Chương : Màn cầu hôn ngọt ngào.
- Hôm nay là ngày nghỉ mà? Anh vẫn đi làm sao?
- À, ừ.
Trên công ty có chút việc bận, nên là anh phải đi trước.
- Được rồi, anh đi đi, nhớ đừng làm việc quá sức.
Lâm Dương Vũ gật gù, rồi vội rời khỏi nhà ngay.
Còn Nguyệt Như Ái nhìn anh như thế, bỗng dưng trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Ngày hôm trước, phương diện mà anh vốn nóng như lửa đốt, anh lại lạnh nhạt vô cùng, chỉ thỏa mãn cô xong rồi đi ngủ.
Cộng với lúc nãy, lời nói của Lâm Dương Vũ thì cứ như đang che dấu chuyện gì đó, mập mập mờ mờ.
Nhưng rồi, Nguyệt Như Ái nhanh chóng gạt phăng những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hôm trước hai người cũng đã hứa với nhau rồi, bây giờ chỉ vì mấy chuyện linh tinh mà cô lại nghi ngờ anh, mất tin tưởng vào anh là không đúng.
Cô nghĩ, chắc do tính cô nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều mà thôi.
Ở nhà, cô cũng tranh thủ xem lại, rồi chỉnh sửa tài liệu một chút.
Sau khi xong, nhìn lên đồng hồ, thấy thời gian cô chỉnh sửa trôi qua chẳng được bao nhiêu cả, vẫn còn rất sớm, mà ở nhà một mình thì lại chán vô cùng.
Vì vậy cô gọi Cố Hiểu Vi tới nhà mình chơi.
- Alo, Vi Vi à, ừ, đến nhà chị chơi nhé, tiện thì cầm giúp chị đống đồ hôm nọ chị nhờ giữ hộ.
Ừ, ừ, cảm ơn em nhé.
Nói xong, cô liền cúp máy.
Cô tranh thủ ăn sáng nhanh, thấy nhà bừa bộn thì dọn qua, chứ không thể để nhà như thế mà mời khách tới chơi được.
May rằng, đúng lúc cô dọn xong nhà thì tiếng chuông cửa cũng vang lên.
- Đây đây, ra ngay đây.
Nguyệt Như Ái vội ra mở cửa cho bạn vào.
Cửa vừa mở ra, Cố Hiểu Vi thở hồng hộc, vội đem cả đống túi đồ vào trong nhà.
- Phù, mệt chết em mất.
- Trời, em đi vội quá hay gì? Mồ hôi nhễ nhại ra kìa, để chị rót cho cốc nước.
Cô đi vào trong nhà, rót cho Cố Hiểu Vi cốc nước lạnh.
Cố Hiểu Vi thấy nước như là thấy vàng, liền cầm cốc lên uống cạn.
- Phù, bây giờ ngoài trời nóng chết mất, đã thế lại còn tắc đường nữa chị ạ.
Em mất gần ba mươi phút để tới đây đó.
- Haha, vậy sao? À, Chị gọi Vi Vi tới đây vào sáng sớm thế này, không biết em đã kịp ăn sáng chưa?
Cố Hiểu Vi định trả lời là có, mà suy nghĩ một lúc, cô lại muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của Nguyệt Như Ái, vì thế liền dối trá trả lời là chưa.
- Được rồi, vậy đợi chị một chút, chị làm bữa sáng cho em nhé.
- Vâng ạ, em cảm ơn chị nhiều.
- Đừng khách sáo thế chứ.
Xong, Nguyệt Như Ái đi vào bếp.
Tuy sáng nay cô ăn sáng bằng ngũ cốc cho nhanh, nhưng cũng không thể mời Cố Hiểu Vi qua loa như vậy.
Vì thế cô bắt tay vào bếp, làm bò sốt vang kèm bánh mì cho Cố Hiểu Vi.
Còn Cố Hiểu Vi ở phòng khách, tò mò đi xem xung quanh nhà.
Cô nghĩ rằng căn hộ chỉ có hai Giám Đốc lớn như thế, sẽ phải thuê giúp việc, hoặc nếu không thuê thì căn hộ này sẽ khá bừa bộn.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, nơi đây vô cùng sạch sẽ, tới cả một hạt bụi cũng không hề thấy, đồ đạng cũng được sắp sếp gọn gàng ngăn nắp.
Vậy là, cô lại có thêm một ấn tượng tốt với Nguyệt Như Ái rồi.
Một lúc sau, Nguyệt Như Ái cũng làm xong bữa sáng cho Cố Hiểu Vi.
- Vi Vi, chị làm xong bữa sáng cho em rồi này.
- Vâng ạ, em vào ngay đây.
Cố Hiểu Vi ngửi thấy mùi thơm phức của bò sốt vang, bụng cô vốn đã ăn sáng mà lại kêu lên lần nữa.
Cô nhanh chóng ngồi vào bàn, không chờ được nữa, ngay lập tức liền thưởng thức bữa sáng thơm ngon này.
- Chị không biết em thích ăn gì, nên nấu bữa sáng truyền thống nhất, Vi Vi thông cảm nhé.
