nữa, chúng mày thấy hay lắm hả mà vỗ tay?
- Tao làm cái gì? Mày lên giọng với ai cơ hả con ranh? Mày tin bà đây xách mày lên, cào nát cái bản mặt mày ra không? Loại ngủ với chồng người khác này?
Tới nước này rồi mà cô ta vẫn chứng nào tật đấy, không chịu thay đổi.
Còn người phụ nữ kia vừa nói, vừa tiến lên khiến cô ta sợ hãi mà lùi bước về phía sau, nhìn người phụ nữ đó có thân hình khủng khiếp như thế, chuyện xách người cô ta lên là việc không bất khả thi chút nào.
Hoàn Gia Mỹ đã xui lại càng xui hơn, cô ta không may trượt chân, ngã ngửa ra đất.
Người qua đường hả hê, lại bắt đầu tụm năm tụm bảy lại kéo tới chụp ảnh cô ta để đăng lên mạng.
Cô ta thực sự sợ hãi rồi, không chịu được nữa mà liền đứng dậy vùng chạy.
Bây giờ đi đâu, ai ai cũng nhận ra cô ta thế này, cô ta không thể chịu nổi nữa rồi.
Rút điện thoại ra, cô ta liền gọi cho một người đàn ông bí ẩn.
- Alo, gọi tôi có chuyện gì?
- Tối nay, ở chỗ cũ, tám giờ không gặp không về.
…
Tối đến, để tránh bị người khác nhận ra, Hoàn Gia Mỹ phải đội tóc giả, đeo khẩu trang kín mít, nhưng trang phục mà cô ta ăn mặc lại hở hở hang hang.
Đứng ở con ngõ thế này, ai mà không nghĩ cô ta là gái bán hoa cơ chứ.
Một lúc sau, người đàn ông kia cũng đến.
Hắn ta lái chiếc xe Ducati Panigale V SP đến, cả người mặc một cây đen, đội mũ bảo hiểm kín mít.
Tới lúc hắn ta bỏ mũ xuống, đến Hoàn Gia Mỹ đứng bên cạnh cũng phải nghiêng ngả vì vẻ đẹp trai của hắn, rồi thầm ghen ghét trong lòng rằng tại sao Nguyệt Như Ái lại được nhiều tên đàn ông tốt theo đuổi đến thế.
Nhưng bây giờ không phải là lúc mê trai, cô ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ của mình, rồi bắt đầu chất vấn anh ta.
- Này, vụ hôm nọ là anh đòi hợp tác với tôi, rõ ràng anh nói anh muốn lên giường với Nguyệt Như Ái cơ mà?
- Đúng, tôi nói tôi muốn lên giường với cô ấy, chứ có phải cô đâu?
Người đàn ông nhìn thấy Hoàn Gia Mỹ thế này, cùng với chuyện ngày hôm đó, cho rằng cô ta cố ý làm như vậy để quyến rũ mình, hòng leo lên giường mình.
Cho nên ngày hôm đó, anh nhìn thấy cô ta như thế mà phát ngán, nên mới tốt bụng tặng cô ta cho một lão Giám Đốc Đinh kia.
- Vậy thì ít ra anh phải cứu tôi chứ? Đằng này anh lại mặc kệ tôi, rồi lại nhờ phước của anh tôi mới ra nông nỗi thế này đấy.
- Tôi cho tay sai lên trước, thấy không phải Nguyệt Như Ái thì mới rời đi thôi.
Vả lại cô ăn tiền của tôi trước khi nhận vụ này, mà không hoàn thành được ấy, thì cô bị vậy cũng phải thôi.
- Anh…
Hoàn Gia Mỹ cố gắng nén cục tức của mình xuống bụng, bây giờ cô ta chỉ còn người đàn ông trước mắt này làm phao cứu sinh, cho nên không thể chọc tức anh ta được.
- Và nếu cô gọi tôi ra đây chỉ để chất vấn, thì tôi không rảnh để đôi co với tôi, tạm biệt.
- Khoan… Khoan đã, tôi có cách để Nguyệt Như Ái mãi mãi là của anh!
Nghe thấy cô ta nói như vậy, người đàn ông kia trong lòng quả đã dao động, nghe rằng có cách để người phụ nữ mình yêu mãi mãi bên mình, có ai mà không muốn cơ chứ?
- Cô muốn gì?
- Đơn giản thôi, cho tôi một căn nhà cùng một số tiền cả đời tiêu không hết.
- Cô có thấy cô tham lam quá không?
- Là cả bù đắp cho vụ lần trước mà thôi.
