- Tao nghe nói mày đã có con rồi, còn nhờ tao cái gì nữa? Gọi điện thoại cũng chẳng thấy nghe.
Lục Đình Phong chán chường nhìn người trước mặt, tên này nghĩ anh là người có thể cần là gọi tới, không cần thì vứt bỏ sao?
- Có con cái đầu mày, cô ta lừa tao.
- Gì? Mày mà bị lừa?
- Ờ, tại lúc đấy tao nhớ ai đó quá, nên quên điều tra cho rõ, vừa mới xử rồi.
- Như nào?
- Thì cô ta ban ngày ban mặt đi với người đàn ông khác, tao cho hai còn người đấy tự cắn nhau luôn.
Kết quả chính cha đứa bé tự giết con mình.
Lục Đình Phong rơi vào trầm tư.
Anh biết những kẻ dám lừa dối Lâm Dương Vũ sẽ không có kết cục đẹp, nhưng cũng không nên hại chết một sinh linh vô tội chứ?
Như đọc được suy nghĩ của Lục Đình Phong, Lâm Dương Vũ nói tiếp:
- Là hai con người ngu ngốc tự làm tự chịu thôi, tao cũng không nghĩ tên đàn ông kia lại ngu đến thế, tin lời phụ nữ trong hoàn cảnh đấy, rồi… giết chết con mình.
Lâm Dương Vũ thở dài.
Lục Đình Phong cũng không chen chân vào chuyện này nhiều, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề chính.
- Vậy, mày tìm tao có việc gì không?
- Giúp tao, theo đuổi lại Nguyệt Như Ái.
Giờ cô ấy sống ở đâu…
Lục Đình Phong nhìn Lâm Dương Vũ hiện tại, dưới cằm đã mọc lởm chởm râu rồi, khuôn mặt tiều tụy hơn hẳn, trông anh như già đi mấy phần rồi.
Lục Đình Phong khó xử, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý giúp Lâm Dương Vũ.
- Rồi rồi rồi, việc cô ấy sống ở đâu tao không thể tiết lộ cho mày biết, nhưng tao sẽ giúp mày theo đuổi lại được không?
- Được, tao đi trước.
Nhờ được xong việc, Lâm Dương Vũ lập tức quay người rời đi.
Còn Lục Đình Phong ngồi nghĩ cách.
Một lúc lâu sau, Lục Đình Phong mới đứng dậy, lái xe tới biệt thự của Từ An An.
- Kìa, ai bấm chuông cửa kìa, mày ra xem đi.
- Mày xem đi, tao đang bận tay.
Nguyệt Như Ái uể oải ra mở cửa, thấy Lục Đình Phong liền mời anh vào nhà.
- Ai vậy?
- Lục Đình Phong, em trai yêu dấu của chị đây.
Nghe thấy giọng của anh, Từ An An vui vẻ bước ra, trên tay còn bê một đĩa hoa quả.
Nguyệt Như Ái ngán ngẩm, bạn thân của cô lại mê trai bỏ cô rồi, thường ngày chẳng gọt nổi cho cô quả táo, Lục Đình Phong đến lại gọt đủ loại quả.
- Giời ạ, trai tới là tớn lên.
Này Lục Đình Phong, em là có số hưởng lắm đấy, chứ chị bạn thân lâu năm của nó còn chưa bao giờ được tiếp đãi như vậy đâu.
- Thôi đi Nguyệt Như Ái, mà đến tìm chị có việc gì vậy?
- À, em muốn mời hai người đi du lịch ấy, lâu rồi chúng ta chưa đi chơi với nhau, thi thoảng đi cho khuây khỏa đầu óc tí.
- Là em bao tất hả?
- Đúng rồi, tất cả chi phí em lo, hai người chỉ cần hưởng thụ thôi.
Nguyệt Như Ái huých huých vai bạn thân, quả là người trong mộng của Từ An An, đạt đủ tiêu chuẩn của một người đàn ông hoàn mỹ : Đẹp trai, nhiều tiền, phóng khoáng, ga lăng, tốt bụng,… Khác hẳn với tên Lâm Dương Vũ kia.
Mà khoan, tại sao bỗng dưng Nguyệt Như Ái cô lại nghĩ tới Lâm Dương Vũ?...
Lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt, cô nghĩ mình điên rồi, mới so sánh như vậy.
- Thế, hôm nào đi vậy?
- Em đặt vé rồi, ngày kia nhé, chúng ta đi biển, em tới thông báo vậy.
Mà giờ em có chút việc, phải đi rồi, gặp hai người sau nhé, Bye.
Lục Đình Phong ra về, vẻ mặt Từ An An có chút tiếc nuối.