- Không, em còn định hỏi chị sao chị biết món ăn yêu thích của em cơ, em thích bò sốt vang vô cùng luôn ý, mà lâu lắm chưa ai nấu cho em ăn.
- Vậy thì ăn nhiều một chút, chị còn nấu cả một nồi lớn cơ.
Cố Hiểu Vi gật gật, rồi chú tâm vào việc ăn uống.
Lúc này, Nguyệt Như Ái mới để ý một đống túi đồ mà Cố Hiểu Vi mang tới, trải ra khắp nhà kia.
Cô nhớ rằng, mình đâu có mua nhiều đồ như thế?
- Ừm… Vi Vi, tất cả chỗ đồ kia đều là của chị ư?
- Đúng rồi chị, sao thế ạ?
- Chị nhớ là chị chỉ mua chút đồ thôi mà nhỉ…
Nguyệt Như Ái vẫn cố nghĩ kĩ lại, xem mình mua những gì mà nhiều như thế.
Còn Cố Hiểu Vi thì không nói thêm gì, thực chất đống đồ kia nhiều là bởi cô mua thêm cho Nguyệt Như Ái.
Mấy lần gặp, tuy Nguyệt Như Ái là Giám Đốc lớn, nhưng Cố Hiểu Vi lại thấy cô luôn ăn mặc cứng nhắc, toàn một màu đen trông không khác gì bà cô tuổi trung niên cả.
Cho nên, cô mới cố tình mua thêm vài bộ váy tặng Nguyệt Như Ái.
- Nhiều đồ cũng có sao đâu chị, đã mua rồi thì chị nghĩ thêm làm gì cho đau đầu.
Chị cứ để mà mặc thay đổi dần đi, làm công sở đâu nhất thiết phải mặc vest đâu, mặc mấy bộ đấy em thấy chị già trước tuổi lắm.
- À, ừ, chị biết rồi.
Em ăn xong rồi hả? Có muốn ăn thêm nữa không?
- Thôi ạ.
- Vậy để chị dọn chén bát đi cho em.
Thấy Cố Hiểu Vi đã ăn xong, cô liền đem bát đũa cho vào máy rửa bát.
Xong xuôi, cô mới ngồi xuống cùng Cố Hiểu Vi.
- Chị, chị đi thay đồ đi, chúng ta đi chơi, chứ ở nhà chán lắm.
- Đi chơi? Để chị nghĩ đã…
- Nghĩ làm gì chị, lâu lắm rồi em mới gặp chị í, nên em muốn chúng ta đi chơi với nhau.
Đi đi, nha chị? Nhaaa.
- Được rồi, đợi chị đi thay đồ đã.
Dưới ánh mắt long lanh cũng sự năn nỉ của Cố Hiểu Vi, cuối cùng cô cũng phải đồng ý.
Cô vào trong phòng, thay lấy một bộ váy rồi cùng Cố Hiểu Vi xuống xe, đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Nguyệt Như Ái cùng Cố Hiểu Vi đi vào trong, do hôm nay là ngày nghỉ nên ở đây cũng có khá nhiều người tới đây.
Là con gái, tất nhiên hai người lại sà vào mấy cửa hàng bán quần áo, rồi túi sách, mĩ phẩm.
Cố Hiểu Vi cứ như muốn mua hết cả cái trung tâm thương mại này vậy, còn Nguyệt Như Ái vẫn nghĩ tới đống đồ ở nhà, cho nên không mua thêm quá nhiều.
- Chị, chúng ta đi mua trang sức đi, lâu lắm rồi em chưa mua.
- Cùng được.
Nguyệt Như Ái cùng Cố Hiểu Vi đi dạo loanh quanh, thì thấy một cửa hàng trang sức.
Hai người tính bước vào, bất chợt Nguyệt Như Ái lại ngừng lại.
Bóng dáng kia… Chẳng phải là Lâm Dương Vũ sao?
Hơn nữa, người bên cạnh anh còn là Hoàn Gia Mỹ nữa.
Cô cứ ngỡ mình bị hoa mắt, hoặc lầm người.
Cho tới khi người kia quay lại, cúi xuống hôn Hoàn Gia Mỹ, để lộ góc nghiêng, cô mới biết rằng mình không nằm mơ hay hoa mắt gì cả, đó thực sự là Lâm Dương Vũ.
Giờ đây, trái tim cô như vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
Cô muốn tiến lên hỏi anh cho rõ, nhưng lại không dám, chỉ có thể đợi tới khi anh về mới có thể hỏi cho rõ ràng được.
Trước mắt, cô chỉ dám rút điện thoại ra, chụp lại cảnh đó, lỡ mà anh có chối cãi thì đem thứ này ra làm bằng chứng.
- Chị? Sao ta không vào trong? Chị chụp cái gì vậy?
- À… Cửa hàng này đồ không đẹp lắm đâu, chúng ta sang nơi khác đi.
Nguyệt Như Ái vội chỉnh lại cảm xúc của mình, cố kìm nén cho nước mắt không chảy ra.
Còn Cố Hiểu Vi thì cũng cảm thấy có gì không đúng ở đây, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng hai người không biết rằng, khi hai người họ vừa rời đi, trên môi của Hoàn Gia Mỹ nở một nụ cười, khó đoán vô cùng.
…
Tối đến, Nguyệt Như Ái vẫn ngồi thẫn thờ nghĩ tới chuyện lúc sáng.
Cô không thể nào hiểu nổi, rõ là tối hôm qua, cô với Lâm Dương Vũ vẫn còn tình cảm, hứa hẹn với nhau, vậy mà sáng nay anh lại có thể cùng Hoàn Gia Mỹ đi mua sắm được, lại còn tình tứ hôn má cô ta.
Nhưng cô lại dối lòng mình mà lựa chọn tin tưởng anh, cho rằng có thể Tưởng Cầu Ngọc bắt anh đi với Hoàn Gia Mỹ.
Dù thế nào đi chăng nữa, Nguyệt Như Ái vẫn cần một lời giải thích từ Lâm Dương Vũ hơn.
Khoảng tám giờ tối, Lâm Dương Vũ mới trở về.
Lúc này, anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên vừa về liền ôm lấy Nguyệt Như Ái từ phía sau.
- Lâm Dương Vũ, hôm nay anh đi đâu vậy?
- Hửm? Anh đi làm mà, sao em lại hỏi thế?
- Đi làm? Thực sự là đi làm sao?
Nhận được câu trả lời của anh, cô cười khẩy.
Trái tim của cô ngay lúc này thực sự rất đau.
Không ngờ tới rằng, Lâm Dương Vũ lại có thể ngang nhiên nói dối không chớp mắt như thế.
- Ý em là sao? Anh thực sự đi làm mà? Nếu em không tin, thì có thể đến công ty anh hỏi nhân viên, hỏi trợ lí Kiệt?
- Anh tự đi mà xem lấy, ảnh này do sáng nay tôi tự chụp đấy.
Nguyệt Như Ái đưa ảnh mình chụp được lúc sáng cho Lâm Dương Vũ xem, mà xem xong, anh cũng ngỡ ngàng vô cùng.
Quả thật, người trong bức ảnh này quá giống anh rồi.
- Anh thề, người này không phải anh, anh nói thật đấy, em phải tin anh chứ?
Thấy Lâm Dương Vũ phủ nhận kiên định như thế, Nguyệt Như Ái cũng có chút nghi ngờ.
Thực sự, người trong bức ảnh không phải anh sao? Chẳng lẽ, có ẩn khúc gì sau chuyện này sao?
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi lúc này, bỗng nhiên, Lâm Dương Vũ rút chiếc hộp trong áo ra, quỳ xuống trước mặt Nguyệt Như Ái, mở chiếc hộp kia ra mà cầu hôn cô.
- Như Ái, anh biết bỗng dưng cầu hôn em thế này thì không đúng lắm, nhưng em biết không, từ khi gặp em, em đã cho anh được nhiều cảm xúc mà trước giờ anh chưa từng có, chờ đợi, kiên nhẫn có, vui có buồn cũng có,..
Anh hy vọng chúng ta có thể trở thành một đôi, sợ rằng cuộc sống thiếu đi em với anh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.
Giờ anh muốn người sẽ sống cùng anh suốt đời, cùng anh trải qua ⅔ cuộc đời còn lại, anh không dám nói những lời như: Thiếu em anh không sống nổi, hay sẽ chết vì em, nhưng chỉ cần được ở bên em anh sẽ cố gắng làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất
Nguyệt Như Ái bất ngờ vô cùng, cô như đang từ địa ngục bay lên thiên đàng.
Cặp nhẫn anh đang mua, mỗi người đàn ông chỉ có thể mua được một lần để chứng minh cho tình yêu vĩnh cửu.
Cô nghe những lời anh nói, rồi nhìn vào ánh mắt kia của anh, cô biết rằng anh sẽ nói được làm được rồi.
- Anh… Em…
- Anh biết, anh có hơi vội vàng, nhưng càng những lúc như thế này, chúng ta gặp nhiều khó khăn, anh lại càng yêu em hơn, lại càng sợ mất em.
Anh muốn mau chóng đường đường chính chính trở thành chồng em, để không ai có thể chia cắt chúng ta nữa.
Nên là, Nguyệt Như Ái à, làm vợ anh nhé?
- Em… Em có, em đồng ý.
Lâm Dương Vũ đứng dậy, đeo nhẫn vào cho cô.
Nguyệt Như Ái cũng không kìm được mà rơi nước mắt, nhưng giọt nước mắt này, là giọt nước mắt của sự hạnh phúc.
Xong, cô không kìm nổi, liền ôm trầm lấy anh.
- Ngày mai… Chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé?
- Vâng.
- Về chuyện lúc nãy, anh nhất định sẽ điều tra xem, Hoàn Gia Mỹ lại giở trò gì.
- Không sao, em tin anh mà...
Hai người ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng thắm.
Hình ảnh bây giờ, trông thực hạnh phúc vô cùng!