ngày sau.
Nguyệt Như Ái đã dậy từ sớm, chuẩn bị kĩ càng rồi cùng Lâm Dương Vũ tới nhà Từ An An.
Từ xa đã nhìn thấy cô ấy chuẩn bị mọi đồ đạc, đang chờ ở ngoài rồi.
Lâm Dương Vũ xuống xe trước.
- An An, cô lên ghế sau ngồi cùng Như Ái đi, để tôi giúp cô xách mấy thứ đồ này lên.
- Được, cảm ơn anh.
Từ An An nhìn Lâm Dương Vũ tốt như vậy, vừa ngưỡng mộ vừa mừng cho Nguyệt Như Ái, sau bao nhiêu năm, cuối cùng bạn thân cô cũng tìm được một người đàn ông tốt.
Lúc cô lên xe, lại nhìn khuôn mặt của Nguyệt Như Ái đang buồn thiu ra rồi.
- Sao, sao mà mặt cứ đần đần ra thế, cười lên xem nào.
- Mày… Bao giờ mày về?
- Tao cũng không biết được nữa… Chắc là… Mấy ngày lễ sẽ về đây.
- Không, ý tao là về hẳn đây cơ, không bao giờ ra nước ngoài hay rời đi đâu hết nữa ấy?
- Có lẽ là không bao giờ được đâu.
Từ An An chỉ biết cười trừ, rồi vỗ vỗ lấy lưng của Nguyệt Như Ái.
- Đừng lo, qua đấy tao sẽ vẫn giữ liên lạc với mày, tối nào cũng gọi cháy máy mày luôn.
Lâm Dương Vũ xong xuôi cũng lên xe, rồi đi thẳng tới sân bay.
Từ An An trên đường cố nhìn lại cảnh vật nơi đây thật kĩ, bởi sau hôm nay, cô sẽ rời khỏi mảnh đất này, mang theo nỗi nhớ nhung một người, người mà đã làm trái tim cô rung động, là người khiến trái tim cô tan vỡ và cũng là người khiến cô rời khỏi nơi này.
Tới sân bay, đã có nhân viên ra giúp họ xách đồ đạc vào.
Nhìn thấy người bạn thân nhất của mình sắp đi xa, Nguyệt Như Ái không kìm được mà khóc.
Dù không cùng một dòng máu, nhưng cô sớm đã coi Từ An An là chị em ruột của mình rồi.
Từ An An thấy cô khóc, cũng rơi nước mắt theo.
Cô cũng không muốn chuyện này xảy ra, để cô phải xa quê hương và những người cô yêu thương nhất.
Từ An An tiến tới, vòng tay ôm lấy Nguyệt Như Ái.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là cô đi rồi, không biết bao lâu nữa mới được ôm lại bạn thân thế này, vì thế mà hai người ôm nhau rất chặt.
- Hức, An An, hay mày đừng đi nữa, được không?
- Không được, tao hứa rồi mà, tối nào cũng sẽ nhắn tin cho mày, gọi cho mày, nhé, đừng lo...
Lâm Dương Vũ đứng bên cạnh nhìn cảnh bạn thân xa cách thế này, trong lòng cũng cảm thấy buồn man mác.
Mà người làm cho những chuyện này xảy ra, lại đều xuất phát từ Lục Đình Phong.
Hôm ấy, nếu cậu ta không hùa theo mấy người con gái ấy chơi đùa, thì Ái Huyền Liên cũng sẽ không làm ra mấy chuyện như này.
Thời gian khởi hành của máy bay đã sắp tới, Từ An An buông Nguyệt Như Ái ra, rồi tới nói với Lâm Dương Vũ những lời cuối cùng.
- Lâm Dương Vũ, tôi nói lại lần nữa cho anh nghe, tôi giao Nguyệt Như Ái cho anh, anh phải chăm sóc Như Ái thật tốt, phải yêu thương cậu ấy, không được phản bội cậu ấy, anh mà làm tổn thương Như Ái thì đừng trách.
- Cô yên tâm, tôi hứa với cô sẽ chăm sóc Như Ái thật tốt.
- À… Còn một chuyện nữa.
Từ An An lấy ra chiếc vòng làm từ vỏ xò trong túi xách, là vỏ sò mà lúc cô mua ở biển rồi đưa cho Lâm Dương Vũ.