Còn Nguyệt Như Ái lại trêu chọc cô tiếp:
- Ây da, không nhanh là mất đó nhaaaaa.
Từ An An đỏ cả mặt lên, không thèm nói chuyện với Nguyệt Như Ái mà đi vào trong.
Nguyệt Như Ái cũng vội vã đuổi theo, cô bạn này lại giận rồi!
[…]
Hôm khởi hành chuyến du lịch này, từ sớm, Lâm Dương Vũ và Lục Đình Phong đã có mặt.
Để kế hoạch có thể hoàn thành một cách suôn sẻ, Lâm Dương Vũ đã không ngại bỏ ra số tiền lớn chỉ để thuê một máy bay riêng, nghĩa là trên chuyến bay này ngoài bốn người bọn họ ra sẽ không có ai hết.
Đến Lục Đình Phong cũng khá bất ngờ, biết Lâm Dương Vũ là người vung tiền như giấy, nhưng chưa bao giờ thấy anh chi nhiều tiền thế này vì một người phụ nữ cả.
Khoảng phút sau, Lục Đình Phong từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Như Ái và Từ An An, anh nhanh chóng giục Lâm Dương Vũ mau lên máy bay chờ trước, nếu không để Nguyệt Như Ái nhìn thấy Lâm Dương Vũ thì coi như tan tành kế hoạch.
- Này, Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong mải ngó Lâm Dương Vũ mà quên mất Nguyệt Như Ái và Từ An An đang tới gần, đến khi Từ An An gọi anh anh mới ngước lên nhìn.
Từ An An hôm nay ăn mặc đơn giản và mát mẻ, cô diện một chiếc váy hai dây bó sát ngắn tới ngang đùi, để lộ ba vòng nóng bỏng của cô, người đàn ông nào đi qua cũng phải mê mẩn, nhưng do Từ An An đội mũ lưỡi chai che gần nửa khuôn mặt nên ngoài người quen thì không ai nhận ra cô, càng khiến bọn họ tò mò đây là vị mĩ nữ nào mà đẹp tới vậy.
Nhưng nhìn sang người đàn ông đằng đằng sát khí bên cạnh, những tên kia không dám lại gần, chỉ có thể từ xa mà ngắm thôi.
Lục Đình Phong quả đang ghen, bao nhiêu ánh mắt tên đàn ông dán vào cơ thể vợ tương lai của mình, ai mà không tức cơ chứ!
- Từ An An, khoác áo khoác vào đi.
- Gì, từ bao giờ Lục Đình Phong lại dám gọi thẳng tên chị thế? Trời nóng thế này, mặc áo khoác để phát hỏa à?
- Thì… Chị muốn cháy da không? Tí ra ngoài kia trời nắng lắm đấy, mặc vào, lát lên máy bay rồi cởi ra.
Nguyệt Như Ái ở bên cạnh, nhìn đôi chim ri trước mặt đây mà bật cười.
Cô biết Lục Đình Phong và Từ An An thích nhau, mà một người thì tự cao, một người thì hay lo lắng nên mãi chẳng ai chịu tỏ tình trước.
Nhưng đây là chuyện riêng của họ, không nên nhúng tay vào thì hơn.
- Rồi rồi, mà Lục Đình Phong, mấy giờ chuyến bay xuất phát vậy?
- À, em thuê máy bay rồi, chuyến bay này chỉ có bốn… à ba người chúng ta thôi, nên là chúng ta lên lúc nào cũng được.
- Ây, dạo này Lục Đình Phong hào phóng quá nha, có mỗi ba người mà cũng thuê máy bay.
Mà không chịu nói sớm, làm chị đứng nãy giờ vừa nóng vừa mỏi chân rồi – Từ An An chen vào trêu chọc.
- Chị mỏi chân rồi, vậy để em bế chị lên nhé?
Vừa nói, Lục Đình Phong hơi khom người xuống tựa như thực sự muốn bế Từ An An lên vậy.
Nhưng Từ An An vội từ chối, tới bên cạnh Nguyệt Như Ái mà khoác tay.
Mấy người bọn họ nhanh chóng lên máy bay kia.
Trên chuyến bay, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, nhưng rất nhanh, Nguyệt Như Ái và Từ An An do sáng dậy sớm để chuẩn bị đồ nên bây giờ đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Lục Đình Phong mới dám đi tới khoang phổ thông, nơi Lâm Dương Vũ đang ở, xem xem anh ta hiện thế nào.
- Giờ mày mới nhớ tới người bạn này à?
- Phải đợi hai mĩ nữ ngủ say, tao mới xuống đây được chứ, nếu không để phát hiện chỉ có toi thôi.
