Vừa định khom người nhặt lên, tên quản gia kia đột nhiên dùng sức, ôm chặt cô vào trong ngực: “Tới đây…cô…nếu hôm nay cô đáp ứng tôi, tôi cam đoan sau này cô sẽ được ăn sung mặc sướng.”Hắn…, hắn điên rồi sao? Hắn không biết mình đang nói cái gì không? Vì không thể nói chuyện nên Khả Nghiên hoàn toàn không có cách nào biểu đạt sự tức giận trong lòng mình, chỉ có thể khó chịu giãy dụa lung tung một cách khó chịu, cố gắng giải thoát cơ thể của mình.“Gì? Cô còn không hài lòng? Cô… phải biết… cô chỉ là một con câm thôi.
Ông đây… ông đây coi trọng cô đã là cho cô mặt mũi rồi.
Mẹ nó.
Cho mặt mũi thì không muốn.
Đã như vậy… hôm nay ông đây sẽ không nhẹ tay với cô nữa.”Nghe mấy lời này, trái tim mới thả lỏng của cô lại lần nữa đập liên hồi.
Thấy cái miệng rộng của gã quản gia tiến lại gần mình, quay đầu một cái, hắn đã đặt môi lên mũi cô.“Ôi… Thơm quá.” - Nụ hôn dâm dãng xuôi theo cổ cô đi xuống, cô dùng hết sức đánh vào lưng hắn.Nhưng đối với một kẻ cường tráng mà nói thì cú đánh của cô còn không bằng gãi ngứa.
Hắn ép cơ thể cường tráng xuống, đè Khả Nghiên trên bãi cỏ.
Mắt tên quản gia mở to, ánh mắt mê ly phủ đầy dâm dục trong nháy mắt: “Tôi… Tôi nói cho cô biết…, hôm nay tôi nhìn trúng cô rồi.
Nếu như cô… chịu ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi cam đoan sẽ khiến cô thoải mái.” - Dứt lời, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, áo Khả Nghiên bị xẻ một mảng.Một cơn gió lạnh thổi qua, tâm trạng vốn dĩ đã tuyệt vọng của cô lại càng thêm lạnh lẽo.
Có ai cứu tôi không? Có ai có thể cứu tôi không?Không cách nào kêu to, cũng không có cách nào hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trong rừng cây tối tăm, rậm rạp và chật hẹp như thế này, ai có thể phát hiện mình sắp bị cưỡng bức chứ?Thật ngu ngốc.
Sao hôm nay mình lại tới đây đi dạo để cho người khác có cơ hội lợi dụng? Nếu vừa ra khỏi khách sạn mà lên xe ngay thì sẽ không có kết cục như bây giờ.
Chết tiệt.
Đáng chết.A.Đang trong lúc suy nghĩ hỗn loạn đó, Khả Nghiên cảm giác thân thể mình lại thấy lạnh lẽo.
Cô cúi đầu quan sát, lớp áo dày đã bị tên người làm giật ra toàn bộ.Cô theo bản năng muốn bảo vệ bản thân mình, nhưng cổ tay bị tên kia nắm chặt căn bản không có cách nào thoát ra.
Chỉ có thể mặc cho ánh mắt của tên lưu manh bỉ ổi kia khinh nhờn mình.“Thật là căng.
Thật đẹp.
Không ngờ một ngươi phụ nữ đã có con như cô lại trắng mịn như thế, đúng là báu vật mà.” - Lời nói dâm tà phát ra, gã người làm đói khát cúi đầu xuống.Không… Không muốn.
Không muốn đâu.
Cô nhắm hai mắt lại, đầu nghiêng qua một bên, không kiềm chế được mà rơi nước mắt.Nhưng ác mộng cũng không kết thúc như vậy.
Đối với một tên đàn ông đầy dâm dục mà nói đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.“A… Ông đây không chịu nổi nữa rồi.
Em chờ tôi, đại mỹ nữ, ông sẽ cho em sung sướng đến mức lăn lộn.”Con ngươi phóng đại, cô nhanh chóng mở hai mắt ra, chỉ thấy bàn tay to lớn của hắn tiến về phía quần mình.Không… Không.Tên kia không ngừng vặn vẹo, hắn ta uống say nhìn đâu cũng thấy hình ảnh chồng chéo, đã vậy cô còn giãy dụa, càng nhìn càng khó thấy rõ: “Suỵt, đừng cử động, tôi không cởi được, nếu em không ngoan, tôi sẽ cho em… cho em nếm mùi đau khổ.” - Thấy lời nói của mình không có tác dụng, hắn trừng mắt: “Mẹ nó.
Cho cô mặt mũi cô không muốn phải không?”“Chát…” - Một bạt tay đánh lên má cô: “Hừ, đúng là thứ hèn hạ.”Đau quá.
Mặt cô nóng rát, đầu cũng có chút mê man, không được, phải tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại đi Khả Nghiên.
Cô cúi đầu, mơ màng lắc lắc đầu mới kéo lại được một chút ý thức.Không… Không thể.
Không muốn tiếp tục.
Không.Hô hấp như ngừng lại, hai mắt rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên đã bị cướp đi dưới tình huống mơ mơ hồ hồ như thế này.
Nếu lần thứ hai bị tên này lấy đi, cả đời này cô làm sao có quyền đi tìm tình yêu cho mình được nữa.
Cũng không còn mặt mũi nào ở bên cạnh Dục Thành.Ông trời ơi… Ông mau cứu con.
Mau cứu con đi.Không giãy dụa, cô chỉ có thể tuyệt vọng mở to hai mắt, nhìn bầu trời đêm khẩn cầu, mặc cho nước mắt tùy ý chảy ra…Có lẽ lời khẩn cầu của cô đã cảm động ông trời, có lẽ ông trời thiên vị cô.
Đột nhiên, một tia sáng chiếu tới, theo sau là giọng chất vấn của một người đàn ông: “Các người đang làm gì vậy?”.