- Anh đưa cái này… cho Đình Phong giúp tôi, coi như là quà cưới của tôi cho anh ấy.
Nghe Từ An An nói vậy, Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái cũng ngơ người luôn, không hiểu sao Từ An An lại biết chuyện này.
Định hỏi cô nhưng đã không còn thời gian nữa rồi.
- Thế nhé, chín giờ là tiệc cưới của Đình Phong bắt đầu rồi, hai người về nhanh chóng chuẩn bị đi đi, tôi cũng phải đi đây.
Như Ái, tạm biệt, nhớ giữ sức khỏe.
Nói xong, không để hai người trả lời lại, Từ An An lập tức chạy đi luôn.
Nguyệt Như Ái nhìn thấy cô ấy như thế mà xót xa vô cùng.
- Mẹ kiếp, Lục Đình Phong, tên khốn, chúng ta đừng đi dự tiệc cưới của cậu ta nữa.
Lần đầu Lâm Dương Vũ thấy Nguyệt Như Ái giận dữ như vậy, anh xoa nhẹ đầu cô, ân cần mà dỗ dành.
- Nếu chúng ta không đến, làm sao có thể điều tra cậu ta được? Ngoan, nghe Từ An An đi, về nhà chuẩn bị rồi tới đám cưới thôi.
Nguyệt Như Ái đành nén cục tức trong lòng, theo Lâm Dương Vũ trở về nhà chuẩn bị đồ.
Do trong tấm thiệp yêu cầu không mặc đồ đen với đây là đám cưới mà người cô ghét nên cô mặc nguyên một cây đen, trông giống như là đi đám ma hơn đi đám cưới vậy, ngụ ý như muốn nguyền rủa Lục Đình Phong và Ái Huyền Liên mau tan vỡ vậy.
Mà, không phải mong, vốn Lục Đình Phong là bị ép, nên chắc màn kết hôn này sẽ chẳng kéo dài được lâu đâu.
Sau khi xong, Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái lên đường tới nơi diễn ra đám cưới.
Quả nhiên là đám cưới của Ái Gia, quá sức tưởng tượng của anh, đâu đâu cũng là những vật dụng xa xỉ, những bông hoa để làm cổng ra vào đều là hoa hồng juliet, loại hoa đắt đỏ nhất thế giới.
Thảm trải dưới chân cũng là thảm làm tử vải Vicuna.
Hai người đến rất đúng giờ, khi bước vào, đồng hồ vừa điểm giờ.
Vừa tìm được chỗ ngồi, lễ cưới liền tuyên bố bắt đầu.
Lâm Dương Vũ nhìn lên Lục Đình Phong, nghĩ rằng cậu ta sẽ bày ra vẻ mặt ủ rũ hay gì đó.
Nhưng không, khuôn mặt Lục Đình Phong trông rất vui là đằng khác.
Nguyệt Như Ái cũng để ý được, ghé vào tai Lâm Dương Vũ nói thầm.
- Anh nhìn vẻ mặt cậu ta xem, đây là vẻ mặt của người bị ép kết hôn sao?
- Ngoan, ở nơi đông người đừng nói gì, người ta nghe thấy sẽ không có tốt.
Bên trên, MC đã nói tới phần mời cô dâu ra rồi.
Tất cả mọi người quay về phía sau, Lục Lão Gia nắm tay con gái mình bước lên sân khấu.
Tới đây, Nguyệt Như Ái mới hiểu rằng tại sao trên thiệp yêu cầu không mặc đồ đen, hóa ra là để không trùng với màu váy của cô dâu.
Cũng thật kì lạ đi, chẳng cô dâu nào lại chọn váy cưới là màu đen cả.
Mà Ái Huyền Liên khoác bộ váy cưới này lên lại trông lẳng lơ vô cùng.
Chiếc váy này thiết kế bó người, vải mỏng tới nỗi tuy là màu đen nhưng vẫn có thể nhìn thấu được bên trong, làm cho những người đàn ông tham dự tiệc cưới này nhìn cô ta với ánh mắt thèm khát.
Tới phần cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới, nói lời thề nguyền, Nguyệt Như Ái ngồi dưới nóng mắt vô cùng.