Hắn ta nghe vậy cũng không muốn nói gì nữa, trực tiếp vào vấn đề chính.
- Được, nếu cô có thể khiến Nguyệt Như Ái mãi mãi thuộc về tôi, cô muốn gì tôi đều đáp ứng.
Hoàn Gia Mỹ nhìn thấy hắn ta như vậy, liền nở một nụ cười hài lòng.
Cô ta tiến tới, kiễng chân lên thì thầm vào tai hắn kế hoạch của mình.
Bỗng dưng lúc này, điện thoại cô ta reo lên, người gọi không ai khác chính là Hoàn Mục Sinh, ba của cô ta.
Giờ cô ta mới nhớ ra rằng mấy ngày rồi mình chưa về nhà, vì sợ hãi nên toàn ở nhà của Lâm Hải Quý.
Bây giờ cô ta mà không về nhà, sợ rằng Hoàn Mục Sinh sẽ giết chết cô ta thật mất.
- Thế nhé, tôi phải về nhà rồi.
Mà… Hình như tôi chưa biết tên của anh là gì?
- Mạc Gia Đức.
Nói xong, Mạc Gia Đức liền lái xe rời đi.
Còn Hoàn Gia Mỹ cũng cuống cuồng, gấp gấp gáp gáp trở về nhà.
Vừa bước vào trong nhà, cô ta đã ăn trọn một cú đạp của Hoàn Mục Sinh từ phía sau.
Hơn nữa, ông ta còn nắm tóc cô ta, giật ngược đầu lại.
- Cái con này, mày thích bỏ nhà không về không? Hả? Mày thích chết không?
- Đ… Đau… Bỏ ra, bỏ tôi ra…
- Bây giờ mày còn dám bật lại lời tao nữa cơ à? Này thì bật này, này thì bật này.
Mỗi lần ông ta nói, ông ta lại liền tát vào mặt Hoàn Gia Mỹ một cái, khiến cho mặt cô ta sưng vù lên, tới khi cô ta đau quá không chịu nổi nữa, ngã sõng soài ra đất, ông ta lại càng độc ác hơn, dùng chân đạp đạp lên mặt con gái của mình.
- Chắc mày cùng xem báo rồi đấy nhỉ? Mày thấy việc tốt của mày chưa? Thấy việc tốt mày làm ra chưa? Cái lão Đinh đó hôm qua gọi tao, chửi vào mặt tao một trận, còn đòi không cấp tiền cho tao nữa, mày biết tao nhục nhã đến thế nào không hả? HẢ?
Dường như Hoàn Mục Sinh càng nói càng tức, ông ta như đã phát điên lên rồi, đá liên tiếp vào người Hoàn Gia Mỹ.
Hoàn Gia Mỹ “đáng thương” không thể đánh trả, cô ta đành chỉ có thể nằm im chịu những đòn đánh từ người cha ruột “yêu quý” của mình.
Mà càng những lúc này, lòng thù hận của cô ta với Nguyệt Như Ái càng lớn, bởi nếu không phải tại Nguyệt Như Ái, cô ta cũng sẽ không phải chịu tình cảnh thế này.
Cô ta cắn răng lại, sẽ sớm thôi, cô ta sẽ khiến tất cả những người làm cô ta đau khổ, phải chịu hậu quả thích đáng!
…
Nguyệt Như Ái lại phải ngồi sắp xếp hành lí cho Lâm Dương Vũ đi công tác.
Nghe rằng lần này anh đi tới tận ba ngày, bốn ngày liền, quả thực, cô có chút không muốn anh đi.
- Sao vậy, ai làm gì em mà mặt em lại ỉu xìu thế kia?
- Anh đi tận bốn ngày hả?
Nghe Nguyệt Như Ái hỏi vậy, anh không khỏi bật cười.
Hóa ra cô gái nhỏ nhà anh, là không nỡ xa anh chút nào.
- Trên lịch trình là vậy, nhưng nếu như anh hoàn thành được công việc sớm, thì có thể về sớm hơn hai ngày rồi.
Anh sẽ cố gắng để về sớm với em, được không?
- Được, thực sự không muốn xa anh chút nào.
Cô chạy tới ôm ôm lấy anh, rồi dụi vào lòng anh.
Nhìn thấy cô như con mèo nhỏ dính người như vậy, anh mỉm cười, đưa tay xuống mà xoa xoa đầu cô.
- Anh cũng vậy, không muốn xa Như Ái chút nào.
Nguyệt Như Ái lại càng ôm chặt anh hơn, không hiểu sao, bỗng dưng trong cô lại dâng lên một nỗi bất an, khiến cả người cô rùng cả mình.
Nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi, tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi.