Lâm Dương Vũ từ Lâm Gia trở về, trong lòng lại càng bất an nhiều hơn.
Về tới căn hộ, nhìn thấy Nguyệt Như Ái đang nấu cơm, anh tranh thủ lẻn vào nhà tắm trước khi cô nhìn thấy vết son ở sơ mi trắng của anh, nếu để cô thấy thì có mười cái miệng anh cũng không giải thích được.
Anh còn phải dùng sữa tắm để gột hết mùi nước hoa của Hoàn Gia Mỹ ám trên cơ thể, không hiểu nổi cô ta sịt nước hoa nồng nặc vậy, mà Tưởng Cầu Ngọc vẫn có thể chịu nổi, thì anh cũng nể mẹ mình thật rồi.
Còn Nguyệt Như Ái thấy Lâm Dương Vũ trở về, lại còn lén lén lút lút như mắc phải tội gì như thế, cô lại càng nghi ngờ anh hơn, cho rằng anh đã làm chuyện gì sai trái với mình nên mới như vậy.
Cho nên, cô đứng ở cạnh cửa nhà tắm, chờ anh ra rồi tra hỏi cho rõ ràng.
Lâm Dương Vũ tắm xong, thấy trên người không mang mùi hương của Hoàn Gia Mỹ nữa mới dám bước ra.
Anh nhìn ra bếp không thấy cô gái nhỏ đâu, định lớn tiếng gọi.
Đột nhiên một ngón tay chọc chọc lấy vai anh, làm anh giật mình mà hét cả lên.
- Aaaa, Như Ái… Em làm..
làm cái gì vậy, làm anh hết cả hồn.
- Em phải hỏi anh câu này mới đúng.
Lén lén lút lút, vào trong nhà không nói em một tiếng, nói mau, anh đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi phải không?
- Không có đâu, chỉ là… Chỉ là…
- Chỉ là làm sao?
Lâm Dương Vũ cứ ấp a ấp úng, cô làm như thế lại càng khiến anh áp lực.
Cuối cùng, anh cũng phải nói ra hết mọi chuyện với cô.
- Mối tình đầu của anh… Trở về rồi…
Nguyệt Như Ái nghe vậy, trong lòng cô nhói lên, cô cố kìm nén mà hỏi tiếp.
- Lúc nãy… Anh đi gặp cô ta?
- Đúng, là mẹ anh gọi anh tới.
Anh không muốn em phải lo lắng, rồi lại suy nghĩ linh tinh, nên không nói cho em biết.
- Anh… Có phải vì chuyện này mà cả tối qua lẫn sáng nay… anh như người mất hồn không?
Nhìn Nguyệt Như Ái buồn phiền như vậy, Lâm Dương Vũ tự trách bản thân khi lại giấu diếm cô chuyện này.
Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô an ủi.
- Ngoan, đúng vậy.
Là tối qua lúc em tắm, mẹ anh gọi tới, thông báo cho anh biết rằng Hoàn Gia Mỹ đã trở về.
Cô ta trước đây từng là người mà anh rất yêu, cho nên anh thường dẫn cô ta về nhà chơi, nên mẹ anh cũng quý cô ta lắm.
- Vậy… Vì sao hai người lại…
- Trong lúc anh gặp khó khăn nhất, đột nhiên cô ta biến mất, không từ mà biệt.
- À… Em hiểu rồi.
- Anh cũng không còn một chút tình cảm nào để mà lưu luyến cô ta nữa rồi, chỉ có mỗi mẹ anh… còn gọi là quý cô ta mà thôi.
Cho nên Như Ái, tin anh, trong trái tim anh chỉ có mình em mà thôi.
Càng nói, Lâm Dương Vũ lại càng ôm chặt cô hơn.
Nguyệt Như Ái cũng mềm lòng, bởi cô tin tưởng anh sẽ không bao giờ phản bội cô.
Nhưng cho dù vậy, bên trong cô lại vẫn bồn chồn không yên.
Dường như đang cảnh báo cô trước, sẽ có điều gì đó khủng khiếp xảy ra.
- Ừm, em tin Lâm Dương Vũ của em, sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em.
- Cảm ơn em, vì đã bên cạnh anh.
Lâm Dương Vũ cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Cho tới khi mặt Nguyệt Như Ái đỏ lựng, không thở nổi nữa, anh mới buông đôi môi ngọt ngào của cô ra.
- Anh…đã ăn cơm chưa? Ra ăn cơm trước đã, em đói rồi.
- Anh chưa ăn, đồ ăn bên ngoài bây giờ không còn hợp khẩu vị anh nữa rồi, anh chỉ muốn ăn cơm của Như Ái nhà ta nấu mà thôi.
Nguyệt Như Ái nghe thế liền bật cười khanh khách, không khí một nhà hai người cũng trở nên ấm áp và hạnh phúc vô cùng.
Nhưng hạnh phúc này có kéo dài được lâu hay không, thì không ai rõ cả.
…
Nguyệt Như Ái hiện tại đang ngập mặt trong đống văn kiện, đây chính là kết quả của bốn ngày nghỉ lễ vừa qua.
Công ty dạo này có nhiều hạng mục mới, cho nên lượng công việc cũng tăng lên rất nhiều.
Trong lúc này, bỗng nhiên điện thoại cô lại rung liên tục.
Cô cho rằng nhắn nhiều thế này chỉ có Liễu Đình Giai lại tìm cô kiếm chuyện, cho nên không thèm xem mà tập chung vào công việc.
Cô cứ miệt mài như thế, cho tới tận trưa mới ngừng tay nghỉ ngơi một chút.
Cầm điện thoại lên, cô nhíu mày lại.
Tin nhắn đó không phải là Liễu Đình Giai gửi tới như cô nghĩ, mà là số lạ.
Đại khái là hẹn cô là trưa nay ra quán cà phê, ở ngay sát công ty cô.
Đọc xong, cô suy nghĩ một hồi, sợ rằng ai đó sẽ hãm hại mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Nguyệt Như Ái vẫn không chiến thắng nổi sự tò mò của bản thân, nghĩ rằng ban ngày ban mặt sẽ không ai cả gan lộng hành thế đâu, vả lại quán cà phê này cũng ngay sát công ty cô.
Cho nên, Nguyệt Như Ái quyết định đi gặp người này.
Thấy giờ hẹn sắp đến, cô vội sửa soạn lại quần áo một chút, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu.
- Giám Đốc.
- Ừ, Tiểu Vân, tôi xuống dưới quán cà phê ngay sát công ty mình một chút, nếu một tiếng nữa chưa thấy tôi lên thì nhớ xuống gọi tôi nhé.
Nếu không thấy tôi hãy báo cho cảnh sát và Lâm Dương Vũ nhé.
- A..
Vâng thưa Giám Đốc.
Tầm Vân nghe dặn xong, ngơ ra vì thấy khó hiểu.
Còn Nguyệt Như Ái dặn dò Tầm Vân như vậy, để phòng cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Dù gì đi chăng nữa, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Xuống dưới quán cà phê trong tin nhắn, cô đi tìm bàn mà người đó nói.
Không ngờ bàn đó, lại ở sát cửa ra vào.
Và người đang ngồi ở đó, là một cô gái trẻ, cũng có gọi là tỏa ra khí chất, xinh đẹp vô cùng.
Không ai khác chính là Hoàn Gia Mỹ.
- Nguyệt Tổng, tôi ở đây.
Nguyệt Như Ái nghe thấy tiếng gọi liền tiến tới gần, nhíu mày lại, ngồi đối diện cô ta.
- Xin chào, tôi là Nguyệt Như Ái, chắc cô cũng đã biết rồi nhỉ? Vậy cho phép tôi hỏi, cô là?
- Xin chào, tôi là Hoàn Gia Mỹ.
Chắc ai đó… cũng đã kể cho cô nghe về tôi rồi nhỉ?
Nghe tới cái tên Hoàn Gia Mỹ, cô lại cảm thấy lo âu vô cùng.
Nguyệt Như Ái chỉ vừa mới biết cái tên này ngày hôm qua, không nghĩ tới cô ta lại tới tìm cô nhanh tới vậy.
- Đúng là cái tên Hoàn Gia Mỹ tôi đã được nghe qua, nhưng không biết rằng, tại sao Gia Mỹ lại có số điện thoại của tôi để mà hẹn nhỉ?
- Tại sao tôi lại biết số của Nguyệt Tổng cũng đâu có quan trọng, nói ra cũng chẳng giúp ích gì cả.
- À, vậy cho tôi vào vấn đề chính luôn nhé.
Cô Gia Mỹ đây, tìm tôi là có chuyện gì vậy?
Hoàn Gia Mỹ cười khẩy, câu hỏi này cô ta đã nghe qua vô kể rồi.
Rõ ràng đối phương biết cô ta tìm họ vì chuyện gì, nhưng vẫn cứ nực cười mà giả ngây giả ngô hỏi lại.
- Thấy Nguyệt Tổng đã hỏi vội như thế, tôi cũng không vòng vo làm gì.
Tôi tìm cô, chính là chuyện của Lâm Dương Vũ.
- Ồ, nói ngay từ đầu luôn có phải hơn không? Thế cô muốn tôi cùng cô nói chuyện gì về anh ấy nào?
Nhìn thấy Nguyệt Như Ái mạnh mồm mạnh miệng như thế, Hoàn Gia Mỹ cũng có chút đánh giá cao cô.
Nhưng sớm thôi, cô ta sẽ khiến cô giống như con rùa rụt cổ vậy.
- Xin tự giới thiệu, Hoàn Gia Mỹ tôi là mối tình đầu của anh ấy, là…
- Là là cái gì, cô nói không vòng vo mà chính cô lại là người vòng vo mất cả nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.
Nguyệt Như Ái thấy cô ta lảm nhảm mà bực cả mình.
Còn Hoàn Gia Mỹ bị cô nói thế, bực tức vô cùng.
Cô ta muốn tỏ ra trước mặt cô là một người cao sang, có học thức hơn cô, để cô biết đường mà rút lui, cho nên cô ta chỉ có thể nén tức, uống nước lạnh để hạ hỏa.
- Được, vậy vấn đề chính gây cản trở tôi với Dương Vũ chính là cô đấy.
- Cản trở? Cô ăn nói thế nào vậy? Tôi hiện tại đường đường là người yêu của Dương Vũ, khắp các mặt báo cũng đã đăng rồi, cô không cập nhật thông tin à? Lúc nãy cô định nói là trước đây Dương Vũ rất yêu cô đúng không? Nhưng đó là quá khứ, QUÁ KHỨ, cô hiểu chưa? Giờ cô mới chính là người cản trở trong mối quan hệ này đấy.
Hoàn Gia Mỹ mới nói được một câu thì đã bị Nguyệt Như Ái phản bác lại cả chục câu rồi.
Lời lẽ nào của cô cũng đúng, cho nên cô ta bị đứt về lý, nhưng lại vẫn dùng lý lẽ cùn để đáp trả lại.
- Tôi không cần biết, rời xa anh ấy, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn.
Còn nếu cô không rời xa anh ấy, thì đừng trách tại sao tôi ác.
- Tiền? Cô nghĩ tôi thèm mấy đồng tiền rẻ rách của cô chắc.
À, Dương Vũ còn kể cho tôi trước đây Hoàn Gia Mỹ cô mới chính là người rời bỏ rơi anh ấy trong lúc gặp khó khăn nhất, nên đó là cô có không giữ thôi.
Vậy thì cũng đừng hòng tìm lại nhé.
Hoàn Gia Mỹ nghe xong chột dạ, có nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng Lâm Dương Vũ lại cạn tình với mình tới vậy, lại có thể đem chuyện cô ta bỏ anh mà đi cho người khác biết một cách dễ dàng tới vậy.
Cả Nguyệt Như Ái cũng vậy, cứ ngỡ rằng cô giống với các tình nhân trước của Lâm Dương Vũ, được anh ném cho cục tiền là giải quyết xong.
Hoàn Gia Mỹ nghĩ, anh làm như vậy, thì cô ta cũng có thể giống như anh.
Nhưng xui cho cô ta lại gặp phải cô, cho nên đã chẳng làm được gì, lại còn bị cô nói tới bẽ cả mặt.
- Còn lời gì để nói không? Nếu không thì tạm biệt nhé, tôi bận lắm, không rảnh để tiếp chuyện vớ vẩn với người như cô đâu.
Nói xong, Nguyệt Như Ái lập tức đứng dậy, rời khỏi quán cà phê, để lại Hoàn Gia Mỹ vẫn ngồi bất động ở đấy, tức không thở nổi, hận không thể tát cho cô một cái.
Cô ta thề rằng, sẽ khiến Nguyệt Như Ái hối hận vì lời nói của mình.