Lâm Dương Vũ gật gật đầu.
Giây tiếp theo, hai người đàn ông này lại tiếp tục bàn bạc về kế hoạch trong chuyến du lịch này sao cho hoàn hảo nhất.
Bỗng Từ An An bước vào, nhưng may cho Lâm Dương Vũ và Lục Đình Phong cô hình như vẫn đang ngoái lại như dặn dò tiếp viên điều gì đó, nhân lúc này Lâm Dương Vũ liền chui xuống dưới đất.
- Ơ, Lục Đình Phong, sao lại sang khoang phổ thông này rồi?
- A… Là do ở đây rộng rãi hơn… nên em sang đây nằm… Haha..
Lục Đình Phong lắp ba lắp bắp trả lời Từ An An, còn lấy ra một lý do vô cùng ngu ngốc để trả lời.
Tới Lâm Dương Vũ ở phía dưới cũng phải bực mình vì câu trả lời này, không có chút thuyết phục nào cả.
Mà Từ An An thấy mắt của Lục Đình Phong thi thoảng cứ ngó xuống dưới, làm cô nghi ngờ tiến lên.
Tuy đang ở trong phòng điều hòa, nhưng Lục Đình Phong và Lâm Dương Vũ hiện đang sợ tới toát mồ hôi rồi, trong lòng thầm cầu trời Từ An An không tới đây.
- Thưa Từ Tiểu Thư, đồ ăn của tiểu thư cần đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, mời tiểu thư ra dùng.
- Được, tôi tới ngay đây.
Nghe tới đồ ăn, mắt Từ An An sáng lên, vội trở lại khoang của mình.
Lúc này, hai người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Đình Phong nhìn Lâm Dương Vũ ở dưới, không nhịn nổi mà cười lớn.
- Hahahaahaha, Lâm Dương Vũ, không ngờ có ngày mày phải trốn dưới chân tao như thế.
Lâm Dương Vũ định đứng lên cho tên này một trận thì Từ An An lại ngó vào lần nữa, Lục Đình Phong vội dí đầu Lâm Dương Vũ xuống, may rằng Từ An An chỉ là nhắc Lục Đình Phong ra ăn trưa mà thôi.
Để tránh bị nghi ngờ, Lục Đình Phong phải ra ăn cùng.
Sau khi ăn xong, ai cũng cảm thấy chán.
Lúc này, Lục Đình Phong lại gợi ra trò chơi hôm trước, là rút bài, ai có lá bài nhỏ nhất sẽ phải nói sự thật.
- Trò này chơi mãi mà cậu không thấy chán hả?
- Thế chị có muốn biết nhiều bí mật của em không?
Trước lời nói này của anh, Từ An An đương nhiên sẽ không thể nào từ chối được.
Ván đầu và ván hai thì Nguyệt Như Ái và Từ An An thắng, nhưng những ván tiếp theo, vận may của Lục Đình Phong như tăng cao, anh liên tục bốc được những lá cao nhất.
Nhưng, anh lại hỏi Nguyệt Như Ái nhiều hơn thay vì hỏi Từ An An.
- Nguyệt Như Ái, chị đối với Lâm Dương Vũ thấy thế nào?
- Nguyệt Như Ái, vì sao chị lại nói Lâm Dương Vũ vô sỉ?
- Nguyệt Như Ái,…
- Nguyệt Như Ái…
Nguyệt Như Ái bị Lục Đình Phong dồn hỏi tới mức chóng mặt.
Còn Từ An An bên cạnh không những không bực mình vì Lục Đình Phong không hỏi mình mấy mà còn thích thú khi Lục Đình Phong hỏi Nguyệt Như Ái như vậy, bởi lẽ, đây cũng là những điều cô thắc mắc nhưng lại không dám hỏi.
Vì Lục Đình Phong đang để chế độ gọi cho Lâm Dương Vũ, nên những câu trả lời của Nguyệt Như Ái anh đều nghe thấy được.
Tới tận trời tối, máy bay mới hạ cánh ở sân bay.
Nguyệt Như Ái và Từ An An đi xuống trước, còn Lục Đình Phong đợi hai người kia đi mới dám đến khoang của Lâm Dương Vũ, dặn anh nhanh chóng đi đường khác tới khách sạn A, rồi mới đuổi theo Nguyệt Như Ái và Từ An An.
Ba người lên một chiếc taxi, đi tới một khách sạn gần đó.
Nhưng lúc xuống xe, khi đang bảo nhân viên khách sạn xách hành lí vào giúp họ, dường như Nguyệt Như Ái thấy một bóng dáng quen thuộc nào đó, chính xác hơn là Lâm Dương Vũ, cô liền lập tức đuổi theo.