Lục Đình Phong vậy mà nói cưởi vui vẻ rằng sẽ yêu Huyền Ái liên trọn đời trọn kiếp gì gì đấy, xong còn hôn cô ta khiến cả hội trường hò hét vỗ tay.
Thật muốn lên đánh chết anh ta.
Lâm Dương Vũ không ngờ được Lục Đình Phong như vậy, nhưng anh vẫn chỉ đành chờ phần tiệc xong rồi mới hỏi cậu ta được.
Sau khi xong, đợi các quan khách trong đây vào trong phòng ăn hết, Lâm Dương Vũ mới kéo Lục Đình Phong ra một chỗ vắng để tra hỏi.
- Lục Đình Phong, sao mày lại trở nên như vậy? Sao mày có thể kết hôn với Ái Huyền Liên một cách vui vẻ như thế?
- Như vậy là như nào? Đám cưới của tao, tao không vui thì khóc à?
- Mày… Còn Từ An An?
- Từ An An…
Đúng lúc này, Ái Huyền Liên bước ra tới cạnh bên Lục Đình Phong, khoác lấy tay anh ta.
Cô ta lại nở một nụ cười giả tạo để chào hỏi Lâm Dương Vũ.
- Lâm Tổng, đúng là vinh dự của tôi khi được anh tới tham dự đám cưới.
Lâm Dương Vũ không thèm nhìn lấy cô ta một cái, vẫn tiếp tục bắt Lục Đình Phong trả lời.
- Mày, trả lời đi, còn Từ An An đối với mày thì như nào?
- Được, trước mặt Huyền Liên, tao cũng nói rõ ra luôn.
Từ An An là một con đàn bà đê tiện, không đáng để tao phải để tâm tới, trước đây là tao ngu ngốc mới từ chối Huyền Liên vì con ả đó.
Giờ đây, tao chỉ có Ái Huyền Liên là vợ mà thôi.
- Mày khô…
CHÁT!
Nguyệt Như Ái chạy ra tát vào mặt Lục Đình Phong một cái.
Vốn dĩ, cô vẫn còn muốn nể anh ta là bạn tốt của Lâm Dương Vũ nên không nhúng tay vào, nhưng anh ta lại dám sỉ nhục Từ An An.
- Nguyệt Tổng, cô sao lại đánh chồng tôi?
Nguyệt Như Ái lơ đi Ái Huyền Liên mà chửi thẳng vào mặt Lục Đình Phong.
- Lục Đình Phong, cậu là thằng hèn.
Nói xong, Nguyệt Như Ái liền kéo tay Lâm Dương Vũ rời đi, để lại Ái Huyền Liên đang suýt xoa cho bên mặt của Lục Đình Phong bị cô tát.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn vui vẻ bởi câu trả lời lúc nãy của Lục Đình Phong.
Còn về việc Từ An An nhờ Lâm Dương Vũ , có lẽ đành phải thất hứa với cô rồi.
- Anh thấy chưa, cậu ta đã bị Ái Huyền Liên làm cho thay đổi rồi, đừng bênh cậu ta nữa.
- Anh… Cậu ta đúng là… không biết bị ai tiêm cho gì vào đầu nữa.
Lâm Dương Vũ thở dài, chỉ sau chuyến du lịch ấy mà mọi chuyện lại rối tung lên như vậy, Từ An An thì phải tạm lánh qua nước ngoài sinh sống, còn Lục Đình Phong như trở thành một con người khác.
Rốt cục, mọi chuyện đằng sau thế nào, ma chẳng biết, người chẳng hay.
Ngày hôm sau.
Lâm Dương Vũ vẫn như thường ngày, đưa Nguyệt Như Ái tới công ty, nhưng lần này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lúc tới nơi, bỗng dưng ở bên ngoài công ty, có một người phụ nữ nằm liệt dưới đất ấy.
Hai người không thể thấy chết không cứu, vậy là đành tức tốc đưa người phụ nữ đó tới bệnh viện.
Không hiểu sao, khi thấy người phụ nữ xa lạ này bất tỉnh, trong lòng Nguyệt Như Ái lại lo lắng không thôi, giống như sợ một chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra khiến cả người cô run cầm cập.